Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Áo

[MINH HUỆ 04-07-2025] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các đồng tu!

Mùa hè năm 2024 là thời điểm xảy ra cuộc đàn áp xuyên quốc gia, một làn sóng bức hại mới của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) nhắm vào Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cảm thấy Chính Pháp đã tiến vào giai đoạn tối hậu.

Từ ngày 5 tháng 6 năm 2024, Sư phụ đã khai thị cho chúng ta trong kinh văn “Pháp nạn” rằng:

“Kỳ thực Pháp nạn sẽ không vì địa khu khác nhau mà kết thúc, chỉ là biểu hiện khác nhau. Trong Pháp nạn cũng đang tuyển trạch những sinh mệnh cuối cùng được lưu lại và những sinh mệnh bị đào thải, cũng bao gồm cả những người được và không được trong đệ tử Đại Pháp.” (“Pháp nạn”)

Đọc đoạn Pháp này khiến tôi lo lắng, bởi vì tôi cảm thấy mình đã không làm tốt ba việc. Do vậy, những lời này như một gậy bổng hát khiến tôi bừng tỉnh, và tôi biết điều tối quan trọng lúc này là tôi cần bắt kịp ở những phương diện mà mình bị tụt lại phía sau.

Tháng 8 năm 2024, tôi bắt đầu công tác chuẩn bị cho mùa diễn mới của Shen Yun, tôi phát các tài liệu quảng bá như tờ rơi, sách nhỏ, v.v. Giờ đây nhìn lại, tôi thấy rõ rằng mỗi khi dành nhiều thời gian hơn cho việc cứu độ chúng sinh, tư tưởng của tôi minh bạch hơn và dễ dàng buông bỏ các quan niệm người thường hơn. Nhưng vì tôi đã không theo kịp tiến trình Chính Pháp, tôi cần phải bù lại bằng cách học Pháp nhiều hơn để hiểu thấu Pháp, điều này khiến tôi cảm thấy rất áp lực và nặng nề.

Tôi hiểu rằng, cảm giác nặng nề ấy đến từ khổ nạn của những chúng sinh mà tôi gánh vác. Những chúng sinh này đang chờ được cứu độ, nhưng vì tôi không hành động khiến họ không thể đặt định vị trí tốt cho mình, và cũng đang phải chịu khổ nạn do sự bức hại của cựu thế lực. Tôi biết rằng, giảng chân tướng có thể tiêu trừ những nhân tố tà ác lợi dụng nghiệp lực của chúng sinh để can nhiễu việc cứu độ chúng sinh. Do vậy, tôi nhất định phải theo kịp tiến trình Chính Pháp.

Triệt để thay đổi bản thân

Năm nay là năm đầu tiên Vienna có thể tổ chức Shen Yun trở lại kể từ năm 2017. Khi chúng tôi bắt đầu mở các điểm bán vé tại các trung tâm mua sắm ở Vienna và những nơi khác, có cả một số nơi chúng tôi từng có điểm bán vé trong những ngày đầu Shen Yun đến Áo, rất nhiều ký ức đã ùa về. Hồi ấy bán vé rất khó khăn – nhiều năm liền đều như vậy. Tôi còn phải cân bằng mọi việc, vừa chăm sóc con trai còn nhỏ, vừa lo bán vé. Lúc đó, tôi cũng có tâm sợ hãi và những trở ngại khác khi nói chuyện với mọi người. Đôi khi tôi cảm thấy quay cuồng như thể mình đang ‘trong một chiếc máy xay thịt’.

Ngoài những ký ức này, tôi còn nhớ đến những trở ngại to lớn trong tu luyện cá nhân vào thời điểm đó. Tôi đã buông bỏ được một số chấp trước, nhưng một số vẫn còn đó, chẳng hạn như vì chấp trước vào đồ ăn mà dẫn đến tình trạng thừa cân, hoặc việc không thể chịu đựng nổi cơn đau trên thân thể khi luyện công. Những nhận thức này nhắm thẳng vào nội tâm tôi, vì qua kinh văn “Pháp nạn” được trích dẫn ở trên, tôi đã quyết định phải đối diện với những thiếu sót trong tu luyện. Đó là trước thềm năm mới. Cùng với với các bài giảng Pháp gần đây của Sư phụ và tiến trình Chính Pháp, tôi biết mình nhất định phải làm tốt hơn trong năm mới và nhanh chóng bắt kịp tiến trình Chính Pháp.

Thế là tôi bắt đầu hướng nội tìm, tôi phải làm thế nào đây? Vấn đề rốt cuộc là ở đâu? Chắc chắn tôi đã bỏ sót điều gì đó. Khi học Pháp nhóm, tôi đã nhận được điểm ngộ từ sách “Chuyển Pháp Luân”.

Sư phụ giảng:

“Nhưng [điều này] chỉ giới hạn cho những học viên đến tu luyện chân chính; không thể nói rằng [hễ] chư vị ngồi ở đây, [thì] chư vị là người tu luyện. Khi trong tư tưởng [chư vị] có chuyển biến căn bản, thì chúng tôi có thể cấp [cho chư vị]; không chỉ những thứ ấy; sau này chư vị sẽ hiểu rõ ràng minh bạch rằng tôi đã cấp cho mọi người rốt ráo những gì.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Bây giờ tôi đã hiểu ra, tôi không thể loại bỏ những thiếu sót này vì thẳm sâu trong tâm tôi vẫn ngấm ngầm chấp trước vào nhiều thứ dù cố gắng giải quyết những vấn đề này. Căn bản không nằm ở việc giải quyết vấn đề – mà là tôi phải triệt để thay đổi bản thân. Lối tư duy của người thường đã vây hãm tôi. Tôi phải trở thành một con người khác, là chân ngã của tôi. Hay nói chính xác hơn, tôi phải hoàn toàn vứt bỏ lối tư duy của con người. Vì vậy, tôi quyết định buông bỏ rất nhiều quan niệm người thường.

Trước đây tôi cho rằng, “tự tư” là cố chấp muốn có một thứ gì đó, hiện lên trong đầu tôi là hình ảnh một đứa trẻ bướng bỉnh khăng khăng đòi một món đồ. Nhưng bây giờ tôi đã ngộ ra, “tự tư” nghĩa là dùng quan niệm, chấp trước, cảm xúc và các loại tình cảm áp đặt “cái tôi hay quan niệm hậu thiên” lên mọi thứ, hoặc tự tạo ra cho mình cái vẻ bề ngoài. Kỳ thực, cuộc sống chỉ là những vai diễn mà tôi sắm vai do nhân duyên đưa đến trong kiếp này, những vai diễn ấy về bản chất chẳng liên quan gì đến chân ngã của tôi. Chừng nào tôi chưa thể nhận rõ và buông bỏ lối hành xử này, tôi sẽ không thể thay đổi triệt để và quay về với chân ngã của mình.

Vượt qua nỗi sợ hãi

Bài báo tiêu cực của “New York Times” càng ngày càng lan rộng, và nhiều phương tiện truyền thông ở Thụy Sĩ và Đức đã bị ảnh hưởng tiêu cực. Đây là một giai đoạn đầy thử thách đối với việc bán vé ở Vienna, đầy căng thẳng và áp lực. Có một lần, khi tôi đang lái xe từ điểm bán vé về nhà, khoảng một tuần trước buổi buổi diễn, một số điện thoại lạ gọi đến. Thường thì tôi rất sợ nghe điện thoại lạ, nhưng lần này tôi đã bắt máy ngay.

Đó là một nữ phóng viên từ một tờ báo lớn của Áo. Cô ấy rất thân thiện và hỏi tôi nhiều câu hỏi khác nhau về Shen Yun ở Áo và về đơn vị tổ chức là Hiệp hội Pháp Luân Đại Pháp Áo. Tôi đã kể cho cô ấy nghe về ngọn nguồn cuộc bức hại ở Trung Quốc, tại sao ĐCSTQ phát động bức hại Pháp Luân Công, và tại sao họ lại tìm cách phá hoại Shen Yun. Tôi cũng giảng cho cô ấy về sự thật của nạn thu hoạch nội tạng sống và những lợi ích của việc tu luyện Pháp Luân Công.

Cô ấy tỏ ra ngạc nhiên về một số việc, và tôi cảm thấy dường như cô ấy đã hiểu ra điều gì đó. Khi chúng tôi gần kết thúc cuộc trò chuyện, cô ấy hỏi tôi nghĩ gì về những cáo buộc của “New York Times” đối với Shen Yun. Khoảnh khắc đó, cổ họng tôi như bị thắt lại, và như có một cú đấm mạnh vào dạ dày. Nhưng tôi cố gắng giữ tỉnh táo và nói với cô ấy rằng, trong nhiều năm qua, tôi đã luôn giúp đưa Shen Yun đến Áo, và việc từng tiếp xúc với các nghệ sĩ Shen Yun khiến tôi không thể đồng tình với những cáo buộc này. Tôi nói rằng thực ra ĐCSTQ đứng sau chuyện này, ĐCSTQ đã lợi dụng “New York Times” làm cơ quan tuyên truyền để bôi nhọ Shen Yun và Pháp Luân Đại Pháp.

Trong lúc cô ấy cảm ơn tôi và chuẩn bị cúp máy, tôi vội hỏi liệu cô ấy có thể cho tôi địa chỉ email để tôi gửi thêm cho cô ấy một số thông tin chi tiết sau không. Cô ấy đã cho tôi thông tin liên lạc và chúng tôi kết thúc cuộc gọi.

Xe đã về đến cửa nhà, nhưng tôi vẫn ngồi trong xe chần chừ không lái vào. Lúc đó, vô vàn suy nghĩ hiện lên trong tâm trí tôi: Cô ấy đã hỏi tôi những gì? Tôi có thực sự trả lời mọi câu hỏi một cách thích đáng không? Liệu tôi có quá ngây thơ mà nói quá nhiều không? Tâm sợ hãi bắt đầu lớn dần lên, nếu cô ấy viết một bài báo cực kỳ tiêu cực, và tất cả là do lỗi của tôi thì sao? Vì sợ hãi, tôi thậm chí đã thoáng nghĩ đến việc sẽ không nói cho ai biết là cô ấy đã gọi cho tôi…

Ý nghĩ này còn chưa dứt, thì một giọng nói vang lên trong đầu tôi: “Phải rồi, nếu cô ấy đưa tin, cứ nói là mình không biết là được!” Tôi nhận ra tâm sợ hãi của mình thật vô lý nhường nào, tôi bật cười với chính mình, và cũng cười cái tâm sợ hãi ấy. Bởi vì có gì phải sợ đâu? Tôi đã dùng hết nhận thức và tín tâm của mình, đã dụng tâm nói những điều cần phải nói, với hy vọng cô ấy có thể đặt định vị trí tốt cho mình, sự việc chính là như vậy. Chỉ có làm việc một cách chân thành mới là đúng đắn. Thế là tôi lái xe vào nhà và kể cho chồng tôi nghe chuyện đã xảy ra. Buổi tối, sau khi trao đổi với các đồng tu khác, tôi lại ngồi xuống viết một email cho nữ phóng viên ấy.

Cô ấy đã cảm ơn email của tôi, và mấy ngày sau tôi không nhận được tin tức gì thêm từ cô ấy. Tôi nghĩ chắc cô ấy sẽ không viết bài về cuộc phỏng vấn của chúng tôi. Nhưng một ngày trước buổi Shen Yun khai màn, cô ấy gửi email cho tôi, nói rằng cô ấy vừa đi nghỉ vài hôm và bây giờ sẽ đăng bài báo. Trong tâm tôi không mảy may sợ hãi. Tôi chỉ nghĩ đến việc cứu độ chúng sinh, và dù cô ấy có viết một bài báo tiêu cực, chính niệm của chúng tôi cũng sẽ không cho phép chúng sinh bị làm hại. Từ sâu trong tâm, tôi hy vọng cô ấy có thể đặt định vị trí tốt cho mình và có một tương lai tươi sáng.

Ngay trong ngày hôm ấy, bài báo đã được đăng. Trong bài viết, cô ấy đã quảng bá rất nhiều cho Shen Yun và Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy có đề cập đến những cáo buộc của “New York Times”, nhưng cũng nói rằng đơn vị tổ chức đã phủ nhận chúng.

Mùa biểu diễn đã bắt đầu như thế, và còn rất nhiều thử thách cần phải đối mặt. Nhưng tôi tập trung vào việc cứu độ chúng sinh và đặt yêu cầu cho bản thân không được suy nghĩ bằng quan niệm người thường. Nhờ vậy, tôi đã bình tĩnh vượt qua những khó khăn. Mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng những gì chúng ta mất đi đều là những thứ không tốt.

Con xin cảm tạ Sư phụ tôn kính! Cảm ơn các bạn đồng tu!

(Bài chia sẻ tại Pháp hội Áo năm 2025)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/7/4/496689.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/5/228745.html