Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-02-2025] Một buổi tối, khi tôi đả tọa được nửa tiếng thì điện thoại reo, reo liên tục mấy lần. Tôi nghĩ có lẽ trong nhóm gia đình có chuyện gì đó nên không kìm được mà ngó xem. Hóa ra là sinh nhật cháu gái nhỏ, cả nhà đang tổ chức sinh nhật cho cháu, cắt bánh kem, gửi video, gửi tiền mừng. Tôi không nhịn được liền tham gia cùng và bắt đầu tương tác với mọi người.

Sau khi tương tác với mọi người xong, tôi mới tiếp tục đả tọa. Lúc này tôi cảm thấy vùng đan điền lạnh lạnh, trống rỗng, có cảm giác nhẹ bẫng, giống như đã mất đi thứ gì đó. Sao có thể như vậy nhỉ? Tôi hơi sốt ruột, sao lại có loại cảm giác này chứ? Tôi biết là Sư phụ đang điểm hóa cho tôi rằng tu luyện không phải trò đùa. Tôi hối hận tự trách mình tình quá nặng, tại sao lại không thể kiên trì đả tọa xong rồi mới tham gia cùng người nhà chứ?

Mấy hôm trước, khi ra ngoài giảng chân tướng, một đồng tu kể với tôi rằng vì xem Wechat và trả lời tin nhắn khi đang đả tọa mà cánh tay phải của cô ấy không nhấc lên được, đau mấy ngày liền. Tôi đã không để tâm đến những lời đồng tu nói, cũng không nghĩ đó là Sư phụ mượn lời cô ấy để nhắc nhở tôi nên chú ý thực tu ở phương diện này.

Lúc này, sự bất thường ở vùng đan điền lập tức khiến tôi cảnh giác, tôi vội vàng hợp thập thưa với Sư phụ: Sư phụ, đệ tử sai rồi, đệ tử sai rồi. Con đã không nghiêm túc đối đãi với tu luyện, không làm được kính Sư kính Pháp, đã coi cái tình của người thường quan trọng hơn cả tu luyện, con thật hổ thẹn với sự từ bi khổ độ của Sư phụ. Con nhất định phải nỗ lực tu bỏ những chấp trước tưởng như nhỏ bé không đáng kể khiến con không chú ý, tu bỏ những nhân tâm, quan niệm và chấp trước không nên có mà bản thân con trước đây chưa coi trọng, đồng thời càng thêm kiên định với quyết tâm và giữ ý chí thực tu, con nhất định phải tu viên mãn theo Sư phụ về nhà.

Buổi sáng sau khi phát chính niệm xong, tôi quyết định viết ra bài học giáo huấn của mình để cảnh tỉnh bản thân và nhắc nhở các đồng tu: Tuy luyện thật sự rất nghiêm túc. Khi viết bài này, tôi nhớ đến hai đồng tu trước kia đã từng cùng tôi trải qua bao mưa gió nên tôi quyết định chia sẻ bài học của mình với họ, để họ mau chóng vượt qua ma nạn, thanh trừ nhân tâm tạp niệm, kiên định thực tu, cộng đồng tinh tấn!

Đồng tu thứ nhất là đồng tu A, người đã đắc Pháp từ sớm và là thành viên trạm phụ đạo ở địa phương, những năm tháng ấy bà đã làm rất nhiều việc để hồng Pháp. Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công vào tháng 7 năm 1999, vì đồng tu không từ bỏ tu luyện nên bị cảnh sát đánh trọng thương hai chân. Vậy mà đồng tu vẫn không ngừng làm ba việc, luôn kiên định vượt qua, kiên trì làm ba việc, còn là người tổ chức nhóm học Pháp. Hai năm nay, đồng tu ấy gặp ma nạn nghiệp bệnh rất lớn, phần nào ảnh hưởng đến việc chứng thực Đại Pháp tại địa phương.

Tôi quyết định đến thăm bà ấy. Tôi không còn nhận ra người đồng tu cao lớn, tràn đầy khí chất ngày nào nữa, giờ đây ngũ quan của bà ấy đã thay đổi, người nhỏ đi, vì đau chân nên đi lại khập khiễng. Bà ấy nói mình vẫn luôn kiên trì không uống thuốc, coi mình là người tu luyện nhưng trạng thái không được tốt lắm, e rằng đã bị rớt tầng rồi. Tôi nói: “Đề cao rất khó, nhưng rớt xuống thì rất nhanh; chị mau chóng đề cao tâm tính, tinh tấn thực tu vẫn còn kịp.” Bà ấy nói: “Đúng vậy! Lẽ ra tôi không nên cứ nhất quyết bắt con gái tôi sinh cháu thứ hai. Con gái tôi bảo do chúng tôi khuyên nó sinh con thứ hai, nên nó sẽ chỉ lo sinh chứ nuôi thì mặc kệ. Hai năm nay tôi thành người trông trẻ, không giống người tu luyện nữa. Bây giờ tôi thật sự hối hận rồi, nào là cháu trai, cháu gái, rồi một cháu, hai cháu, đều là phiền phức do tâm chấp trước của mình mang đến. May mà bây giờ cháu gái ngoại có thể đi nhà trẻ rồi, sau này tôi sẽ dành toàn bộ thời gian, sức lực vào việc tu luyện và cứu người.”

Đồng tu thứ hai là đồng tu B bán hàng đa cấp. Những năm qua chúng tôi đã nhiều lần đến nhà cô ấy, muốn dẫn dắt cô ấy quay lại thực tu, chân tu. Nhưng mỗi lần chúng tôi đến thăm, cô ấy luôn tìm cớ né tránh chúng tôi. Lần này tôi đã hẹn qua điện thoại là sẽ đến thăm cô ấy, nào ngờ đến mà vẫn không gặp được, cô ấy đã đi họp đa cấp rồi. Tôi hỏi chồng cô ấy liệu buổi chiều cô ấy có nhà không, thì anh ấy bảo buổi chiều vẫn phải đi họp tiếp. Tôi nghĩ thế này thì cô ấy còn đâu thời gian mà tu luyện nữa? Cô ấy bán hàng đa cấp không chỉ hủy hoại bản thân mà còn làm hại mấy vị đồng tu hay tiếp xúc với cô ấy, người mất nhiều thì gần mười vạn tệ, người mất ít cũng một, hai vạn tệ. Họ là người ở nông thôn, mỗi đồng tiền kiếm được đều không dễ dàng gì!

Các đồng tu hãy tĩnh tâm suy nghĩ một chút: Tình quan trọng đến thế sao? Tiền quan trọng đến thế sao? Nếu chúng ta không buông bỏ được tình, không buông bỏ được tiền thì sẽ tích tụ nghiệp lực, ma nạn nhiều sẽ khiến người tu không thành. Tại sao nhân tâm lại khó bỏ đến vậy? Truy tìm căn nguyên, vẫn là do không học theo Pháp, không lý giải được Pháp lý. Khi chúng ta ngộ rõ được mục đích chúng ta làm người trong đời này là gì, điều chúng ta thực sự muốn là gì rồi thì còn có gì trong người thường mà chúng ta không buông bỏ được đây. Ngay sau khi Sư phụ công bố kinh văn “Pháp nạn”, Ngài lại công bố bài “Kinh Tỉnh”. Thế nhưng có bao nhiêu người trong chúng ta đã tỉnh ra, bao nhiêu người coi trọng, và bao nhiêu người có thể cảm nhận được Sư phụ đang lo lắng chờ đợi những đệ tử vẫn còn đang say ngủ như chúng ta mau chóng đuổi kịp. Bao nhiêu năm như vậy, trong hoàn cảnh gian nan đến thế chúng ta đều đã kiên trì vượt qua rồi, tuyệt đối đừng để bị lật thuyền vào thời khắc cuối cùng! Một khi mất đi cơ duyên viên mãn thì sẽ không bao giờ tìm lại được nữa. Chúng ta cũng đừng ảo tưởng về việc mang theo nghiệp vãng sinh, không tinh tấn thì ngay cả cơ hội mang theo nghiệp vãng sinh cũng không có được.

Bây giờ điều chúng ta cần làm là nghiêm túc học Pháp cho tốt, thực sự hướng nội tìm, bắt kịp tiến trình Chính Pháp của Sư phụ.

(Phụ trách biên tập: Lâm Nhất Bình)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/2/20/488840.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/4/10/226182.html