[Trung tâm thông tin Pháp Luân Đại Pháp]

[MINH HUỆ 04-07-2010] Chúng tôi tin rằng, khi sự thật về cuộc bức hại Pháp Luân Công tại Trung Quốc được phơi bày toàn bộ, cuộc bức hại này sẽ phải chấm dứt, bởi vì thế giới đơn giản là không thể dung thứ cho tội ác này. Bản thân việc các lãnh đạo cộng sản Trung Quốc dùng mọi thủ đoạn để che đậy, giấu giếm những hành động của họ kể từ năm 1999 cũng cho thấy họ cũng tin vào điều đó.

Với mục đích nêu trên, bài viết dưới đây là một trong loạt bài đặc biệt nhằm phơi bày và ghi lại một cách toàn diện hơn về cuộc bức hại Pháp Luân Công ở Trung Quốc về nhiều phương diện. Chúng tôi mời quý độc giả xem thêm các bài viết ghi lại những tội ác chống lại nhân loại mà Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã gây ra trong cuộc bức hại Pháp Luân Công suốt những năm qua.

Các bài viết trước trong loạt bài này:

Tổng quan về cuộc bức hại

Cuộc bức hại: Các mốc thời gian

Câu hỏi thường gặp về cuộc bức hại

***************************

“Vì sao Pháp Luân Công bị bức hại ở Trung Quốc?”
“Vì sao Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cấm Pháp Luân Công?”
“Vì sao chính quyền Trung Quốc lại coi Pháp Luân Công là mối đe dọa?”

Dưới đây là một số cách lý giải. Mặc dù được tách thành các nguyên nhân khác nhau để giải thích, nhưng tất cả đều có mối liên hệ với nhau về nhiều phương diện.

Ở cuối trang, chúng tôi cũng sẽ đi qua một số cách giải thích thường thấy mặc dù thiếu cơ sở lý luận:

Giải thích về mặt số lượng: Pháp Luân Công quá phổ biến và phát triển quá nhanh

Pháp Luân Công, được truyền ra công chúng lần đầu vào năm 1992, chỉ trong 7 năm sau đã có số lượng người theo vượt quá 70 triệu ở Trung Quốc theo các ước tính của chính phủ Trung Quốc (nguồn). Pháp Luân Công đã trở lên, như tờ Tin Tức Hoa Kỳ và Báo cáo Thế giới đã đưa ra vào năm 1999, “Tổ chức tự nguyện lớn nhất ở Trung Quốc, thậm chí lớn hơn cả Đảng Cộng Sản”, lúc đó Đảng Cộng Sản có số thành viên khoảng 65 triệu. Đảng Cộng Sản đã bị đe dọa bởi sự tăng lên phổ biến nhanh này và sợ rằng nó có thể gặp phải sự cạnh tranh với Pháp Luân Công.

Các bằng chứng nhiều hơn về Đảng sợ sự phổ biến của Pháp Luân Công đến từ thực tế rằng khi các sách của Pháp Luân Công trở thành những cuốn sách bán chạy nhất vào năm 1996, ngay lập tức các sách này đã bị cấm xuất bản.

Giải thích về mặt kiểm soát: Pháp Luân Công đã phát triển quá độc lập không theo Đảng mong muốn.

Một số lãnh đạo ĐCSTQ cũng coi sự độc lập của Pháp Luân Công là mối đe dọa. Sự độc lập của Pháp Luân Công thể hiện qua thực tế rằng các học viên, vốn có mặt trên khắp Trung Quốc và thuộc mọi thành phần xã hội, có thể liên lạc với nhau và tổ chức các hoạt động của họ (kể cả tập trung đông người để thỉnh nguyện với chính phủ về những hành vi trái pháp luật). ĐCSTQ toàn trị mà cho đến nay vẫn trực tiếp kiểm soát truyền thông, tòa án, ngành giáo dục, và các tổ chức tôn giáo tín ngưỡng, coi sự độc lập và khả năng phối hợp các hoạt động của Pháp Luân Công là một tiền lệ nguy hiểm.

Trong những người theo học Pháp Luân Công, tuy có nhiều đảng viên tận tụy với chức trách, nhưng cũng không làm dịu được mối lo ngại của chính quyền. Ngược lại, thực tế này còn như thêm dầu vào lửa, khiến chính quyền càng thêm lo sợ rằng họ đang phải cạnh tranh với Pháp Luân Công.

Giải thích về sự khác biệt ý thức hệ: Hệ giá trị mà Pháp Luân Công theo đuổi trái ngược với hệ giá trị của ĐCSTQ

Trong mấy chục năm qua, mặc dù Trung Quốc đã chuyển sang nền kinh tế thị trường, nhưng ĐCSTQ vô thần vẫn không chỉ bám vào thể chế chính quyền theo chủ nghĩa Lê-nin, mà cả vào hệ tư tưởng Mác-xít chính thức (cho dù rất ít quan chức thực sự tin vào hệ tư tưởng này). Điểm này đã thể hiện rõ qua chiến dịch “giữ vững bản chất cấp tiến của ĐCSTQ” năm 2006 của Hồ Cẩm Đào (bài báo).

Một số lãnh đạo ĐCSTQ cho rằng việc Pháp Luân Công tin vào sự tồn tại của Phật-Đạo-Thần và rằng ai cũng có thể đạt đến cảnh giới thần thánh thông qua tu luyện là xung đột với ý thức hệ của Đảng.

Mặc dù đúng là bất kỳ tôn giáo nào ở Trung Quốc cũng lâm vào tình cảnh này, và tôn giáo nào ở Trung Quốc cũng đã và đa phần vẫn tiếp tục bị ĐCSTQ bức hại, nhưng sự khác biệt nằm ở mức độ bức hại, số người liên quan, và mức độ nỗ lực của Đảng trong việc bức hại từng nhóm cụ thể vào bất kỳ thời điểm nào.

Tân Hoa Xã, cơ quan ngôn luận chính thức của ĐCSTQ, đã thừa nhận điều này vào năm 1999, khi tự hào tuyên bố rằng: “Thực ra, cái gọi là ‘Chân-Thiện-Nhẫn’ do ông Lý Hồng Chí [nhà sáng lập Pháp Luân Công] thuyết giảng không có điểm gì chung với sự tiến bộ về đạo đức và văn hóa xã hội chủ nghĩa mà chúng ta đang phấn đấu đạt được.”

Trớ trêu thay, Tân Hoa Xã đã chạm đến một thực tế đáng hổ thẹn đối với ĐCSTQ: Pháp Luân Công là môn tu luyện lấy Chân-Thiện-Nhẫn làm nguyên tắc chỉ đạo, trong khi Đảng Cộng sản Trung Quốc lại cai trị bằng giả-ác-đấu (giả dối, bạo lực, đấu tranh) hơn nửa thế kỷ qua.

Giải thích về yếu tố cá nhân: Tâm đố kỵ của Giang Trạch Dân và thủ đoạn của những kẻ cơ hội chủ nghĩa là nhân tố quyết định dẫn đến cuộc bức hại

Quyết định phát động chiến dịch chống Pháp Luân Công của Giang Trạch Dân không mấy được các lãnh đạo thượng tầng khác trong Đảng thực lòng ủng hộ. Thủ tướng bấy giờ là Chu Dung Cơ đã có cách giải quyết mang tính hòa giải đối với Pháp Luân Công. Ngoài ra còn có một số bằng chứng cho thấy lãnh đạo đương nhiệm Hồ Cẩm Đào bấy giờ cũng không xem Pháp Luân Công là mối lo ngại nào cả (bài báo của CNN).

Nhưng với một nhóm nhỏ người ủng hộ do La Cán cầm đầu, Giang đã áp đặt lập trường chống Pháp Luân Công bằng cách coi nhóm này là mối đe dọa lớn nhất đối với Đảng, và dán nhãn cho Pháp Luân Công là “tổ chức tà giáo” (phân tích), rồi thành lập Phòng 610, và hối thúc ban hành luật để biện minh cho lệnh cấm sau khi đã phát động cuộc bức hại (báo cáo của Tổ chức Theo dõi Nhân quyền).

Vì sao Giang Trạch Dân lại làm vậy? Có hai nguyên nhân.

Thứ nhất, dù nghe có vẻ buồn cười, nhưng nhiều bằng chứng cho thấy Giang vô cùng đố kỵ với sự phổ biến của Pháp Luân Công và coi đây là nguy cơ phá hoại nỗ lực của ông ta để được đi vào lịch sử với tư cách là lãnh đạo tối cao thứ ba của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa (sau Mao Trạch Đông và Đặng Tiểu Bình).

Thứ hai, như nhà phân tích Willy Lam và những người khác chỉ ra, Giang đã nhìn thấy một cơ hội: bằng cách tấn công Pháp Luân Công và tạo ra một chiến dịch theo kiểu Mao-ít kèm theo tình trạng khủng hoảng, Giang có thể lợi dụng chiến dịch này “để lôi kéo lòng trung thành với ông ta” và dùng thủ đoạn này để giành lợi thế chính trị (xem bài báo của CNN).

Mặc dù cuối năm 2002, Giang đã chính thức bắt đầu chuyển giao quyền lực cho Hồ Cẩm Đào, nhưng phe cánh của Giang vẫn giữ các vị trí cao trong Bộ Chính trị và bộ máy an ninh của Đảng. Những người này, như Phó Chủ tịch Tăng Khánh Hồng và Trưởng Ban Chính trị và Pháp luật La Cán, vẫn có khả năng duy trì, thậm chí gia tăng bức hại. Tuy nhiên, các báo cáo bất thường từ nội bộ Trung Quốc đã để lộ những căng thẳng giữa phe Giang và phe Hồ Cẩm Đào trong chính sách về Pháp Luân Công.

Giải thích chiêu bài cố hữu của ĐCSTQ: Để tồn tại, chính quyền ĐCSTQ liên tục bức hại các nhóm khác nhau

Như cuốn sách Cửu Bình (Chín bài bình luận về ĐCSTQ) đã chỉ ra, trong gần 60 năm cầm quyền, ĐCSTQ đã tiến hành hết cuộc vận động này đến cuộc vận động khác nhắm vào các nhóm khác nhau. Cửu Bình giải thích ĐCSTQ đã áp dụng quy tắc 95-5 như thế nào trong các cuộc vận động như thế: Nó bảo người dân Trung Quốc rằng nó chỉ trấn áp một nhóm nhỏ “kẻ thù”; còn 95% người tốt sẽ không bị ảnh hưởng, miễn là họ tránh xa 5% “kẻ xấu”. Theo đó, nhóm bị bức hại sẽ nhanh chóng bị cô lập. Bạn bè, đồng nghiệp, thậm chí cả người nhà cũng vội vàng tự nhận mình thuộc về số đông “nhóm người tốt” vì sợ bị bức hại.

Thủ đoạn ở đây là họ liên tục thay đổi “nhóm người xấu” 5% — ban đầu là những người giàu có như tư sản, địa chủ và người thân của họ, sau đó là thân bằng quyến thuộc ở nước ngoài, rồi người có tín ngưỡng tôn giáo, giới trí thức, những người ủng hộ dân chủ, v.v… và bây giờ là Pháp Luân Công.

Mặc dù kể từ khi Mao Trạch Đông qua đời vào năm 1976, đúng là những chiến  như vậy đã ít đi nhiều, nhưng chiến dịch chống Pháp Luân Công của ĐCSTQ từ năm 1999 — trong việc sử dụng tuyên truyền, phiên tòa chiếu lệ, các buổi học tập, và trại lao động — đã gợi lại bầu không khí thời kỳ Mao-ít.

Trong nhiều thập kỷ qua, hiếm có người Trung Quốc nào mà không có bạn thân hay người thân bị bức hại nghiêm trọng, không lúc này thì lúc khác. Mặc dù vẫn sống cuộc sống bình thường, nhưng toàn bộ dân chúng vì thế mà phải sống với nỗi sợ âm thầm. ĐCSTQ có thể nhanh chóng khai thác nỗi sợ này bất cứ khi nào nó cần củng cố quyền kiểm soát.

Cũng có người đưa ra một số cách giải thích khác mặc dù không có cơ sở như sau:

Giải thích theo hướng mối đe dọa: Pháp Luân Công là mối nguy cho xã hội

Đối với các quan chức Trung Quốc trong Bộ Ngoại giao, các đại sứ quán và lãnh sự quán, cũng như các nhà báo và học giả Trung Quốc đi theo đường lối của Đảng, họ có cách giải thích rất đơn giản: Thứ nhất, hoàn toàn không có cuộc bức hại nào đang diễn ra, tất cả những gì gọi là “bằng chứng” chẳng qua chỉ là tin đồn và bịa đặt do các thế lực thù địch chống Trung Quốc tung ra để khuấy động. Thứ hai, Pháp Luân Công bị cấm vì đó là mối đe dọa cho xã hội, bất kỳ chính phủ sáng suốt nào cũng sẽ làm như vậy.

Thực tế là, ĐCSTQ là chính phủ duy nhất cấm Pháp Luân Công, trong khi một thực tế khác là môn tu luyện này đã được thực hành tự do ở hơn 70 quốc gia trên khắp thế giới thì lại không bao giờ được xem xét đến. Đảng cũng không thể giải thích được vì sao hàng chục nghìn người tập Pháp Luân Công ở Đài Loan, chỉ cách Đại lục 100 dặm, mà chính phủ cũng như truyền thông Đài Loan không bao giờ coi Pháp Luân Công là mối nguy nào cả. Thực ra, Đài Loan là nơi có nền văn hóa tương tự như Trung Quốc Đại lục, nhưng tình hình lại hoàn toàn ngược lại — các quan chức Đài Loan vẫn ca ngợi Pháp Luân Công, sinh viên tu luyện pháp môn này còn được cộng điểm, và Pháp Luân Công được đưa vào chương trình giáo dục cải tạo cho các tù nhân trong tù (báo cáo).

Giải thích theo hướng cú sốc: Cuộc thỉnh nguyện ngày 25 tháng 4 năm 1999 là nguyên nhân dẫn đến lệnh cấm

Một số người cho rằng Pháp Luân Công bị cấm vì đã tính sai nước cờ khi tổ chức cuộc thỉnh nguyện lớn ngày 25 tháng 4 năm 1999 (25/4) ngay đối diện với khu dinh thự Trung Nam Hải của các lãnh đạo Đảng ở Bắc Kinh.

Cuộc thỉnh nguyện 25/4 (báo cáo) là một sự kiện then chốt — điều này không có gì phải nghi ngờ, nhưng đó là thỉnh nguyện với Văn phòng Khiếu nại của Quốc vụ viện, chứ không phải nhắm vào khu phức hợp chính quyền Trung Nam Hải gần đó. Điểm đáng chú ý nhất là cuộc thỉnh nguyện này đã đánh dấu thời điểm Giang Trạch Dân chính thức đứng ra chỉ huy chính sách chống Pháp Luân Công.

Tuy nhiên, ngoài việc thực thi quyền Hiến pháp Trung Quốc, cuộc thỉnh nguyện này còn là một phản ứng trước những hình thức bức hại xảy ra trước đó. Chỉ sau ba năm sách Pháp Luân Công bị cấm xuất bản, sau hai năm bị truyền thông nhà nước bôi nhọ và bị an ninh nhà nước sách nhiễu, cuộc thỉnh nguyện này mới diễn ra. Đây cũng là phản ứng tức thời trước vụ bắt giữ và đánh đập các học viên ở Thiên Tân, thành phố phụ cận Bắc Kinh. Nếu trước đó không có những vụ bức hại này, thì cớ gì mà 10.000 người phải cất công đi thỉnh nguyện với chính phủ để yêu cầu chấm dứt bức hại?

Giải thích theo hướng ký ức tập thể: Các lãnh đạo ĐCSTQ lo sợ có thể xảy ra một cuộc nổi dậy tôn giáo

Theo cách giải thích này, các lãnh đạo Đảng đã cho rằng Pháp Luân Công có những điểm tương đồng với những phong trào tôn giáo trước kia đã phát sinh bạo lực và lật đổ các triều đại, như cuộc nổi dậy của nhóm Khăn Vàng thời nhà Hán, các phái khác nhau của giáo phái Bạch Liên, và các cuộc khởi nghĩa của Thái Bình Thiên Quốc và Nghĩa Hòa Đoàn trong triều nhà Thanh. Tuy nhiên, nói là tương đồng nhưng chẳng có mấy điểm tương đồng. Khác với những nhóm trong quá khứ đó, Pháp Luân Công không quan tâm đến việc giành chính quyền và hoàn toàn tránh xa bạo lực.

Cho dù một số người lo sợ Pháp Luân Công có thể trở nên bạo lực giống như các cuộc nổi dậy trong quá khứ, nhưng phản ứng tuyệt đối bất bạo động của Pháp Luân Công trước cuộc bức hại ngay từ ngày đầu cho đến hiện nay lẽ ra từ lâu đã phải xóa tan được những lo ngại đó.

Cuối cùng, sau nhiều năm bị bức hại, Pháp Luân Công buộc phải đứng lên phản đối ĐCSTQ. Các hoạt động của Pháp Luân Công rõ ràng chỉ nhằm mục đích chấm dứt cuộc bức hại đối với những người vô tội này. Các bài giảng của Sư phụ Lý và quan điểm của các học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc và nước ngoài đã cho thấy rõ rằng Pháp Luân Công không mảy may có ý định giành chính quyền ở Trung Quốc.

Tài liệu gốc: https://faluninfo.net/print/219/

________________________________________

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/7/4/118331.html