Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 14-03-2025] Vài năm trước, việc giảng chân tướng vẫn luôn là điểm yếu của tôi. Mỗi lần trước khi ra ngoài tôi đều tự động viên bản thân: “Mình đã xem tài liệu chân tướng rồi, tích luỹ nhiều tài liệu rồi”. Tuy nhiên mỗi khi bắt chuyện với người lạ thì đầu não tôi liền trở nên trống rỗng, căng thẳng đến mức không nhớ được gì hết.

Sư phụ thấy tôi có cái tâm cấp thiết muốn cứu người ấy, nên Ngài đã an bài cho tôi hai cơ hội để khải ngộ cho tôi. Một lần ở khu chợ lớn, tôi gặp một chị đồng tu. Chị ấy kéo tôi cùng đi giảng chân tướng, nhìn thấy thần thái bình tĩnh tự tại, nhanh nhẹn hoạt bát, từ bi hòa ái của chị, thế nhân từng người minh bạch chân tướng, vui vẻ làm tam thoái và không ngừng cảm ơn, tôi vô cùng cảm khái. Lần thứ hai cũng là ở một khu chợ lớn, tôi gặp mấy vị đồng tu, họ chia làm hai nhóm để giảng chân tướng, hỗ trợ phối hợp ăn ý, viên dung bổ sung cho nhau. Dưới sự gia trì của trường năng lượng từ bi, thế nhân cũng rất nhanh minh bạch chân tướng, vui vẻ làm tam thoái và còn không ngừng bày tỏ lòng biết ơn. Hai lần gặp gỡ tình cờ đó đã giúp tôi minh bạch, rằng Sư tôn đang khích lệ tôi: “Đừng sợ! Hãy học Pháp cho tốt, tu bản thân cho tốt, viên dung chỉnh thể, mau đi cứu thế nhân!”

Vào mùa đông nông nhàn, tôi mang theo nhiều tài liệu chân tướng, vừa phát tài liệu vừa giảng chân tướng ở chợ, cuối cùng dặn họ rằng sau khi đọc xong hãy đưa tài liệu cho người thân bạn bè, hàng xóm láng giềng để cùng xem, để giúp họ cũng minh bạch chân tướng và đắc phúc báo. Chúng sinh nghe xong đều không ngừng mỉm cười và vui vẻ nói: “Được! Được!”

Mùa xuân khi việc đồng án bận rộn, tôi đến chợ đưa cho những chủ quầy đã minh bạch chân tướng chiếc đài nhỏ phát chân tướng và bảo họ: “Khi lên núi làm việc hãy cầm theo nó, vừa làm vừa nghe, tâm trạng sẽ vui vẻ, làm việc hiệu quả gấp đôi!”

Một thời gian sau, tôi gặp lại những người dân đã nhận được đài, họ đều nói với tôi: “Nghe đài quả thực giúp tôi làm việc không thấy mệt, không thấy buồn ngủ và tâm trạng đặc biệt tốt”. Pháp Luân Công thật sự đang cứu người! Rất nhiều người trong làng chúng tôi đều đang nghe“.

Có người nói: “Bạn tôi cầm mất đài của tôi rồi, tôi vẫn muốn nghe tiếp”.

Tôi nói: “Không sao, lần tới tôi sẽ mang cái khác cho bạn”.

Trong những năm rèn luyện giảng chân tướng này, Sư tôn đã ban cho tôi lòng dũng cảm to lớn, giúp tôi có thể loại bỏ tâm sợ hãi, thản đãng giảng chân tướng. Tôi xin kể ra vài ví dụ khiến tôi ấn tượng sâu sắc.

Một lần nọ ở chợ, tôi gặp một người khoảng 70 tuổi, trông có vẻ là cán bộ. Tôi mỉm cười nói với ông ấy: “Anh ơi, tôi tặng anh một ít tài liệu chân tướng Pháp Luân Công, anh xem thử xem nhé?”

Ông ấy nói: “Tôi không tin”.

Tôi nói: “Anh có biết tam thoái bảo bình an không?”

Ông ấy nói: “Những năm này có rất nhiều người nói với tôi, giúp tôi thoái, tôi đều không thoái”.

Tôi nói: “Anh thật có phúc khí, nhiều người quan tâm anh như vậy, tại sao anh không thoái?”

Ông ấy nói: “Vào đảng không dễ. Sách của các vị tôi xem qua rồi, có chỗ nói đúng, cũng có chỗ nói không đúng. Đảng vẫn tốt với tôi, cho tôi lương hưu, nuôi sống tôi, tôi không thoái”.

Tôi nói: “Đảng chiến thiên đấu địa, tuyên truyền vô thần luận, đảng khiến anh kêu nó bằng mẹ, đứng trước đảng tính thì nhân tính bị tuyệt diệt. Thời cách mạng văn hóa, học trò đấu tố giáo viên, con cái đấu tố cha mẹ, vợ chồng đối đầu tố giác lẫn nhau, những hành vi hủy diệt nhân tính này, đều là kết quả tuyên truyền giáo dục của đảng cộng sản. Anh nói đảng tốt chăng?”

Ông ấy yên lặng lắng nghe rồi trầm ngâm. Tôi nói: “Khi chúng ta còn trẻ, vì để cuộc sống tốt hơn một chút, tích cực gia nhập đảng, giờ già rồi, đã không cần thiết nữa, hãy thoái đi. Anh xem hiện giờ xã hội loạn thế nào, con người xấu xa biết bao, ông trời không thể để con người tiếp tục xấu thêm được nữa, vậy nên mới có dịch bệnh, thiên tai. Người già đều nói trời đang thu người đi. Từ nội tâm thoái xuất đảng, lão bách tính nhỏ bé chúng ta thuận thiên ý, khi đại nạn đến thì mới có thể được lưu lại”.

Cuối cùng ông ấy nói: “Đồng ý” và còn trịnh trọng viết tên của ông ấy lên lòng bàn tay tôi. Như vậy một sinh mệnh đã được đắc cứu.

Có lần tôi đến một khu chợ rất xa để giảng chân tướng, vừa đến liền nhìn thấy một cụ ông từ trong chợ đi ra và mỉm cười nhìn tôi. Tôi hiểu rằng đây là người hữu duyên, vội vàng tiến lại chào hỏi ông cụ: “Chào bác ạ!”

Ông cụ nói: “Chào chị”.

Tôi trực tiếp nói chân tướng, ông cụ rất đồng tình. Khi chúng tôi đang nói chuyện vui vẻ với nhau, có ba người phụ nữ vây quanh, hung hăng hỏi tôi: “Chị đang làm cái gì thế?”

Tôi sững người một chút, rồi liền nói: “Bác à, bác nói với họ là cháu đến gặp bác đi ạ”.

Thấy chủ quầy bên cạnh và vài người khác cũng tò mò xúm lại gần, tôi không sợ hãi, nghiêm mặt nói với ba người phụ nữ: “Việc này quan trọng với các vị sao? Các vị muốn làm gì?”

Người phụ nữ trước mặt tôi lập tức giảm hẳn vẻ hung hăng, lẩm bẩm: “Chúng tôi là hàng xóm của ông cụ”.

Ông cụ không bị dao động và hỏi tôi: “Cháu có sách không? Tôi muốn xem”.

Tôi mở túi lấy tài liệu chân tướng, ông cụ nhận lấy rồi cẩn thận cất vào túi áo ngực rồi hỏi tôi: “Tôi còn có thể gặp lại cháu không?”

Tôi đáp: “Có duyên thì sẽ gặp lại ạ”.

Ông cụ hạnh phúc như một đứa trẻ, vui mừng hớn hở rời đi. Khi ấy những người đứng vây quanh cũng đều tản ra.

Tôi vừa đi vừa giảng chân tướng và phát tài liệu, chợ đó rất lớn, một túi đầy tài liệu mà chưa đi đến cuối chợ đã phát gần hết. Ở cuối chợ phía đằng tây, tôi đi đến trước một chiếc xe ba gác nông nghiệp và bắt chuyện: “Anh bạn bán ngô à?”

Chủ quầy vội đứng dậy hỏi: “Chị gái muốn mua gì?”

Tôi nói: “Tôi tặng anh một phúc lành”.

Anh ấy nói: “Phúc lành gì?”

Tôi nói: “Là tài liệu chân tướng Pháp Luân Công”.

Vừa nghe vậy, sắc mặt ông ấy lập tức thay đổi, ngẩng đầu la lớn với những người bán hàng ở hai bên đường: “Pháp Luân Công! Pháp Luân Công!”

Tôi hỏi anh ấy: “Pháp Luân Công đã làm gì anh?”

Lúc này anh ấy cho tay vào túi quần, dường như là muốn điện thoại. Tôi không sợ, chính niệm nhìn chằm chằm vào ông ấy và nói: “Pháp Luân Công là Đại Pháp cao đức của Phật gia, ai minh bạch chân tướng, người đó đắc phúc báo.”

Chủ quầy bên cạnh bước sang nói: “Đừng nghe bà ta.”

Tôi nói: “Tôi tưởng anh là người hiểu chân tướng! Sao lại giống nhau cả vậy!”

Chủ quầy ngô này quát to: “Bà là người thành phố, cầm tiền của đảng cộng sản, mà lại làm những thứ phản đảng như này.”

Tôi tiến lại gần anh ta và nói: “Mệnh của con người do trời định trước, tiền tài là do anh lao động mà có, là phúc phận, không phải đảng cộng sản cho. Ví như ngô anh bán, là do anh vất vả trồng, không phải đảng cộng sản trồng, nó còn bắt anh đóng thuế cho nó. Có công dân nước nào cầm được tiền do sức lao động bản thân bỏ ra mà phải cảm kích tổng thống nước họ đã nuôi sống họ chứ? Là người dân Trung Quốc đã nỗ lực vất vả nuôi đảng cộng sản.”

Chủ quầy lại nói: “Làng chúng tôi có người luyện Pháp Luân Công thế này thế kia”.

Tôi hỏi: “Anh có đi học không?” Anh ấy nói: “Có”.

Tôi hỏi: “Vậy những học sinh do một thầy giáo dạy có phải đều được 100 điểm không?”

Anh ấy không nói gì. Tôi ngừng một lát rồi nhẹ nhàng nói với anh ấy về vụ tự thiêu dàn dựng ở trên quảng trường Thiên An Môn và 1.400 trường hợp tử vong giả và một số chân tướng cơ bản về Pháp Luân Công. Tôi hỏi anh ấy: “Anh có biết tại sao đảng cộng sản bức hại Pháp Luân Công không? Bởi vì Pháp Luân Công giảng Chân-Thiện-Nhẫn, đảng cộng sản giảng giả-ác-đấu, vậy nên đảng cộng sản không thể chịu nổi Pháp Luân Công, nhất định muốn trừ bỏ mới hả dạ.”

Trong quá trình này, anh ấy mấy lần rút điện thoại ra rồi lại cất vào túi. Cuối cùng, anh ấy bỏ hẳn tay ra khỏi túi, lông mày cũng giãn ra, tôi biết anh ấy đã nghe hiểu chân tướng rồi, liền nói: “Anh bạn, đời người thường có những điều không như ý, khi anh gặp nạn, hãy nhớ thường niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo’ để có thể tránh được tai nạn, gặp dữ hóa lành. Chúc anh bình an!”

Tôi huơ tay chào tạm biệt anh ấy, thấy những người bán hàng hai bên đường đều đang bận rộn việc của mình, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Một hôm, khi tôi đang giảng chân tướng ở chợ thì trời bỗng đổ mưa nhỏ. Tôi đội mưa đi tiếp, nhìn thấy một người phụ nữ cũng đang bán dưa dưới mưa. Tôi tiến đến nói: “Chào chị, chị vất vả rồi!”

Chị ấy nói: “Hôm nay không có quản lý đô thị đến, tôi mới dám ngồi ở đây bán”.

Tôi nói: “Nông dân vào thành phố bán chút đồ thật không dễ dàng gì”.

Chị ấy nói: “Đúng vậy, cái xã hội này thật không tốt”.

Tôi hỏi: “Chị đã nghe qua tam thoái bảo bình an chưa?”

Chị ấy nói: “Vừa nãy có một chị cho tôi một tấm thẻ (bùa hộ mệnh chân tướng Pháp Luân Công)”.

Vừa nói chị vừa kéo chiếc hộp dưới chân ra, lấy bùa hộ mệnh cho tôi xem. Tôi nói: “Chị thật có phúc, chị có biết tại sao phải tam thoái không?”

Chị ấy nói: “Tôi không biết”.

Tôi giảng chân tướng Pháp Luân Công căn bản cho chị ấy, chị ấy tĩnh tâm nghe và cuối cùng không ngừng cảm ơn tôi, nói rằng chị ấy đã minh bạch rồi.

Trước khi đi tôi để lại một cuốn tài liệu chân tướng, chị ấy rất trân quý và cất vào trong hộp, tôi nói: “Chị hãy nói cho người nhà biết, để họ cũng minh bạch chân tướng và đắc phúc báo”. Chị ấy lớn tiếng đáp lại: “Vâng, tôi sẽ nói!”

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/3/14/491467.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/5/13/227006.html