Dần thành thục trong quá trình chứng thực Đại Pháp
Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 11-04-2025] Đệ tử cảm tạ Sư phụ đã cho con có cơ duyên đắc được Đại Pháp vạn cổ khó gặp và được trở thành đệ tử của Ngài! Những thống khổ dày vò do những xung đột trong gia đình tôi đã được hóa giải. Trong bài viết này, tôi xin chia sẻ một vài trải nghiệm của bản thân trong quá trình dần trở nên thành thục trong khi chứng thực Pháp.
Buổi đầu đắc Pháp
Sau khi kết hôn, tôi có mâu thuẫn lớn với gia đình nhà chồng. Em chồng thường khiến tôi tức giận. Gia đình bên chồng thì lạnh lùng và vô tình, tôi không có được sự ấm áp của gia đình, ra ngoài xã hội tôi cũng bị người ta coi thường. Thân thể tôi vốn khỏe mạnh đã trở nên suy sụp, tinh thần cũng sa sút. Tôi muốn tìm một lối thoát, nhưng lại không biết làm thế nào để tìm ra.
Một sinh viên đại học trong làng chúng tôi, sau khi được nghe Sư phụ giảng Pháp ở thành phố, đã về làng mở video giảng Pháp của Sư phụ cho mọi người. Một hôm, ở ngoài đường, tôi nghe người ta nói: “Sư phụ giảng Pháp hay lắm, giảng về việc làm người tốt, vô cầu nhi tự đắc”. Vừa nghe đến “vô cầu nhi tự đắc”, tôi đã nghĩ đó là pháp môn tu luyện chân chính. Tôi tìm đến cô ấy để hỏi mượn sách Đại Pháp. Cô ấy đã đưa cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân và hướng dẫn tôi luyện năm bài công pháp.
Từ đó, tôi bắt đầu bước trên con đường tu luyện. Hàng ngày, tôi cùng con trai năm tuổi và con gái ba tuổi học Pháp. Nhà tôi bán bánh bao, tuy công việc bận rộn, tôi vẫn trân quý tranh thủ thời gian đọc Chuyển Pháp Luân. Tôi biết đó là Đại Pháp vũ trụ do đích thân Sư phụ truyền độ, Pháp vĩ đại, Sư phụ thật vĩ đại.
Sau khi đắc Pháp được vài ngày, Sư phụ đã bắt đầu tịnh hóa thân thể cho tôi. Điều đó thực sự vi diệu! Một đêm trong mơ, tôi thấy cuốn sách quý Chuyển Pháp Luân và các Pháp Luân đang xoay quanh mình. Pháp lực của Đại Pháp đã giúp tôi kiên định thực tu.
Ở làng chúng tôi, mỗi tuần có một buổi học Pháp tập thể và chia sẻ tâm đắc thể hội, tôi đều trân quý và tham gia. Thấy đồng tu nhiệt tâm học Pháp, rồi lắng nghe những chia sẻ tâm đắc của họ, tôi càng hiểu rõ hơn tu luyện là gì.
Có một lần, một làng khác tổ chức Pháp hội giao lưu quy mô lớn, tôi muốn tham gia. Công việc làm bánh bao rất bận, tôi thưa với Sư phụ: Đệ tử muốn tham gia Pháp hội. Kết quả là có người đến nhờ chồng tôi đi hỗ trợ họ chút việc, không đi không được. Nhờ vậy, tôi đã tham gia được Pháp hội lớn đó, con xin cảm tạ Sư phụ! Hàng ngày tôi kiên trì học Pháp luyện công, điều này giúp tôi đặt định một nền tảng thực tu vững chắc, trong tâm trí tôi chứa đầy Pháp.
Càng thêm kiên định
Vào tháng 7 năm 1999, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) Giang Trạch Dân đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã cùng hơn 10 đồng tu đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện lên chính phủ. Lúc đó, trong tâm trí tôi chứa đầy Pháp. Những lời giảng của Sư phụ trong bài “Phơi bày rõ” (Tinh Tấn Yếu Chỉ), Hồng Ngâm và cuốn sách quý Chuyển Pháp Luân vang vọng trong tâm trí tôi. Sinh mệnh của tôi là đến để chứng thực Pháp.
Tôi đã đứng trên Quảng trường Thiên An Môn, chứng thực Pháp và duy hộ Đại Pháp là trách nhiệm của tôi. Tôi và đồng tu bị bắt bị bắt vào đồn cảnh sát, nhưng tôi không hề sợ hãi. Khi cảnh sát hỏi tên và địa chỉ của chúng tôi, tôi đã không trả lời. Họ đã đánh đồng tu và đưa tôi lên tầng hai để thẩm vấn. Anh ta hỏi: “Chị có nói tên ra hay không? Không nói thì ngồi xổm xuống!”.
Lúc đó, tôi muốn đi đại tiện, cảnh sát vẫn ép tôi phải ngồi xổm! Khi tôi vừa ngồi xổm xuống, kỳ tích xuất hiện, tôi không còn cảm giác gì cả. Từ tận đáy lòng, tôi cảm tạ Sư phụ. Sư phụ luôn ở bên cạnh tôi, thời thời bảo hộ đệ tử, hóa giải ma nạn cho đệ tử. Điều này khiến tôi càng thêm kiên định tín tâm chứng thực Pháp. Đúng lúc đó, Bí thư chi bộ Đảng của làng chúng tôi đến và đưa tôi trở về.
Tôi nghĩ mình vẫn phải quay lại Bắc Kinh, Sư phụ bị vu khống, Đại Pháp bị phỉ báng và các đồng tu thì đang bị giam giữ. Một thời gian sau, tôi cùng vài đồng tu lại đến Bắc Kinh để chứng thực Đại Pháp. Chúng tôi đã đến Văn phòng Kháng cáo Trung ương ở Bắc Kinh và nói với các nhân viên ở đó: “Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp. Hãy trả lại sự trong sạch cho Sư phụ Lý, trả lại sự trong sạch cho Đại Pháp. Hãy lập tức trả tự do cho tất cả các học viên. Nhiều người luyện công như vậy, đối với xã hội là trăm điều lợi mà không có một điều hại nào”. Sau khi nói xong, chúng tôi bị bắt và bị giam giữ tại một trại tạm giam. Một tuần sau, chúng tôi bị huyện đưa về trại tạm giam địa phương.
Trong trại tạm giam, họ không cho chúng tôi luyện công. Chúng tôi hễ luyện công là lính canh liền dùng dùi cui cao su đánh, nhưng chúng tôi không sợ, ngày nào cũng kiên trì luyện công. Khi người nhà viết “bản cam kết” cho tôi, tôi liền đến gặp đồn trưởng đòi lại và xé đi, tôi nói rằng tôi không thể để người nhà và họ phạm tội. Cảnh sát bắt chúng tôi úp mặt vào tường, tôi cảm thấy Pháp Luân đang xoay trên đỉnh đầu của mình, cảnh sát dùng dùi cui cao su đánh tôi nhưng tôi không cảm thấy đau đớn chút nào. Con cảm tạ Sư phụ đã gánh chịu thay cho đệ tử.
Khai sáng hoàn cảnh tu luyện trong trại lao động cưỡng bức
Năm 2000, tôi bị đưa đến một trại lao động cưỡng bức và bị giam giữ phi pháp trong ba năm. Đến nơi, cảnh sát đòi khám người và tìm được kinh văn tôi chép tay và kinh văn trên người một đồng tu khác. Tôi thấy đồng tu hơi nhút thát, bèn nói với đội trưởng: “Kinh văn lục soát được đều là của tôi, không liên quan đến cô ấy”.
Sau ngày tôi đến là đêm giao thừa. Tôi chia sẻ với các đồng tu ở đó: “Vào dịp Tết, ở nhà các đồng tu thường mua hoa quả, thắp hương kính Sư phụ, còn chúng ta ở đây không thể làm vậy, nhưng chúng ta có thể nhẩm Pháp để kính Sư phụ“. Mọi người đều đồng ý. Ban ngày, lúc đi ra ngoài lấy nước, tôi nói với các đồng tu ở ba tầng lầu rằng chúng tôi sẽ cùng nhau nhẩm Luận Ngữ vào lúc 7 giờ tối để kính Sư phụ từ bi vĩ đại.
Đêm hôm đó, khoảng 70, 80 đồng tu cùng nhau nhẩm Pháp, trường năng lượng rất mạnh, đã giải thể được rất nhiều nhân tố tà ác. Viên đội trưởng sững người, sau khi hoàn hồn hỏi “đây là chủ ý của ai?”. Một vài tù nhân đã báo cáo tôi. Đội trưởng gọi tôi vào văn phòng của ông ta và hỏi tôi còn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không. Tôi nói tôi vẫn luyện, hai lính canh nam đã trói tôi lại và tra tấn tôi trong nửa giờ đồng hồ. Trong khi đó, tôi cảm thấy Pháp Luân đang xoay sau lưng mình. Các lính canh đã giật tóc tôi khiến tóc rơi đầy trên sàn. Sau đó, họ tát tôi, tôi bị đánh hàng mấy tiếng đồng hồ rồi họ mới cho tôi về phòng giam.
Tôi thấy các đồng tu ngồi trong phòng giam, không được phép luyện công, khi ngồi cũng không được vắt chân lên. Vì vậy, tôi đã phát nguyện sẽ khai sáng một hoàn cảnh có thể tự do luyện công, không thể để đồng tu bị bức hại ở đây được. Tôi có thể chịu đựng và chống đỡ được hết thảy. Tôi cùng một đồng tu khác hợp sức khai sáng hoàn cảnh luyện công. Hai chúng tôi luyện là liền bị đánh, đội trưởng đã ngầm chỉ huy các phạm nhân đánh chúng tôi.
Vì tôi luyện công, họ đã trói và còng tay tôi vào ống nước trên tường. Ban đêm tôi phải ngồi, tay bị còng vào ống sắt dưới sàn nhà. Tôi bị còng tay một thời gian và không được nghỉ ngơi trên giường. Phạm nhân theo dõi tôi nói: “Cô xem, mặt và sống mũi cô thâm tím cả rồi. Tôi thực sự lo cô sẽ chết mất”. Cô ấy liền báo cho đội trưởng. Khi đội trưởng nhìn thấy tôi, ông ta đã nhốt tôi vào kho thay đồ và tôi có thể nằm nghỉ trên giường.
Ngày hôm sau, người tù nhân gọi đội trưởng: “Anh mau đến xem! Mau đến xem cô ta như một cô dâu này!”.
Đội trưởng đến, sững sờ nhìn tôi, nói: “Trong một đêm mà trông chị như một cô dâu trang điểm vậy, mặt mũi hồng hào!”
Tôi trả lời: “Đó là uy lực của việc tu luyện Đại Pháp, là Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi. Anh nghĩ một người bình thường có thể nghỉ ngơi một chút như vậy mà sau một đêm có thể cải thiện nhanh đến thế không?” Đội trưởng nói: đúng thật, Đại Pháp này thật quá thần kỳ.
Vì chúng tôi vẫn tiếp tục luyện công, lính canh đã mở cửa sổ để chúng tôi bị cóng, rồi treo chúng tôi lên. Có lần, họ treo hai tay tôi lên và bắt tôi đứng trong hai ngày hai đêm, không cho ăn, không cho đi vệ sinh. Ban đêm, trong tâm tôi thầm nói với Sư phụ: “Con phải đứng cả đêm, cảm thấy rất khó khăn”.
Sau đó, tôi mơ thấy mình và vài đồng tu ngồi cùng nhau chia sẻ, rất vui vẻ. Khi tỉnh dậy, trời đã sáng, cả đêm tôi không cảm thấy đau chút nào. Con cảm tạ Sư phụ từ bi đã gánh chịu khổ nạn thay cho đệ tử.
Có một lần, họ nhốt tôi cùng phạm nhân giết người, lợi dụng cô ta đánh và dọa nạt tôi. Cô ấy mặt đầy sát khí, trên mặt còn có một vết sẹo lớn. Đội trưởng lén nhìn xem tôi có sợ không. Nữ tù nhân kia nói: “Mày có sợ tao không? Ai cũng phải sợ tao”.
Tôi nói với cô ấy rằng tôi không sợ. Tôi thành tâm đối xử tốt với cô ấy và cô ấy đã cảm động trước thiện tâm của tôi.
Đội trưởng nói: “Ở cùng phạm nhân giết người mà cô ta [ý nói tôi] còn không sợ, thì ai có thể khuất phục cô ta được?”. Đêm đó khi đang ngủ, tôi cảm thấy như có một ma nữ đè lên người khiến tôi không thở được. Tôi vội gọi Sư phụ cứu mình và trạng thái đó nhanh chóng biến mất.
Vì luyện công, tôi lại bị còng tay vào ống nước trên tường cả ngày lẫn đêm. Tôi chia sẻ với các đồng tu rằng không thể bị động chịu đựng. Chúng tôi đã hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”. Hai đội trưởng đến, hung hăng tát vào mặt tôi và dọa rằng: “Còn hô nữa, tôi sẽ dùng dùi cui [điện] để sốc cô”. Một đội trưởng nói với đồng tu: “Còn hô nữa, tôi sẽ lấy miếng giẻ thấm phân nhét vào miệng cô”.
Đồng tu nói đã quen sạch sẽ, sợ bẩn; còn tôi thì nói sợ dùi cui điện. Chúng tôi động viên lẫn nhau, tôi nói: “Đừng sợ bẩn, Sư phụ đã giảng:
… “vị ấy dám ăn cả phân, vị ấy dám uống cả nước tiểu. Quá khứ tôi có biết một người như thế, ngay cả cục phân ngựa đông cứng ngắc cả lại, ông ấy cũng gặm như thể là thơm [ngon] lắm; vị ấy có thể chịu những thứ khổ mà người thường ở trạng thái tỉnh táo không thể chịu được.” (Bài giảng thứ sáu – Chuyển Pháp Luân)
Hãy xin Sư phụ giúp chị khóa cái tâm sợ bẩn lại.” Đồng tu nói: “Chúng ta có công, không sợ (dùi cui điện), cứ nói dùi cui điện không thể động đến mình được.”
Vậy là chúng tôi tiếp tục hô vang: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo! Trả lại thanh danh cho Sư phụ chúng tôi. Trả lại thanh danh cho Đại Pháp”. Sau đó chúng tôi đọc thuộc Hồng Ngâm.
Khi đội trưởng dùng dùi cui điện sốc tôi, tôi nói: “Tôi có công. Dùi cui điện không có tác dụng”. Khi đồng tu bị nhét miếng giẻ thấm phân vào miệng, đồng tu đã có thể ở trong Pháp nên không cảm thấy bẩn. Chúng tôi đã vượt qua được khảo nghiệm này. Khi nghe thấy có đồng tu khác bị bức hại, chúng tôi đã nói lớn: “Không được bức hại các học viên!”. Tất cả các đồng tu bị giam giữ đã hình thành được chỉnh thể, ngăn chặn lính canh bức hại đệ tử Đại Pháp.
Trong trại lao động cưỡng bức, đối mặt với sự tra tấn tàn khốc của các đội trưởng, tôi đã dùng giấy vệ sinh để viết thư cho giám đốc trại giam, phơi bày hành vi phạm tội của trại lao động trong việc bức hại đệ tử Đại Pháp. Một hôm, giám đốc trại giam đến tìm gặp tôi, ông ta nói: “Loại phụ nữ nông thôn nào vào trại lao động mà lại dám to gan đến vậy, tôi phải đích thân đến xem”. Khi gặp giám đốc, tôi nói với ông: “Trại lao động là nơi để giáo dục, nhưng các đội trưởng lại thường xuyên đánh người, tra tấn tàn khốc các đệ tử Đại Pháp, điều này vi phạm quy định của trại lao động, là phạm pháp. Chúng tôi đều là người tu luyện, đều là người tốt, ông xem, liệu chúng tôi có thể giống những kẻ giết người, nghiện ma túy được không?”. Giám đốc im lặng thừa nhận. Tôi đưa lá thư cho giám đốc. Vài ngày sau, hai viên đội trưởng đó đã bị điều đi.
Tôi ngộ ra rằng không thể bị động chịu nhận bức hại, vậy là tôi đã tự bước ra khỏi nhà vệ sinh mà tôi đang bị giam giữ, trở về phòng cùng các đồng tu. Chúng tôi đã khai sáng được một hoàn cảnh tu luyện, buổi tối, hơn 20 đồng tu đã cùng nhau luyện công, học Pháp tập thể mà không bị ai can thiệp.
Các đồng tu chia sẻ rằng, đã có thể khai sáng được một hoàn cảnh học Pháp, luyện công công khai, đồng tu đã hình thành được chỉnh thể, thì sẽ có thể khai sáng được việc lập tức được thả, không bị giam giữ. Chúng tôi hô lớn: “Tu luyện vô tội, hãy lập tức thả các học viên Đại Pháp”, “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Chúng tôi hô như vậy trong suốt hai ngày hai đêm, trại lao động không biết phải làm sao, họ hoảng sợ và đã phân mấy chục đệ tử Đại Pháp chúng tôi chuyển đến các trại lao động khác nhau.
Tôi bị chuyển đến Đại đội 2, ở đó, tôi bị bức hại và cưỡng chế “chuyển hóa”. Một buổi tối, tôi vừa nhắm mắt liền thấy từng hàng binh lính, tôi nghĩ Sư phụ đang điểm hóa cho mình điều gì? Đến 10 giờ tối, đội trưởng nói: “Lãnh đạo cấp trên đến, muốn nói chuyện với cô”. Cô ấy gọi tôi ra ngoài, tôi không đi. Tôi thầm nghĩ, làm gì có lãnh đạo nào đến nói chuyện muộn thế này, đó là định đánh người. Các đội trưởng thay phiên nhau gọi tôi ra, tôi đã không giữ vững chính niệm và đi theo họ ra ngoài. Hai lính canh đưa tôi đến một căn phòng bên ngoài trại lao động. Hai cảnh sát vũ trang lực lưỡng bước vào và bắt đầu tát tôi. Tôi nói gì họ cũng không đáp, chỉ đánh người. Tôi hỏi: “Chuyện gì vậy?” Họ nói: “Cô xem bên ngoài có bao nhiêu người, đó là lãnh đạo cấp trên đang chờ lấy “bản cam đoan”, “tam thư”, phải cưỡng chế “chuyển hóa”, đã hạ lệnh, không viết sẽ bị đánh chết ở đây, đừng hòng ra ngoài.” Họ bức ép tôi phải lập tức viết “bản cam đoan”.
Hai cảnh sát dùng ghế thúc vào lưng tôi, lấy gậy cao su thay nhau đánh, và dùng dùi cui điện dí vào đầu tôi, nói: “Bản cam đoan, có viết hay không? Không viết thì đừng hòng ra ngoài.” Rồi lại bắt đầu đánh tôi một trận nữa, rồi dừng lại. Thấy tôi không động đậy, họ vội dội nước và hét lên: “Mau dội cho tỉnh, xem cô ta còn sống không?” Tôi thầm nghĩ, cảnh tượng này thật giống như tra tấn ép cung trong thời chiến, chính quyền Trung Cộng lại dùng những cực hình như vậy để tra tấn các đệ tử Đại Pháp. Họ tiếp tục ép tôi viết “Tam thư”, tôi không viết, họ lại tiếp tục đánh, đánh liên tiếp ba lần. Gậy cao su bị đánh cong, dùi cui điện hết điện.
Tôi thưa với Sư phụ: “Quan khảo nghiệm này, con tín Sư tín Pháp, kiên định không lay chuyển, đệ tử chứng thực, duy hộ Pháp, từ Quảng trường Thiên An Môn đến trại tạm giam huyện, rồi đến trại lao động, suốt chặng đường đó đến nay chính là vì để chứng thực Pháp, duy hộ Pháp, con không thể viết ‘bản cam đoan’”. Tôi đã không viết bản cam đoan, cũng không cảm thấy đau đớn gì, như thể họ đang đánh vào một bao tải vậy, tôi không có cảm giác gì. Chính Sư phụ từ bi vĩ đại đã gánh chịu tất cả cho đệ tử, bảo hộ đệ tử vượt qua cửa khảo nghiệm sinh tử này. Con xin cảm tạ Sư phụ!
Tìm chấp trước căn bản của bản thân
Sau ba năm bị bức hại, tôi trở về nhà, phát nguyện sẽ phải tinh tấn nhưng lại không biết phải tinh tấn thế nào, cho rằng giúp đồng tu làm các việc Đại Pháp chính là tinh tấn. Ai có việc gì gọi là tôi đi ngay. Khi cảnh sát bắt giữ đồng tu, tôi cảm nhận được Sư phụ hỏi mình: “Con đã học Pháp được bao nhiêu?”. Tôi vẫn thường ra ngoài chia sẻ với các đồng tu, tôi không có tâm đắc thể hội gì dựa trên Pháp, vì thế mà đưa tới bức hại, cảnh sát thường đến nhà để bắt bớ, tôi đành phải trốn đến nhà họ hàng, phải trôi dạt khắp nơi.
Tôi biết đó là an bài của cựu thế lực. Tôi hướng nội tìm, vừa khóc vừa thưa với Sư phụ: “Thưa Sư phụ, đệ tử không thể về nhà. Cảnh sát đang ở cửa nhà chờ để bắt con. Con như chiếc máy bay bị mất phương hướng, không biết phải tu thế nào, xin Sư phụ khai thị“. Buổi tối, trong mơ, Sư phụ đã điểm hóa cho tôi, Ngài lấy một tấm gương soi những thiếu sót của một đồng tu cho tôi xem. Tôi nhìn vào mà giật mình, sợ đến run cả người, tất cả những thiếu sót của đồng tu đó đều là những gì tôi cần phải tu.
Tôi lại kính xin Sư phụ khai thị. Sau khi bị giam giữ phi pháp trong trại lao động ba năm, trở về tôi vẫn thường bị bắt bớ, chấp trước căn bản là gì?
Tôi đã hướng nội tìm trong hai tháng và cuối cùng đã tìm ra: hễ về đến nhà, tôi đều mang theo tâm oán hận gia đình, oán hận người nhà. Người nhà đã làm tổn thương tôi quá sâu sắc, hễ nhìn thấy họ, là tôi lại sa sầm mặt mày, trong tâm nghĩ viên mãn rồi, mình sẽ không phải sống cùng họ nữa, sẽ được giải thoát. Sau khi tìm ra được chấp trước căn bản lớn này, Sư phụ đã điểm hóa cho tôi: “Con đã bước vào tu luyện chân chính rồi”.
Thành lập điểm sản xuất tài liệu tại nhà
Đồng tu chia sẻ với tôi về việc làm tài liệu chân tướng, giúp tôi mua máy in, máy tính và vật tư. Tôi từ chỗ cầm cuốc đã chuyển sang cầm chuột máy tính, từ không biết khởi động máy đến chỗ đã biết cách lên mạng, ban ngày và buổi tối, tôi đến nhà đồng tu học và đã học được. Tôi bỏ ra hơn 1.000 nhân dân tệ để lắp mạng viễn thông, học cách tải thông tin từ mạng, học được cách in trực tuyến, ghi đĩa CD và làm thẻ nhớ nhỏ.
Tôi không dám mang máy in về nhà, một thời gian thì để ở nhà đồng tu này, sau một thời gian lại để ở nhà đồng tu khác. Các đồng tu đều phải chịu áp lực, tôi liền khai sáng hoàn cảnh ở nhà, tôi từ chỗ chỉ dám in lén ở nhà đã có thể đường đường chính chính in ngay trước mặt chồng, rồi từ chỗ làm sách nhỏ chân tướng đến làm lịch để bàn. Mấy năm trước, các điểm sản xuất tài liệu còn ít nên hễ đồng tu cần là tôi làm, có lúc tôi làm cả đêm không nghỉ, cung cấp cho các đồng tu để phát với số lượng lớn nhằm cứu độ chúng sinh.
Tôi cùng đồng tu đi phát tài liệu, giảng chân tướng, từng bị lục soát nhà phi pháp nhưng người nhà đã kịp thời chuyển đi những thứ liên quan đến việc làm tài liệu, giảm thiểu được tổn thất. Tôi và đồng tu phát tài liệu, giảng chân tướng ở khu chợ lớn, bị bắt, bị lục soát nhà. Tuy hết lần này đến lần khác bị lục soát nhà nhưng tôi vẫn kiên trì làm tài liệu, các đồng tu phối hợp với điểm sản xuất tài liệu, kiên trì cứu nhiều người hơn nữa.
Chồng ngoại tình
Có một năm, ngay khi tôi vừa làm xong lịch để bàn thì phát hiện chồng mình ngoại tình, buổi tối thường về nhà rất muộn. Tôi gọi điện cho anh ấy, anh ấy nói dối rằng đang ở nhà chị tôi. Tôi lại gọi điện thì biết anh ấy không ở nhà chị tôi. Tối hôm đó anh ấy về, tôi hỏi: “Rốt cuộc anh đã đi đâu? Nói thật đi!” Anh ấy nói: “Anh ở cùng bạn gái cũ.” Anh ấy còn bảo tôi đồng ý cho hai người họ công khai ở bên nhau.
Tôi bảo anh ấy gọi điện cho cô bạn gái kia để tôi có thể nói chuyện với cô ấy. Tôi nói với cô ấy: “Thật xin lỗi chị, đến bây giờ mới biết việc này. Việc hai người ở bên nhau, như vậy đối với cả hai người đều không tốt, con cái ai cũng đều sắp 20 tuổi rồi, chúng ta không thể đối xử không tốt với con cái được. Chị nghĩ xem, chị đến nhà tôi, con tôi có thể không hận chị sao? Chị có thể có cuộc sống tốt đẹp không? Không tốt đẹp như chị nghĩ đâu, chúng ta phải có trách nhiệm với gia đình. Nếu là lúc còn trẻ, tôi sẽ nhường anh ấy cho chị; chị nói xem, con cái đều sắp 20 tuổi rồi, điều này có thực tế không? Chị có thể thực sự hạnh phúc không? Chị cũng biết nhà anh ấy thế nào rồi đấy”. Tôi đã nói chuyện với cô ấy ba tiếng đồng hồ mà không hề khát hay mệt.
Tôi thưa với Sư phụ: “Đệ tử chỉ lo tu luyện, không quan tâm đến chồng, đó là lỗi của con”. Tôi nói với cựu thế lực rằng bức hại gia đình, can nhiễu đến việc cứu độ chúng sinh là tội lớn nhất trong vũ trụ, là tội lớn trợ Trụ vi ngược, hình thần toàn diệt, không được phép bức hại gia đình, không được phép can nhiễu việc cứu độ chúng sinh.
Thưa Sư phụ, quan ải này đệ tử sẽ đứng trên cơ điểm Chính Pháp để cứu độ chúng sinh. Tôi giảng chân tướng cho chồng, nói rằng anh làm vậy là có tội, hãy mau vãn hồi, anh có năng lực, cô ấy mới theo anh; khi anh không còn năng lực, tay trắng, như một kẻ ăn mày, lưu lạc đầu đường góc phố, cô ấy còn theo anh không?”. Những lời của tôi đã thức tỉnh anh ấy và hai gia đình đã trở lại bình thường. Người phụ nữ đó đã gửi tin nhắn cho tôi, thừa nhận lỗi lầm của mình.
Khi tôi luyện công, Sư phụ đã đẩy ra khỏi tôi một chủng vật chất khổ (nghiệp lực), tôi đau đớn thấu tận tâm can, nước mắt giàn dụa. Tôi thưa với Sư phụ: “Đệ tử không khổ, mà chúng sinh mới khổ, họ ở trong vô tri mà tạo nghiệp, con khóc là vì họ”. Cái tâm đau đớn thấu tận tâm can trong tôi nhanh chóng tan biến.
Một đêm, tôi lại cảm thấy đau đớn oan tâm thấu cốt, rất khó chịu. Tôi đã phát chính niệm cả đêm nhưng không thể trừ bỏ nó được. Sáng sớm, tôi ngồi dậy và tự nhủ: “Thần có oan tâm thấu cốt như vậy không? Thần không oan tâm thấu cốt như vậy.” Với niệm ấy, Sư phụ đã nhanh chóng loại bỏ nghiệp lực cho tôi.
Là đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, trước hết chúng ta cần đứng từ cơ điểm Chính Pháp để nhìn nhận vấn đề, không thể dừng lại ở tu luyện cá nhân, nếu không sẽ không theo kịp tiến trình chính Pháp. Chính Pháp vũ trụ đã đến tam giới, chúng ta cũng đối ứng tu đến bề mặt tam giới, chúng ta đến thế gian, danh, lợi, tình quán thâu trong thói quen sinh hoạt, tạo ra các chủng các loại tâm chấp trước. Trong gia đình và khi phối hợp với các đồng tu, tôi cũng đã dần loại bỏ được tâm tật đố, tâm oán hận, tiêu trừ gián cách. Tôi đã dần trở nên thành thục trên con đường phản bổn quy chân và chứng thực Đại Pháp.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/4/11/492178.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/6/228751.html