Khi học viên qua đời: Gợi ý cách giải thích cho người không phải học viên Pháp Luân Đại Pháp
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Bắc Mỹ
[MINH HUỆ 04-07-2025] Một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở địa phương chúng tôi đã qua đời vì nghiệp bệnh. Nhiều người không phải học viên đã nghi ngờ về Pháp Luân Đại Pháp và thậm chí còn nghi vấn liệu cái chết của đồng tu kia có phải là do tu luyện không. Để giải khai nút thắt trong tâm người thường về môn tu luyện, tôi nghĩ chúng ta có thể mở mang tư tưởng của họ bằng cách chia sẻ những khái niệm dưới đây.
Gợi ý cách giải thích:
1. Chúng ta có thể nói với người thường rằng “sinh, lão, bệnh, tử” là quy luật tự nhiên. Cái chết chỉ là điều tự nhiên đối với con người trong quy luật này.
2. Phật giáo giảng “sáu cõi” luân hồi hay các trạng thái tồn tại và “nghiệp lực luân báo”. Điều này có nghĩa là con người có nhiều hơn một kiếp sống và phải hoàn trả những gì đã mắc nợ trong mỗi kiếp. Nếu lấy đi sinh mệnh của người khác trong kiếp trước, anh ta làm sao hoàn trả cho việc đã làm? Anh ta phải hoàn trả bằng chính sinh mệnh của mình.
Ví như, Mục Kiền Liên là đệ tử có thần thông bậc nhất trong số 10 đại đệ tử của Thích Ca Mâu Ni. Ông bị ám sát khi đang ở bên ngoài hoằng pháp. Mục Kiền Liên có thể tiên liệu các mưu đồ ám sát và thoát được hai lần. Nhưng có những món nợ chỉ có thể hoàn trả bằng sinh mệnh. Kỳ thực, nhiều cao tăng đã hoàn nghiệp theo cách này. Chúa Giêsu đã chết trên thập tự giá để gánh chịu tội nghiệp cho người của ông.
3. Cho dù là thầy giáo có giỏi đến đâu, không phải tất cả học sinh của ông đều đạt điểm cao trong kỳ thi. Ví như Khổng Tử, bậc hiền triết và thầy giáo nổi tiếng nhất Trung Quốc, có 3.000 học sinh nhưng chỉ có 72 người được xem là hiền triết. Nếu chỉ chú trọng vào 2.928 học sinh không trở thành hiền triết, chúng ta có thể kết luận Khổng Tử không giỏi và lừa dối học sinh. Đây không phải là cách để nhận thức vấn đề.
Chúng ta cũng có thể áp dụng nguyên lý này cho các lĩnh vực khác. Mặc dù nhiều người có thể đã học múa ba lê từ lúc nhỏ, chỉ có một số ít có thể đạt đến trình độ biểu diễn trên sân khấu. Nhiều người bắt đầu vẽ tranh từ nhỏ, nhưng cuối cùng chỉ có một số ít trở thành bậc thầy có những tác phẩm nghệ thuật trường tồn với thời gian. Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không hề dễ dàng, và có tiêu chuẩn cao dành cho đệ tử. Trong lịch sử, không có nhiều người đạt “viên mãn” trong tu luyện.
Tóm lại:
Pháp Luân Đại Pháp có hiệu quả kỳ diệu trong việc chữa bệnh khỏe người, đó là điều không thể phủ nhận được. Theo báo cáo của Minh Huệ Net, Tổng cục Thể thao Trung Quốc đã tiến hành khảo sát sức khỏe đối với các học viên Pháp Luân Đại Pháp ở 10 thành phố gồm cả Quảng Châu, Phật Sơn và Trung Sơn. Báo cáo được công bố vào tháng 9 năm 1998 và kết luận rằng môn tu luyện đã cải thiện hiệu quả sức khỏe của 97,8% học viên. Cần lưu ý rằng báo cáo không nêu rõ môn tu luyện có thể ngăn ngừa tử vong.
Đôi khi các học viên Đại Pháp bị chỉ trích vì không uống thuốc hoặc không đến bệnh viện khi có biểu hiện bệnh. Nhưng ngày nay ở Trung Quốc có rất nhiều người cũng làm như vậy. Trước hết, rất nhiều người không đủ khả năng đến bệnh viện vì hệ thống y tế rất hủ bại. Đối với nhiều người, điều trị không phải là lựa chọn khi họ ngã bệnh.
Ngoài ra, có những người có quan điểm khác nhau về thuốc. Người dân tỉnh Quảng Đông theo truyền thống tin rằng thức ăn và thuốc có cùng tác dụng chữa bệnh. Họ cải thiện sức khỏe thông qua chế độ ăn uống hàng ngày. Nhưng một số khác tin rằng tất cả thuốc đều có độc và từ chối sử dụng. Và một số người chiểu theo đức tin của họ đối với việc chữa bệnh khỏe người.
Một số người thấy bệnh của học viên đã được chữa khỏi sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và lầm tưởng rằng bệnh của họ cũng sẽ được chữa lành, bằng cách luyện tập các bài công pháp. Họ bắt chước luyện theo và không đến bệnh viện, và bệnh của họ không khỏi. Trước hết, Pháp Luân Đại Pháp không ép buộc họ làm như vậy, họ tự nguyện chọn không đến bệnh viện. Thứ hai, những gì xảy ra cho những người đó không liên quan gì đến hiệu quả chữa bệnh của Pháp Luân Đại Pháp.
Mọi người biết rằng bệnh nhân qua đời trong bệnh viện, có lẽ không liên quan gì đến năng lực của bác sĩ. Những người mắc bệnh nan y, thậm chí nếu biết rằng y học hiện đại không thể cứu chữa, nhưng vẫn đến bệnh viện để thử vận may. Đó cũng là lẽ thường tình.
Chúng ta có thể hiểu mọi việc tốt hơn nếu xem xét từ nhiều quan điểm khác nhau. Trên đây là thể ngộ của tôi ở tầng thứ sở tại. Nếu có điều gì không phù hợp với Pháp, kính mong quý đồng tu từ bi chỉ rõ.
Bài chia sẻ lý tính giữa những người tu luyện thường chỉ phản ánh nhận thức của cá nhân trong trạng thái tu luyện tại thời điểm viết bài, thiện ý giao lưu trên tinh thần cùng nhau đề cao.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/7/4/496729.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/7/228778.html