Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại vùng Đông Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-03-2025] Mấy tháng trước, tôi và ba đồng tu cao tuổi học Pháp cùng nhau. Có người gọi cửa, nói rằng họ tìm con trai của gia đình đồng tu lâu năm, tôi không lý trí và đã mở cửa. Nhưng những người vào nhà lại là công an ở đội an ninh quốc gia, dẫn đầu là đội phó, họ đưa ba người chúng tôi đến đồn công an, tách làm ba phòng để thẩm vấn và lập biên bản.

Tất cả chúng tôi đều không phối hợp, hỏi gì đều không trả lời, không khai khẩu cung. Họ hỏi chúng tôi tên gì, chúng tôi nói: Không nói cho các anh biết, nói ra không tốt cho các anh, tương lai khi Pháp Luân Công bình phản, việc hôm nay các anh thẩm vấn đệ tử Đại Pháp chính là đang phạm tội, khi đó không có người thay các anh kết toán. Lại nói, chúng tôi đều là những bà lão hơn 70 tuổi đọc sách cùng nhau, phạm pháp gì chứ?

Lúc này, đội phó đội an ninh nhận ra tôi, nói: Bà chẳng phải là ai đó sao? Tôi cười, nói: “Anh đã nhớ ra.” Anh nói: Bà đã thay đổi. Tôi hỏi: “Thay đổi gì?” Anh nói: Thái độ đã thay đổi. Tôi nói: “À, xin lỗi, trước đây anh bắt tôi, bắt cóc tôi, tôi phát chính niệm để anh gặp báo ứng, tôi hận anh. Bây giờ tôi không như vậy nữa. Sư phụ bảo chúng tôi, người tu luyện không có kẻ thù, công an cũng là những sinh mệnh cần cứu độ. Tôi đã thay đổi quan niệm oán hận các anh, thành tâm phát chính niệm; để các anh được cứu, không cho các anh phạm tội với Đại Pháp. Trước đây tôi chưa tu tốt, tâm từ bi không đủ, bây giờ tôi xin lỗi anh, xin lỗi nhé.”

Khi ấy, đội phó đội an ninh cười vui vẻ, tay chỉ vào máy tính và nói với nhân viên công an lập biên bản: “Hãy gõ là không nói, không nói, không nói và không ký tên.”

Sau đó, họ đòi tiễn chúng tôi về nhà, nhưng tôi nói: Không cần tiễn, chúng tôi tự đi. Khi chúng tôi ra khỏi cầu thang trước cửa đồn công an, đội phó đội an ninh khách sáo bắt tay với một đồng tu cao tuổi, thể hiện sự thân thiện.

Về sau, có ba nhân viên công an mặc thường phục đến căn hộ dành cho người cao tuổi, nói là tìm tôi, nhưng họ không biết tôi. Khi thấy họ, tôi muốn trốn ra ngoài từ cửa sau. Ba người đó đứng trước mặt tôi, hỏi: Ai là mẹ của chủ nhà? Tôi nói: Tôi không biết. Họ hỏi: Bà không phải à? Tôi hỏi, sao các anh biết tôi? Họ nói thấy bà rất giống. Tôi thầm xin Sư phụ gia trì cho đệ tử. Công an đã đến, tức là đến nghe chân tướng, tôi không thể lẩn trốn, mà cần cứu họ. Vì vậy, tôi hỏi: Các anh ở đâu, sao lại tùy tiện vào nhà? Họ nói họ ở cục công an. Tôi bảo họ trình giấy chứng nhận, họ lấy giấy tờ ra và nói, họ tìm tôi để liễu giải tình hình một chút.

Họ kéo tôi đến đồn công an địa phương, nói: Những người Pháp Luân Công đều nói thật, hy vọng bà có thể phối hợp với chúng tôi, xác minh tình hình một chút. Tôi nói có thể. Người đứng đầu để cho nhân viên phụ tá mở máy thu âm, sau đó hỏi tôi: Bà đã dạy Pháp Luân Công cho ai? Tôi nói: Tôi dạy cho con gái, cháu không luyện tốt, nên tốn tiền đi khám bệnh. Anh lại hỏi: Bà có giảng chân tướng cho ai không? Tôi nói: “Giảng rồi, tôi nói với nhóm gồm những ông bà lão có bệnh, bảo họ thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, thường xuyên niệm thì bệnh sẽ khỏi.” Anh lại hỏi tôi có từng tặng tài liệu chân tướng không? Tôi nói: Đã từng tặng, tôi tặng mười năm trước, nhưng hiện nay ở thị trấn nhỏ này không có người cho tôi tài liệu chân tướng, tôi cũng không biết làm. Người đó lại hỏi, bà thức dậy lúc 2 giờ luyện công phải không? Bà sử dụng đài gì? Tôi kinh ngạc, hỏi anh: Hả? Sao anh biết tôi luyện công lúc 2 giờ, anh định vị tôi à? Anh ta nói đúng vậy, chính bà nói luyện công lúc 2 giờ. Tôi nói với họ: Tôi dùng máy mp3 để nghe nhạc luyện công, chứ không có đài.

Anh ta lại hỏi: Bây giờ bà còn luyện hay không? Tôi nói, tôi không thể trả lời câu hỏi này. Tôi thầm xin Sư phụ gia trì cho đệ tử cứu họ, thanh trừ tà ác ngăn cản họ nghe chân tướng. Vì vậy, anh đã hỏi tôi luyện Pháp Luân Công thế nào, tôi nói rằng vì tôi có bệnh nên luyện Pháp Luân Công. Toàn thân đầy bệnh, uống thuốc và tiêm thuốc đều không khỏi, sau khi tu luyện Pháp Luân Công, bệnh tật đều khỏi rồi. Anh còn hỏi luyện như thế nào, nên tôi nói có năm bài công pháp, có thời gian thì phải luyện hàng ngày, rồi lại đọc sách. Anh ta hỏi sách gì? Tôi nói là cuốn sách quý “Chuyển Pháp Luân”. Người đó hỏi, là cuốn sách rất dày phải không? Tôi nói đúng vậy. Anh ta nói, anh có một cuốn “Chuyển Pháp Luân” còn mới, bảo tôi đã tẩy não họ, anh ta nói sẽ gửi sách cho tôi. Tôi nói cảm ơn anh. Tôi lại nói: “Đó là một cuốn thiên thư; trước khi gửi cho tôi, anh nhất định phải đọc một lượt, đọc một lượt thì có phúc báo, không xuống địa ngục. Nếu không đọc thì anh sẽ hối hận, cuốn sách này rất quý.”

Tôi bảo họ, Pháp Luân Đại Pháp đã hồng truyền đến hơn 100 quốc gia và khu vực trên thế giới, các anh đừng bức hại Pháp Luân Công, chúng tôi đều là người tốt. Họ nói, sau khi về, họ sẽ nói chuyện với cấp trên từ đây trở đi không tìm tôi nữa.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2025/3/22/兩次和上門警察講真相的經歷-491851.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/4/8/226146.html