Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-04-2025] Tôi sống trong một làng nhỏ nằm ở vùng biên của huyện, với khoảng một trăm hộ dân cư. Trước khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại, trong làng có 12 người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi bức hại xảy ra, tôi là người duy nhất còn tu luyện.

Vì tâm sợ hãi nên tôi đã không dám nói về Đại Pháp. Vào ban đêm, tôi phát tài liệu chân tướng. Sau đó, tôi giảng chân tướng về cuộc bức hại cho các thành viên trong gia đình, rồi đến bạn bè và bạn học cũ. Bốn năm đầu tiên sau khi cuộc bức hại xảy ra, tôi chỉ giúp được khoảng năm người làm tam thoái mỗi năm. Dần dần, tôi có thể giảng chân tướng cho những người không quen biết. Tôi bắt đầu đi đến những thôn làng và nông trại xa xôi để giảng chân tướng. Tuy nhiên, do tâm sợ hãi nên tôi sợ sẽ bị những người mình quen biết phát hiện ra. Việc này kéo dài khoảng ba năm, tuy nhiên tôi có thể giúp được gần 70 người làm tam thoái mỗi năm. Trong quá trình này, rất nhiều chấp trước người thường của tôi được phơi bày và tu bỏ, như là tâm thể diện, sợ mất mặt, và tâm sợ hãi.

Tôi muốn chia sẻ với người dân trong thôn về Pháp Luân Đại Pháp. Thực ra, nhiều người biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng do tâm sợ hãi nên tôi đã tránh né không nói về Đại Pháp.

Tôi hạ quyết tâm phải đột phá chướng ngại này. Tôi thường bắt chuyện kiểu như thế này: “Anh/chị có biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không?” Một số người nói có, một số nói không. Tôi nói tiếp: “Tôi muốn anh/chị biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, và tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là không phạm pháp. Hiện nay đã có quá nhiều thiên tai nhân hoạ rồi. Xin hãy nhớ, anh/chị sẽ được ban phước lành nếu thiện đãi Pháp Luân Đại Pháp. Tôi mong điều tốt nhất cho anh/chị!”

Một số người nói họ sẽ ghi nhớ, một số người chỉ mỉm cười, một số khác có vẻ khó chịu, và vài người thì im lặng. Tôi hoàn toàn hiểu được tình cảnh của họ.

Khi dân làng thấy tôi ra ngoài hàng ngày để giảng chân tướng, một số người cho rằng tôi đang chiêu mời rắc rối thay vì tận hưởng một cuộc đời an nhàn. Họ nói: “Ông ấy chẳng làm được việc gì thiết thực”. Tôi không động tâm. Một số người tốt lo lắng cho sự an toàn của tôi, và nhẹ nhàng khuyên tôi không nói về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cảm ơn họ, và nhân cơ hội ấy để nói với họ về Đại Pháp. Dần dần, mọi người ngừng bàn tán sau lưng tôi. Tôi nhận ra đây là một cơ hội tu luyện, và đã tu bỏ được rất nhiều nhân tâm, như tâm tranh đấu, an dật, sắc dục, v.v.

Thời gian dần trôi qua, tôi càng giảng chân tướng cho người dân thì các chấp trước của tôi càng được tu bỏ. Chính niệm của tôi trở nên mạnh mẽ hơn, tâm sợ hãi đã biến mất. Hiện nay mọi người trong làng đều biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không còn cần phải giải thích mỗi khi nói về Đại Pháp với dân làng.

Tôi nói: “Tôi sinh ra ở làng này, và mọi người trong làng đều là hàng xóm. Hiện nay thiên tai, nhân họa và dịch bệnh liên tục xuất hiện, nên tôi muốn chia sẻ với mọi người cách để bảo đảm an toàn cho bản thân.”

Một số người tin tôi và một số người không tin. Bất kể như thế nào, tôi đều cho mọi người một cơ hội. Tôi nói với người dân rằng Trời sẽ tiêu diệt ĐCSTQ, và những ai từng gia nhập Đảng sẽ phải gánh chịu trách nhiệm cho tội ác của nó. Hầu hết mọi người đều lắng nghe và thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Tôi đến thăm nhà của các viên chức trong thôn và khuyên họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Mỗi khi có cơ hội nói chuyện với những dân làng là Đảng viên, tôi đều khuyên họ thoái Đảng. Hầu hết đều đồng ý, chỉ có một ít người vẫn chưa thoái, nhưng họ vẫn còn cơ hội. Hầu hết họ hàng, bạn bè, bạn học cũ của tôi đều đã thoái ĐCSTQ. Trong khoảng bảy hoặc tám năm nay, không chỉ thôn làng của tôi, mà cả những thôn làng, công viên, trung tâm thương mại và các khu chợ lân cận đều là những điểm giảng chân tướng của tôi.

Để cứu nhiều người hơn nữa, tôi sử dụng những cách tiếp cận khác nhau tuỳ theo giới tính, giai tầng, độ tuổi, v.v của mỗi người.

Có lần, tôi nhìn thấy một quý ông cao tuổi đang ngồi bên ngoài một cửa hàng nhỏ cạnh đường cái. Ông ấy cao to tuấn tú, rõ ràng không phải là một người dân thường. Tôi chậm rãi đi về phía ông ấy, nhưng không lập tức nói chuyện với ông. Tôi mỉm cười và nói: “Anh trông thật phong độ.”

Ông ấy mỉm cười nói: “Trông tôi không phong độ bằng trước đây đâu. Hiện nay tôi ngoài 70 tuổi rồi.”

Chúng tôi bắt đầu trò chuyện. Ông ấy nói mình đã 73 tuổi rồi. Cha ông ấy là một sỹ quan quân đội, vì thế ông ấy lớn lên trong môi trường quân đội. Ông ấy đi học, nhập ngũ, rồi sau đó học ở học viện quân đội, được thăng chức và trở thành một sỹ quan. Sau 10 năm trong quân đội, ông ấy được chuyển công tác đến làm việc cho chính quyền khu tự trị. Sau khi nghỉ hưu, ông ấy quay về sinh sống ở quê nhà.

Tôi nhận xét: “Anh thật có phúc. Cuộc sống của anh thật là thuận buồm xuôi gió.”

Chúng tôi nói về một số vấn đề trong xã hội, về việc con người chỉ quan tâm đến tiền. Họ kiêu ngạo và không có đạo đức, quan hệ nam nữ trở nên bại hoại. Viên chức chính quyền thì hủ bại, người ta không kính sợ Trời Đất, vì thế thiên tai nhân hoạ liên tục xảy ra. Ông ấy đồng tình với tôi.

Tôi nói: “Anh là một sỹ quan, vì thế anh biết rõ mọi việc, và có hiểu biết sâu rộng. Xã hội đã thối nát và nhân tâm bại hoại. Tất cả những điều này là kết quả của việc ĐCSTQ tẩy não người dân. Có thể anh đã từng nghe về việc Trời diệt Trung Cộng, và chỉ có thoái xuất khỏi nó thì người ta mới an toàn. Thần Phật đang quan sát chúng ta. Anh có muốn thoái Đảng không?”

Ông ấy đã vui vẻ đồng ý thoái.

Hàng ngày, ngoài thời gian ăn, ngủ và làm một số việc cần thiết, tôi đều tập trung làm ba việc. Tôi học Pháp vào buổi chiều, và ra ngoài khuyên tam thoái vào buổi sáng. Tôi không chú ý đến số lượng người mà mình đã giúp đỡ. Miễn là tôi ra ngoài, thì sẽ luôn có người chờ đợi để được cứu, thông thường là từ 3 đến 5 người, có khi lên đến hơn 20 người.

Nhiều người biết rằng tôi, một người đàn ông lão niên, thường khuyên người dân thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Có lẽ các viên chức trong huyện, thị trấn và đồn công an cũng đều biết. Nhờ có sự bảo hộ của Sư phụ và huyền năng của Đại Pháp, tôi có thể bình ổn làm ba việc. Không có Sư phụ, tôi sẽ không làm được điều gì. Tôi cảm thấy thật quá may mắn. Con vô cùng biết ơn sự bảo hộ từ bi của Sư phụ!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/4/6/492306.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/4/22/226325.html