Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Đại lục

[MINH HUỆ 17-03-2025] Tôi đắc Pháp vào năm 1996, năm nay 79 tuổi. Năm 1999, tà đảng bắt đầu bức hại Đại Pháp, tôi nghe trên ti vi nói: Đảng viên cộng sản không được phép tu luyện Pháp Luân Công. Tôi đi gặp bí thư đảng ủy của thị trấn, nói rằng tôi muốn thoái đảng. Ông ấy hỏi tôi tại sao lại thoái đảng? Tôi nói tôi tu luyện Pháp Luân Công, nếu phải chọn một giữa Đảng Cộng sản và Pháp Luân Công, thì tôi sẽ thoái đảng, tôi không thể không luyện Pháp Luân Công. Bí thư đảng ủy nói, ông ấy không thể quyết định được. Tôi nói tôi không cần ông quyết định, tôi chỉ thông báo cho ông một tiếng.

Tôi muốn báo cáo lên Sư phụ một số thể hội của bản thân trong những năm qua về phương diện giảng chân tướng và học Pháp tu tâm.

Trong công việc, coi nhẹ lợi ích, chứng thực Đại Pháp

Khi mới bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi là tổng giám đốc của một công ty tư nhân, đồng thời phụ trách phê duyệt tài chính. Trong công việc, tôi nghiêm khắc yêu cầu bản thân về phương diện lợi ích, tôi chỉ nêu ra vài ví dụ.

Công ty chúng tôi thuộc lĩnh vực phát triển xây dựng, một lần khi đặt mua nồi hơi sưởi ấm cho khu dân cư, tôi đã chọn một doanh nghiệp vừa mới vào khu vực địa phương, vì sản phẩm của họ có tính năng ổn định. Tôi nói với nhân viên kinh doanh rằng tôi không nhận tiền hoa hồng, do đó đã hạ giá nồi hơi xuống rất thấp. Nhưng cuối cùng khi thanh toán vào năm 2002, nhân viên kinh doanh vẫn khăng khăng muốn đưa cho tôi 40.000 Nhân dân tệ tiền hoa hồng, tương đương với mức lương một năm của tôi khi đó. Tôi bảo anh ấy: Tôi là người tu luyện Pháp Luân Công, không thể nhận tiền hoa hồng. Đối phương cứ nhất nhất muốn đưa, nên tôi đã yêu cầu công ty giảm 40.000 Nhân dân tệ khi thanh toán.

Sau khi biết toàn bộ sự việc, ông chủ của tôi rất ngạc nhiên và nói: Đó là cho chị, không liên quan gì đến công ty. Giám đốc nhà máy nồi hơi không tin có người lại làm như vậy, bởi vì tất cả các doanh nghiệp khi mua nồi hơi đều yêu cầu tiền hoa hồng, nếu không đưa tiền hoa hồng, họ sẽ đi mua của nhà cung cấp khác. Giám đốc nhà máy nồi hơi nói: Trong xã hội này, người không nhận tiền hoa hồng chỉ có một trường hợp, đó là có cổ phần. Vì vậy, ông ấy quả quyết rằng tôi có cổ phần trong công ty của mình. Ông chủ của tôi đã chứng minh ngay tại chỗ rằng tôi chỉ là một người làm thuê, không có cổ phần. Giám đốc nhà máy nồi hơi nói: Thật quá bất ngờ, nhất định phải mời tôi và ông chủ đến nhà hàng mà ông ấy ưng ý nhất trong thành phố để dùng bữa.

Một trường hợp khác là khi công ty tôi nhận thầu một công trình, cần đặt mua cửa ra vào và cửa sổ bằng hợp kim nhôm, đối phương muốn đưa 10.000 Nhân dân tệ tiền hoa hồng, nói rằng có tất cả hơn 20 hộ, mỗi hộ đều được chiết khấu 10.000 Nhân dân tệ. Khi thanh toán, tôi đã bảo ông chủ chuyển ít đi 10.000 Nhân dân tệ, lúc đó ông chủ mới biết có chuyện hoa hồng, và nói rằng tiền hoa hồng là cho tôi, ông ấy không thể lấy. Tôi vẫn kiên quyết trừ 10.000 Nhân dân tệ này vào tiền hàng của công ty.

Sau này, khi tôi làm giám sát hiện trường cho một công ty phát triển khác, cũng có hai lần tôi trả lại tiền hoa hồng, ông chủ và đối tác đều biết rằng tôi không nhận tiền hoa hồng vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Năm 2003, khu dân cư do tôi phụ trách đã xây dựng xong, ông chủ nhất quyết tặng tôi một căn hộ ba phòng ngủ rộng hơn 130 mét vuông, nói rằng những năm qua tôi làm việc cho ông ấy cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, nên dùng căn hộ này để bày tỏ tấm lòng của ông ấy. Toàn bộ giá trị căn nhà lúc đó là hơn 140.000 Nhân dân tệ (khoảng 508 triệu VNĐ). Vào cuối năm, tôi nghe các nhân viên khác nói rằng ông chủ đã vay một khoản tiền với lãi suất cao. Tôi bàn với gia đình, và đem tiền nhà đưa cho bà chủ. Sau khi biết chuyện, ông chủ tìm gặp tôi, tôi nói: Tình hình kinh tế của anh bây giờ cũng không tốt, tôi là người tu luyện. Ông chủ nói với đôi mắt đỏ hoe: Đợi khi kinh tế của tôi khá hơn, tôi sẽ trả lại chị số tiền này. Nhưng rồi chuyện đó cứ thế trôi qua, cũng không có diễn biến gì tiếp theo.

Tôi cũng nghiêm khắc yêu cầu bản thân trong những việc nhỏ, mấy năm đó cước điện thoại vẫn còn rất cao, tôi chưa bao giờ dùng điện thoại công ty thanh toán để gọi vào việc cá nhân. Tôi dùng máy ảnh cá nhân để chụp ảnh công việc cho công ty, nếu trong cuộn phim đó có ảnh của gia đình tôi, khi rửa ảnh để thanh toán, tôi đều chia ra để báo cáo, ảnh của nhà tôi thì không thanh toán. Ngoài ra, chúng tôi là những người chuyển đến ở khu dân cư trước, lúc mới đến ở, vẫn chưa lắp đồng hồ điện, thời tiết lúc đó rất lạnh, nhà chúng tôi cũng không bật điều hòa, vì lúc đó nếu dùng điều hòa thì là dùng điện của ông chủ. Thực ra, tình hình kinh tế nhà tôi khá bình thường, về ăn mặc chi tiêu cơ bản chỉ ở mức đủ ăn đủ mặc.

Giảng chân tướng cứu người trong công việc

Tại nơi làm việc, tôi công khai tu luyện Đại Pháp, từ khi tà đảng bắt đầu bức hại Đại Pháp vào năm 1999 cho đến khi tôi rời công ty ở tuổi 75, trong suốt 23 năm đó, ngoài hai năm bị giam trong tù, tôi vẫn luôn giảng chân tướng tại nơi làm việc, ngoại trừ ông chủ ra thì mọi người trong công ty đều đã làm tam thoái.

Sau khi ra tù, từ năm 2010, tôi bắt đầu đến một công ty khác làm giám sát hiện trường, tiếp xúc với nhiều người đến công trường làm việc, từng tốp thợ thuộc các ngành nghề khác nhau, tôi đều giảng chân tướng cho họ, trong 10 năm, có hàng nghìn công nhân đến rồi đi, tất cả về cơ bản đều biết “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, và cũng đều đã làm tam thoái.

Có một tổ trưởng tổ thợ điện, mỗi lần 10 mấy thợ điện tan ca, ông ấy yêu cầu mỗi người đều phải hô “Pháp Luân Đại Pháp hảo” khi ra khỏi cổng lớn. Sau này, người tổ trưởng đó nói với tôi rằng, ông ấy muốn mọi người đều hô “Pháp Luân Đại Pháp hảo” là vì họ đều đi xe máy về, ông sợ trên đường gặp nguy hiểm, nếu mọi người đều hô “Pháp Luân Đại Pháp hảo” thì sẽ không có nguy hiểm nữa.

Ông chủ công ty tư nhân đầu tiên của tôi rất ủng hộ tôi tu luyện, trong các cuộc họp nhân viên cuối năm, ông ấy đều để tôi phát biểu trước, ý là muốn tôi giảng về lý niệm của Đại Pháp cho các nhân viên. Ông ấy hiểu rất rõ rằng, nếu các nhân viên đều tiếp thu được Pháp lý của Đại Pháp, thì công ty của ông ấy sẽ dễ quản lý hơn.

Ông chủ công ty tư nhân thứ hai cũng bày tỏ sự tôn trọng tín ngưỡng cá nhân của tôi, tôi giảng chân tướng ở công trường, chưa bao giờ gặp phải sự cản trở nào từ phía ông chủ.

Năm 2020, do dịch bệnh nên kinh tế bắt đầu suy thoái, ông chủ không có dự án phát triển nào nữa, nên tôi cũng nghỉ làm. Tôi bắt đầu ra ngoài phát tài liệu chân tướng mỗi ngày. Ban đầu là phát tờ rơi, nửa năm sau thì phát cuốn chân tướng nhỏ, một năm sau thì phát cuốn lớn. Mỗi ngày ra ngoài, tôi đều đến nơi đã phát vào ngày hôm trước để xem, nếu có tài liệu bị vứt đi, tôi sẽ nhặt và phát lại lần nữa.

Khi thời gian phát tài liệu càng dài hơn, số lượng tài liệu bị vứt càng ít, và tâm sợ hãi của tôi cũng ngày càng nhỏ đi. Ban đầu, chỉ cần có người nhìn thấy tôi phát tài liệu là tôi lại căng thẳng, về sau, có người hỏi tôi: “Làm gì đấy?”, tôi liền bảo họ: “Điều tốt đấy, anh hãy xem cho kỹ nhé.” Có lần, có hai thanh niên đang ăn cơm trong nhà, tôi đặt tài liệu lên cửa sổ, hai người họ đứng dậy một cách hung hăng và hỏi: “Làm gì đấy?” Tôi nói: “Mang phúc đến cho các cậu.” Họ cũng không nhìn tôi chằm chằm nữa, mà quay sang xem tài liệu.

Khi phát được khoảng hai, ba năm, tôi có một giấc mơ, mơ thấy trên con đập lớn của sông L vang lên tiếng nhạc luyện công, có rất nhiều người đang luyện công, còn có những người từ bốn phương tám hướng vội vã đổ về, còn có người bay đến, ngày càng đông người, sắp không còn đủ chỗ, mọi người duỗi tay ra đo khoảng cách với nhau, để dành chỗ cho những người đến sau, chỉ cần có thể duỗi tay ra luyện công là được, đồng thời vẫn có người tiếp tục đổ về phía này, hoặc từ trên không trung bay về phía này. Sau khi tỉnh dậy, tôi ngộ ra rằng Sư phụ đang khích lệ tôi rằng tài liệu không phát một cách vô ích, rất nhiều sinh mệnh được cứu đã tham gia luyện công tập thể.

Mấy hôm trước, khu vực chúng tôi bị lụt lớn, con đập của sông L suýt nữa bị nước lũ cuốn trôi. Lúc đó trên đập có rất nhiều người, nhìn nước dâng lên hạ xuống, mọi người đều nói, nếu mưa tiếp, con đập sẽ gặp nguy hiểm. Tôi nghĩ có lẽ là Sư phụ thấy rằng các đệ tử Đại Pháp ở nơi đây tuy làm chưa tốt, nhưng trạng thái tu luyện của các đệ tử vẫn còn hy vọng, chúng sinh cũng còn khả năng được cứu, nên mới miễn cho cả huyện một kiếp nạn này. Chúng ta không thể coi thường được, phải cứu nhiều người hơn nữa.

Tôi còn nghe nhiều người thường nói, có mấy dự ngôn đều nói rằng năm 2025 sẽ có sóng thần lớn. Có hay không, dự ngôn của người thường cũng không định đoạt được, nhưng nếu chúng ta cứ mãi không thể tinh tấn lên, trong tâm không có (nghĩ đến) chúng sinh, thì chúng sinh sẽ không có hy vọng, nếu Thần thấy chúng sinh không còn hy vọng được cứu, liệu bước tiếp theo sẽ có tai nạn (xảy ra)? Vì vậy, số ít những người tu luyện chúng ta (ở huyện này) không thể cứ mãi nghĩ đến chuyện sống qua ngày của bản thân, mà trong tâm phải nghĩ đến sự đắc cứu của chúng sinh toàn huyện. Hãy xem trận lụt lớn ở huyện bên cạnh lần này, hơn 40 ngôi làng của hai xã đã không còn nữa, nếu đệ tử Đại Pháp làm không tốt mà gây ra thảm kịch như vậy, đến lúc đó tâm trạng sẽ thế nào?

Học thuộc Pháp, tu tâm, trừ bỏ chấp trước

Hai năm rưỡi trước, tôi và đồng tu chồng bắt đầu cùng nhau học thuộc Pháp. Học thuộc Pháp không giống như đọc Pháp, một ngày thông đọc một bài giảng, hai bài giảng có cảm giác thành tựu. Sau này tôi cũng cảm thấy thông đọc từng lượt từng lượt, (nhưng) không thấy tâm tính có sự đề cao nào, cộng thêm việc thường xuyên xem các bài chia sẻ trên Minh Huệ Net về thể hội học thuộc Pháp, còn có con gái đồng tu mỗi lần về đều chia sẻ về việc giao lưu tâm tính và đề cao của mọi người trong nhóm cháu – sau khi học thuộc Pháp. Tôi và chồng cũng bắt đầu học thuộc Pháp.

Hai chúng tôi cũng đã thử học thuộc từng đoạn một, nhưng cảm thấy hiệu quả không tốt, cho dù có thuộc được đoạn đó thì cũng thường hay quên mất, sau này chúng tôi đổi sang cách trước tiên cùng nhau thông đọc đoạn đó ba đến năm lần, sau đó học thuộc từng câu một, học thuộc xong một câu đến dấu chấm, thì học thuộc câu tiếp theo, sau đó nối hai câu lại, rồi mới học thuộc câu thứ ba. Ba đến năm lần cùng thông đọc trước đó, có tác dụng là có thể sửa lỗi đọc sai cho nhau, và hiểu đại khái ý nghĩa mà Sư phụ giảng trong đoạn này là gì. Sau đó học thuộc từng câu một, thì cảm thấy mỗi câu đều nhập tâm, Pháp lý liền triển hiện ra. Chỗ nào học thuộc sai, chỗ nào học thuộc thấy khó khăn, chỗ nào không thuộc được, nếu tìm kỹ, sẽ biết được mình tu luyện kém ở đâu. Chúng tôi học thuộc rất chậm, hiện tại mới học thuộc đến Bài giảng thứ sáu của lần thứ hai. Tuy chậm, nhưng cũng cảm thấy thu hoạch được nhiều hơn so với việc thông đọc trước đây. Buổi tối chúng tôi cùng các đồng tu thông đọc, cũng không cầu số lượng, mà cố gắng đọc nhập tâm.

Sau hai năm học thuộc Pháp, tôi đã biết tu tâm hơn trước. Tôi đã tu bỏ tâm không muốn người khác nói mình, tâm oán hận, tâm bất bình, tâm sắc dục, tâm hiển thị và chứng thực bản thân, hiện tại tôi phát hiện ra còn phải tu bỏ tình.

Hai năm trước, tôi bị đau cơ chân một thời gian, thực chất cũng là do nghĩ không thông. Ban đầu, tôi muốn dùng phương pháp đi bộ để giảm đau, cũng thường không tự chủ vỗ vỗ vào đùi, sau này tôi nhận ra rằng dùng phương pháp đi bộ là không đúng. Sau đó thông qua chia sẻ với các đồng tu, Sư phụ đã điểm hóa cho tôi rằng nghĩ không thông thực chất là do có khúc mắc trong tâm, vậy tôi đã có khúc mắc ở đâu? Tôi đã tìm ra tâm oán hận đối với những người khác nhau trong nhiều năm qua. Bởi vì từ khi đi học tôi đã học giỏi, ở trường và trong môi trường làm việc sau này đều rất được coi trọng, đã quen với việc được coi trọng, một khi ai đó không mấy coi trọng tôi, thậm chí coi thường tôi, trong tâm tôi liền cảm thấy khó chịu, cái ‘vật chất’ tự cho mình là đúng đó đã bị động chạm đến.

Thế là tôi tìm xem mình đã có khúc mắc trong tâm với những ai, bắt đầu tìm từ các bạn thời tiểu học, đến các đồng nghiệp trong công việc, những người gặp gỡ sau này, và cả họ hàng trong gia đình, tìm từng người một. Vừa tìm xong phần họ hàng, vốn định tìm tiếp đến các đồng tu, thì chưa kịp tìm, đã cảm thấy chân không còn đau nữa. Từ đó về sau, cơn đau do khúc mắc trong tâm đó không bao giờ xuất hiện nữa.

Còn về việc ho và khạc đờm vào mùa đông, tôi đã bị hiện tượng này liên tục mấy năm liền, trước đây chưa bao giờ tìm nguyên nhân, chỉ nghĩ là do tuổi tác đã cao. Sau này biết tu tâm rồi, lần nọ khạc đờm, tôi bỗng nhiên tìm ra được tâm oán hận đối với một người họ hàng thường xuyên bịa đặt chuyện về chúng tôi, từ tận đáy lòng tôi đã thực sự minh bạch rằng người ta đang giúp chúng tôi đề cao, chứ không phải gây khó dễ cho chúng tôi, chính vì quan này mãi không qua được, nên người ta mới cứ bịa đặt như vậy, là do tôi không tu tâm, đã hại đến người ấy. Sau lần đó, tôi không còn ho và khạc đờm nữa.

Còn có tâm không muốn người khác nói mình, Sư phụ cũng thường xuyên mượn lời của đồng tu người nhà để chỉ ra cho tôi cái tâm này. Ban đầu, khi được chỉ ra, tôi không muốn nghe. Sau khi học thuộc Pháp, tôi đã biết tu tâm, và tự suy xét lại vì sao cái tâm này lại mạnh như vậy, có lẽ là do trước đây làm lãnh đạo, mấy chục năm toàn nói người khác, bị người khác nói thì không thoải mái. Bây giờ tôi đã có thể nghe được một số lời không hay, cái tâm này dường như đã bỏ được hơn một nửa, nhưng vẫn chưa bỏ hết.

Còn có tâm hiển thị và chứng thực bản thân. Vốn dĩ những năm đầu tôi hoàn toàn chưa tu cái tâm này, cũng không biết mình có, mấy năm gần đây mới nhận thức được. Nhưng ban đầu loại bỏ nó rất khó khăn. Có lần tôi gọi điện thoại cho một cục trưởng đã nghỉ hưu, nói chuyện hơn 40 phút, nội dung chính là kể cho ông ấy nghe tôi đã tài giỏi thế nào, và được người khác tôn trọng ra sao hồi còn đi làm. Kết quả là mấy ngày sau, tôi ra ngoài phát tài liệu, sau khi tôi phát tài liệu vào sân nhà một người nọ, bà ấy đã yêu cầu tôi nhặt ra ngay lập tức, giằng co một lúc. Về nhà tôi đã tìm ra (nguyên nhân), chính là do mấy ngày trước đã hiển thị bản thân trong điện thoại hơn 40 phút mà chuốc lấy phiền phức. Bây giờ tôi nhận thức được rằng, năng lực đều là do Sư phụ ban cho, ban cho ai thì người đó làm được, cho dù đó là năng lực trong công việc của người thường hay năng lực trong chứng thực Pháp. Coi năng lực là bản sự của mình để hiển thị và chứng thực bản thân chính là tham công của trời, cũng là bất kính với Sư phụ. Bây giờ tôi gặp những chuyện tương tự đã có thể cảnh giác được, trước đây căn bản không biết, cứ để cho cái tâm đó biểu diễn và hiển thị.

Gần đây tôi nhận thấy mình vẫn còn tình thân, khi cái tình với cháu ngoại không được thỏa mãn, liền có tâm oán giận, hiện tại tôi vẫn đang tu cái tâm này.

Cảm ân Sư phụ, cảm ân Đại Pháp, Sư phụ đã chọn tôi làm đệ tử Đại Pháp từ trong vô số sinh mệnh, đây là vinh hạnh vạn cổ, tôi nhất định phải trân quý cơ duyên. Sư phụ chọn tôi là để tôi cứu người, tôi nên dụng tâm hơn nữa vì chúng sinh, làm nhiều hơn và tốt hơn trong việc cứu người, cũng chú trọng tu bản thân hơn, để bản thân có năng lực cứu người lớn hơn, báo đáp ân Sư.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2025/3/17/在工作中拒絕回扣-傳真相救人-490782.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/6/2/228335.html