Bài viết của Ngải Văn

[MINH HUỆ 24-01-2024] Tôi từng là một phóng viên ảnh, sau này là nhiếp ảnh gia chuyên về điện ảnh, chuyên gia ánh sáng, đã làm việc tại Mỹ hơn chục năm.

Bức ảnh dưới đây là một cảnh trong bộ phim tài liệu tôi quay năm ngoái. Bộ phim tài liệu này kể câu chuyện về những tòa nhà sau khi bị ngọn lửa thiêu rụi và chủ nhà muốn đòi công ty bảo hiểm bồi thường.

2024-1-23-false-fire-01.jpg

Ảnh 1: Một cảnh trong bộ phim tài liệu do tác giả chụp, cả tòa nhà sau khi bị lửa thiêu rụi chỉ còn là phế tích cháy đen (nhiếp ảnh gia: Ngải Văn)

Nhìn phế tích cháy đen khắp cả trong bức ảnh này mà trong lòng cảm thán nước lửa vô tình. Nói đến lửa, trong đầu tôi chợt hiện lên một câu chuyện cũ để lại ấn tượng sâu sắc cũng liên quan đến lửa, tuy đã hơn 20 năm qua đi, nhưng cảnh tượng ngày hôm ấy vẫn rõ mồn một trước mắt tôi.

Vào đêm giao thừa năm 2001, khi người dân Trung Quốc đang tất bật chuẩn bị cho kỳ nghỉ Tết sắp tới trong không khí hân hoan, náo nhiệt, thì mục Tin tức của CCTV đột nhiên phát sóng bản tin có năm người “tự thiêu” trên Quảng trường Thiên An Môn, còn tuyên bố đó là học viên Pháp Luân Công.

Những hình ảnh được thiết kế tỉ mỉ

Từ góc độ của một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp mà nói, thông qua đoạn video ngắn ngủi chỉ vài phút, và ngôn ngữ ống kinh được vận dụng trong đó, tôi có thể giải thích rất nhiều thủ pháp quay chụp trong điện ảnh mà tôi đã quen thuộc. Sự kiện được nói là đột ngột phát sinh, nhưng lại cho cảm giác được CCTV quay thành một bộ phim điện ảnh.

Ngôn ngữ ống kính thực ra là dùng ống kính để kể chuyện. Đạo diễn và người quay thông qua một loạt hình ảnh để kể một câu chuyện. Mà thông qua những hình ảnh được thiết kế tỉ mỉ này, người xem có thể cảm nhận được người quay phim muốn biểu đạt nội dung và tâm tư tình cảm gì. Một đạo diễn giàu kinh nghiệm có thể vận dụng khéo léo góc quay, dẫn dắt người xem vào cảnh tượng trong câu chuyện, khiến họ có thể hòa vào mạch tư duy của đạo diễn.

2024-1-23-false-fire-02.jpg

Ảnh 2: Một cảnh trong video “Tự thiêu ở Thiên An Môn” của CCTV

Đoạn clip này CCTV mở đầu bằng một cảnh quay từ trên cao xuống. Người quay phim này rõ ràng là đã tìm một chỗ rất cao, đây là một góc quay hoàn hảo, dùng để nói cho người xem địa điểm xảy ra sự kiện này. Thử nghĩ, nếu quay ngang mặt đất, thì sẽ khó mà có được những hình ảnh đập vào mắt là rõ ngay địa điểm như vậy.

Người quay của CCTV sau khi quay cảnh xa, liền từ từ thu ống kính máy quay gần vào. Với mức độ ổn định này, không khó để nhìn ra được máy quay rõ ràng đã được đặt trên giá đỡ ba chân để quay. Nhưng tại một sự kiện đột nhiên phát sinh như thế này, người quay phim nhất định phải cầm máy quay trong tay, vì nếu đợi đến khi người quay phim lấy giá đỡ ba chân ra, thì khi mở giá đỡ ra xong, rồi lại đặt máy quay lên trên, có lẽ đã phải bỏ lỡ rất nhiều thời khắc quan trọng; vả lại, quay tay có thể đảm bảo quay được cơ động, linh hoạt.

Tình tiết trong kịch bản

Trong bộ phim “Giải cứu binh nhì Ryan” của Hollywood, để có được hiệu ứng chân thực nơi chiến trường, trong quá trình quay cảnh đổ bộ vào Normandy, đạo diễn Steven Spielberg đã phải cố ý cho máy quay rung lắc, để mô phỏng hiệu ứng hiện trường nơi chiến địa.

Thế nhưng, thao tác của người quay phim khi quay vụ “tự thiêu” ở Thiên An Môn lại thật thong dong, có thể thấy anh ta biết rất rõ vở kịch này sẽ diễn thế nào, vị trí máy quay này có thể quay được những hình ảnh thế nào, hoàn toàn không có chút cảm giác khẩn cấp sợ bỏ lỡ những hình ảnh quan trọng của sự kiện bộc phát này.

Đổi góc độ sang hình ảnh khác, Vương Tiến Đông đóng vai học viên Pháp Luân Công ngồi trong tư thế xếp bằng la lớn khẩu hiệu:

Trong bối cảnh này của CCTV, bắt đầu là những khung hình toàn cảnh, mục đích là để người xem nhìn thấy ông ta “đả tọa” (nhưng tư thế này lại giống hệt tư thế ngồi khoanh chân của quân nhân bộ đội Trung Quốc, khác hẳn với tư thế xếp bằng của học viên Pháp Luân Công).

Khi ống kính quay cận cảnh, Vương Tiến Đông bắt đầu hô khẩu hiệu, đồng thời, cảnh sát vũ trang đằng sau đang cầm chăn cứu hỏa đứng nhàn nhã chờ đợi, chờ cho diễn viên diễn xong, mới cầm chăn cứu hỏa trùm lên đầu ông ta, làm bộ như đang dập lửa. Thời gian diễn của hai diễn viên cũng khớp nhau và cùng phối hợp với chuyển động của ống kính, mục đích hết sức rõ ràng, chính là muốn diễn viên đóng vai tự thiêu này hô lên ông ta là học viên Pháp Luân Công.

Tuy nhiên, tại hiện trường của một vụ hỏa hoạn thực tế, nhân viên cứu hỏa đều khẩn cấp tranh thủ từng phút từng giây, nào có chuyện chờ người bị lửa thiêu hô xong khẩu hiệu rồi mới dập lửa chứ? Diễn viên Vương Tiến Đông này đặt chai Sprite nhựa giữa hai chân, CCTV nói là chai đựng xăng để tự thiêu, trong khi mặt ông ta bị cháy đen, mà chai Sprite xanh lục lại vẫn còn nguyên vẹn. Những cảnh quay sơ hở lộ liễu trong đoạn clip này quá nhiều, không kể hết ở đây. Độc giả muốn tìm hiểu hết những điểm sở hở ấy, có thể bấm vào đường link ở cuối bài viết này.

2024-1-23-false-fire-04.jpg

Ảnh 3: Diễn viên Vương Tiến Đông, ảnh cắt từ video cho thấy chai Sprite nhựa đựng xăng giữa hai chân để tự thiêu vẫn còn nguyên vẹn

2024-1-23-false-fire-05.jpg

Ảnh 5: Chai Sprite màu xanh giữa hai chân “Vương Tiến Đông” trong đoạn clip tự thiêu không hề bị biến dạng, không đổi màu (Ảnh cắt từ video “Lửa giả”)

Cảm thương với những đồng bào bị Trung Cộng lừa bịp

Đối với một bộ phim thông thường, thời gian phát hành sau khi hoàn thành phần chế tác hậu kỳ cũng rất được chú trọng, đây chính là nhân tố quyết định tỷ lệ xem. Tùy vào nhóm người xem thế nào mà quyết định bộ phim sẽ được tung ra vào “kỳ nghỉ hè” hay là “dịp năm mới”.

Người chế tác bộ phim này của CCTV thực cũng “vất vả dụng tâm”, vì đối diện với khán giả là toàn thể dân chúng Trung Quốc, vậy nên màn kịch này đã phải chọn diễn đúng vào đêm giao thừa, để có thể nhận được sự đồng cảm lớn nhất của người dân khi đang hòa mình trong tiết xuân hạnh phúc ấy mà kích động tâm lý đối địch với Pháp Luân Công. “Người tự thiêu” gồm có: bé gái, sinh viên đại học, người già, phụ nữ, khiến bạn có cảm giác bóp nghẹt trong tim, phẫn nộ mà không kìm nén được, khiến câu chuyện này trở thành đề tài chính trong bữa cơm đoàn viên cuối năm 2001 của mọi nhà.

Tuy là một sự kiện qua đã lâu, nhưng năm ấy, “bản tin” dàn dựng này, sau khi được công bố, quả thực đã lừa gạt được rất nhiều người Trung Quốc đơn thuần, lương thiện. Những người bình thường bên cạnh tôi khi đề cập đến Pháp Luân Công đều biểu hiện cảm xúc lệch lạc như sợ hãi, căm ghét, khiến tôi cảm thương với đồng bào bị Trung Cộng lừa bịp ấy.

Lời kết

Cội rễ của người Trung Quốc bắt nguồn từ văn minh 5.000 năm, mà cốt lõi của văn hóa 5.000 năm là tinh thần của Phật-Đạo-Nho, là văn hóa tu luyện. Kể từ khi Trung Cộng chiếm đoạt chính quyền, nó đã thông qua Đại Cách mạng Văn hóa, dùng thủ đoạn sửa đổi sách giáo khoa để liên tục diệt trừ các nhân tố văn hóa truyền thống được truyền thừa trong huyết mạch người Trung Quốc. Mà Pháp Luân Công lại là một công pháp tu luyện bác đại tinh thâm từ cổ xưa, dạy con người sống theo Chân-Thiện-Nhẫn, hướng thiện, phản bổn quy chân. Trung Cộng tiêu diệt Pháp Luân Công một cách tàn bạo bởi khi con người khởi lên khát vọng hướng thiện trong tâm, người truyền người, số người tu Pháp Luân Công nhân lên hàng ngày thật sự như đã thít chặt cổ họng của Trung Cộng.

Nếu đã trải qua hết thảy những chuyện năm đó, hy vọng bạn có thể dùng trí huệ của mình để tìm ra chân tướng. Cho dù có đang chịu sự khống chế của Trung Cộng hay không, chỉ cần trừ bỏ tuyên truyền dối trá của Trung Cộng, chúng ta mới có thể thật sự tự do từ trong tâm.

Bản quyền © 2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/1/24/471316.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/1/25/214441.html