Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-01-2025] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Trong nhiều năm, lịch trình hằng ngày của tôi là học Pháp của Sư phụ vào buổi sáng, làm việc nhà và ra ngoài giảng chân tướng sau bữa trưa. Tôi trở về nhà trước khi các cháu của tôi đi học về. Ngoại trừ những lúc tham gia các hoạt động nhóm, cuộc sống hằng ngày của tôi thường diễn ra như vậy. Tôi muốn chia sẻ về việc tu luyện tâm tính bản thân trong khi chăm sóc cháu trai út.

Tôi sống cùng con trai cả trong một gia đình đông người. Tôi có hai cháu trai và một cháu gái. Cháu trai út của tôi (cháu 11 tuổi, là con của con trai thứ, sống cùng gia đình con trai cả của tôi) rất nghịch ngợm, không vâng lời và hay nói dối. Cháu lơ là học tập, ham chơi điện tử, phớt lờ khi tôi gọi cháu dậy và đôi khi chạy vội đến trường mà không rửa mặt. Điều này khiến tôi vô cùng bực bội và tôi thường chỉ trích những khuyết điểm của cháu, tôi tức giận đến mức muốn dùng roi vọt. Tuy nhiên, là một đệ tử Đại Pháp, tôi biết mình phải kiềm chế bản thân, dù trong lòng đầy oán hận.

Sư phụ giảng:

“Có người khi quản giáo con cái cũng nóng giận, nổi cơn tam bành; khi quản giáo con cái thì chư vị đừng làm thế, chư vị không được thật sự nóng giận; chư vị cần giáo dục con cái một cách có lý trí, như thế mới có thể thật sự giáo dục chúng được tốt. Việc nhỏ không nhịn được, đã vội nóng, mà lại muốn tăng công là sao.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Điều này khiến tôi nhận ra rằng hành vi của cháu trai là cơ hội để tôi đề cao tâm tính. Thay vì tập trung vào lỗi lầm của cháu, tôi cần phải hướng nội, buông bỏ chấp trước muốn kiểm soát cháu và thay đổi cách tiếp cận độc đoán của mình.

Sự bực bội của tôi xuất phát từ chấp trước vào cái tôi và mong muốn cháu nghe lời. Khi cháu không hành xử như tôi mong muốn, tôi trở nên lo lắng và oán giận, điều này can nhiễu đến việc tu luyện của tôi. Thông qua học Pháp, tôi hiểu rằng mình nên đối xử với cháu bằng lòng từ bi, xem cháu như một chúng sinh cần được cứu độ.

Cháu là con của con trai thứ, hoàn cảnh cũng rất đáng thương. Cha mẹ cháu ly hôn khi cháu còn nhỏ và cháu được gia đình con trai cả tôi nuôi nấng. Mặc dù được đối xử như con ruột, cháu vẫn rất ngang bướng. Tôi tự hỏi tại sao mình lại gặp khó khăn với cháu trong khi tôi có thể dễ dàng kết nối với những đứa trẻ khác. Tôi từng ghen tị với những gia đình không có cháu, nghĩ rằng nếu như vậy mình sẽ có nhiều thời gian hơn để tu luyện. Nhưng tôi nhận ra rằng mình đang hướng ngoại chứ không phải hướng nội.

Khi hướng nội, tôi đã phát hiện ra tâm oán hận đã bén rễ rất sâu, chính nó đã nuôi dưỡng tính nóng nảy của tôi. Sinh ra vào những năm 1940 trong một gia đình nghèo có bảy anh chị em, phải đối mặt với hoàn cảnh khó khăn, đói khổ nhưng tôi vẫn hiếu thảo vâng lời cha mẹ. Tôi hy vọng khi lấy chồng cuộc sống sẽ khá hơn, nhưng chồng tôi đã nói dối tuổi thật của mình, điều này dẫn đến sự oán hận lâu dài trong tâm tôi. Những trải nghiệm này đã nuôi dưỡng tính nóng nảy mà giờ đây tôi phải tu bỏ thông qua tu luyện.

Mặc dù đã tu luyện nhiều năm, tâm oán hận của tôi vẫn còn, đặc biệt là trong môi trường sống khắc nghiệt ở Trung Quốc. Tôi cảm thấy xấu hổ và nhận ra rằng mong muốn có một gia đình hoàn hảo của mình đã nuôi dưỡng thiếu sót này. Điều này biểu hiện ra trong những phản ứng vô lý của tôi với cháu trai. Khi đạo đức xã hội đang trượt dốc, tôi thấy rằng chỉ bằng cách đề cao bản thân, tôi mới có thể dẫn dắt cháu và giúp đỡ những người khác trong gia đình mình.

Cháu trai tôi có bản tính lương thiện và biết Đại Pháp là tốt. Cháu thường mang về nhà những cuốn tài liệu giảng chân tướng bị vứt bỏ mà cháu tìm thấy và bảo tôi đưa cho người khác. Tôi bắt đầu nhìn nhận cháu như một sinh mệnh đến vì Pháp. Mặc dù cháu đã bị tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc lừa dối, tôi vẫn khuyến khích cháu bỏ qua những lời tuyên truyền giả dối đó và xem Pháp Luân Đại Pháp là con đường hướng thiện.

Sự chuyển biến này đã mang lại thay đổi. Cháu thường cúi lạy trước ảnh của Sư phụ và nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ trước khi đi ngủ, mặc dù cháu thường ngủ thiếp đi trong khi nghe. Ban đầu, tôi trở nên bực bội và nói với cháu bằng giọng điệu gay gắt. Nhưng cháu nói: “Bà đề cao thì cháu cũng sẽ đề cao.” Điều này đã khiến tôi tỉnh ngộ. Sư phụ đang dùng lời của cháu để điểm hóa cho tôi. Trách nhiệm của tôi là tu luyện tốt chứ không phải đổ lỗi cho người khác. Thái độ chỉ trích, oán giận của tôi đã cản trở lòng từ bi và bao dung của tôi, đây vốn là những phẩm chất mà tôi cần có để thể hiện uy đức vĩ đại của Đại Pháp.

Giờ đây, tôi bật các bài giảng của Sư phụ cho cháu nghe mà không đòi hỏi cháu phải nghe trong thời gian dài. Khi tôi hỏi cháu có phải là một tiểu đệ tử Đại Pháp không, cháu quả quyết trả lời: “Có ạ!” Cháu đang học hành chăm chỉ hơn và đã tiến bộ ở trường. Đại Pháp đã cải biến cháu, thông qua đó, tâm tính của tôi cũng được đề cao. Con trai và con dâu của tôi cũng thấy sự thay đổi này và biết rằng đây là công lao của Sư phụ và Đại Pháp.

Trước đây tôi đã cố gắng kìm nén hành vi sai trái của cháu trai bằng sự tức giận, nhưng điều này hoàn toàn phản tác dụng. Sư phụ đã dùng trải nghiệm này để giúp tôi kiềm chế tính nóng nảy của mình. Bằng cách chiểu theo các Pháp lý của Đại Pháp, tôi mới có thể thực sự thay đổi cháu. Việc loại bỏ tâm oán hận và tu dưỡng lòng bao dung của tôi cũng đã hóa giải căng thẳng trong gia đình và tạo ra một môi trường hòa thuận. Điều này lại cũng giúp tôi có nhiều thời gian hơn để học Pháp và trợ giúp Sư phụ thức tỉnh thế nhân.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/1/26/485442.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/6/4/228357.html