Cải biến từ bản chất mới có thể phá trừ tà ác
Bài viết của Tịnh Liên, đệ tử Đại Pháp tại Đại Lục
[MINH HUỆ 10-07-2025] Tôi đã tu luyện Đại Pháp được 29 năm, hầu hết những đồng tu cùng tôi tu luyện Đại Pháp thuở đầu giờ đã trở thành những đệ tử Đại Pháp lớn tuổi, người như chúng tôi được tính là trẻ tuổi. Trong những năm qua, các đồng tu đã trải qua nhiều hình thức bị bức hại, tạo thành tổn thất rất lớn cho việc cứu người ở địa phương. Tại đây tôi sẽ viết ra một số nguyên nhân dẫn đến việc bị bức hại mà tôi nhìn thấy, để cùng giao lưu với các đồng tu, từ đó rút ra bài học và bước đi cho tốt trên con đường tu luyện về sau.
Dưới đây là một số nhận thức của tôi dựa trên Pháp, có chỗ nào không ở trong Pháp mong đồng tu từ bi chỉ chính!
Không biết dùng Pháp bảo mà Sư phụ cấp cho chúng ta – hướng nội tìm
Có rất nhiều lý do khiến đồng tu bị bức hại. Trước tiên tôi xin nói về vấn đề này từ góc độ hướng nội tìm trong tu luyện, sau đó kết hợp với kinh nghiệm cá nhân và tình huống của đồng tu bị bức hại tại địa phương.
Một sự việc rất đau lòng trong những năm gần đây là chứng kiến cảnh vài đồng tu xung quanh mình qua đời, trong đó có người coi làm việc là tu luyện, có người làm rất tốt ba việc, nhưng không buông bỏ một số quan niệm chấp trước trong thời gian dài, tích tụ cho đến khi tà ác dùi vào sơ hở dẫn đến mất đi nhục thân (bao gồm sắc dục, oán hận, lạm dụng tài nguyên Đại Pháp để trục lợi cá nhân, v.v.) Hiện tại vẫn có đồng tu liên tục bị bức hại khiến bản thân mất đi tự do cá nhân, còn có những người đang trong biểu hiện của nghiệp bệnh.
Hầu hết những đồng tu này đều là đệ tử Đại Pháp lâu năm đã trải qua những năm tháng gian khổ, sự quyết tâm đối với tu luyện và sự kiên định đối với Pháp của họ là điều rất rõ ràng, nhưng biểu hiện dường như đều tồn tại một vấn đề giống nhau: đó là khi đối mặt với mâu thuẫn và vượt quan họ đều không hướng nội tìm một cách sâu sắc. Thay vào đó, hầu hết họ đều dừng lại ở việc duy trì tiêu chuẩn cao của con người như “mở rộng dung lượng, phong thái cao, tôi không chấp bạn, dung nhẫn”, v.v.
Ví dụ: Tôi không chọc giận anh ta, tại sao anh ta đột nhiên nói năng thô lỗ với tôi? Chuyện đó là do anh ấy đã hiểu lầm tôi. Ồ, tôi là người tu luyện nên tôi sẽ không chấp anh ấy. Có thể anh ấy quá bận và học Pháp ít, tôi thông cảm với anh ấy. Họ cho rằng quan này của bản thân vậy là đã vượt qua, đã đề cao rồi. Nhìn thì có vẻ rất biết nghĩ cho người khác, kỳ thực trong tu luyện, họ đã đề cao lên chưa? Nói một cách nghiêm khắc thì là chưa. Đó chỉ là một kiểu phẩm chất cao của người thường, là tiêu chuẩn của người thường, chứ chưa chiểu theo yêu cầu của Sư phụ là hướng nội tìm bản thân.
Đối với người tu luyện tu luyện Đại Pháp nhiều năm như vậy, chúng ta không chỉ muốn làm người tốt trong người thường phải không? Vậy điều gì khi đó đã ngăn cản chúng ta hướng nội tìm bản thân? Đó chính là bị quan niệm vốn nên tu bỏ và thứ cần đề cao ngăn cản – thứ đó khiến anh ấy (cô ấy) không đi tìm ở bản thân: Tôi hẳn đã làm gì đó chưa đúng khiến anh ấy không thoải mái, có phải cách làm của tôi bất thiện, có phải chỗ nào đó chưa phù hợp với Pháp, là Sư phụ an bài anh ấy đến giúp tôi tìm chỗ thiếu sót của bản thân? Nếu tìm không thấy, tiếp tục nghĩ, liệu có phải tôi có quan niệm nào đó tích lũy qua nhiều kiếp mà tôi không nhận thức được không? Vậy thì tôi sẽ tìm ở bản thân một cách vô điều kiện như Sư phụ đã dạy, người tu luyện sẽ không có chuyện ngẫu nhiên. Nếu thực sự vẫn không tìm thấy thì nghĩ, ồ, đó là nghiệp lực của tôi. Trong vượt quan nhất định cần hướng nội tìm bản thân. Không có chuyện gì xảy ra với người tu luyện là ngẫu nhiên, khẳng định là có chỗ chúng ta cần đồng hóa với Pháp.
Nếu chúng ta thực sự không tìm thấy vấn đề của bản thân, nhưng lại vô cùng muốn biết vấn đề nằm ở đâu, vậy chúng ta nên làm gì? Lúc này, chúng ta cần có một mong muốn mạnh mẽ: Muốn biết vấn đề của bản thân nằm ở đâu, muốn đề cao! Như vậy Sư phụ sẽ nhìn thấy cái tâm muốn đề cao của chúng ta và sẽ giúp đỡ, Đại Pháp vô biên và Sư phụ có rất nhiều cách để giúp chúng ta minh bạch. Nhưng tiền đề là bạn phải muốn đề cao! Đây là một bước vô cùng then chốt.
Sư phụ giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội Houston” rằng:
“Phật nhìn xem con người khi phát nguyện có thành tâm hay không, đồng thời xem chư vị có chân tu hay không”.
Bởi vì trong vũ trụ có một lý, con người lựa chọn điều gì là bản thân quyết định. Bạn muốn đề cao, Sư phụ sẽ giúp bạn, bạn không muốn đề cao thì Sư phụ cũng không có cách nào.
Không hướng nội tìm bản thân và thiếu mong muốn mạnh mẽ muốn tìm thấy vấn đề của bản thân là hiện tượng rất phổ biến và những đồng tu lớn tuổi thường có xu hướng này. Có lẽ quan niệm này hình thành trong người thường thời gian đã quá lâu và quá sâu. Lại do người đó trong mỗi lần vượt quan không biết hướng nội tìm, đem những quan niệm vốn dĩ nên bỏ đi đều giữ lại, vì vậy đã nuôi dưỡng nó thành vô cùng to lớn, cuối cùng quan niệm này quay lại chi phối chủ nguyên thần, khống chế người đó và khi hướng nội tìm liền bị nó chặn lại.
Nó khiến bạn hướng ngoại tìm nguyên nhân, khiến bạn rơi vào trong cái đúng sai trên bề mặt mà mắt thịt nhìn thấy, từ đó không ngừng tăng cường cái đúng của bạn, khiến bạn tùy tâm nhi hóa, lúc này nó sẽ khiến bạn nghe những điều sai trái hoặc nhìn thấy một số giả tướng để củng cố cái đúng của bạn, khiến đủ loại lý do kỳ quặc xuất hiện trong não bạn, hoặc là dùng cái cớ “đây là cựu thế lực đang can nhiễu” để ngăn cản bạn hướng nội tìm bản thân, khiến bạn rơi vào tự ngã kia mà không thể thoát ra được. Cuối cùng trong tâm bạn sẽ tràn ngập sự bất bình, cảm thấy ai cũng không đáng tin và bạn sẽ tự khép mình lại.
Rất nhiều đồng tu không hiểu rõ Pháp lý và thường lấy việc cựu thế lực can nhiễu làm cái cớ. Sư phụ giảng rằng sau ngày 20 tháng 7 đã không còn an bài quan cá nhân trong tu luyện cho chúng ta nữa, hết thảy can nhiễu đều quy về can nhiễu của cựu thế lực.
Sư phụ giảng:
“Nếu bị can nhiễu, chư vị không được luôn luôn nhìn nhận rằng: ‘hễ ai can nhiễu tôi cần tiêu diệt nó, ai cũng không được can nhiễu hết’. (mọi người cười) Nhưng sao chư vị không thử suy nghĩ xem, vì sao can nhiễu chư vị? Tại sao có thể can nhiễu được đến chư vị? Có phải bản thân mình còn chấp trước nào không? Chưa bỏ được không? Tại sao không tự xét bản thân mình? Nguyên [nhân] thật sự đang ở trong chính mình, như thế chúng mới có thể dùi vào chỗ sơ hở! Chẳng phải chư vị có Sư phụ quản hay sao?” (Giảng Pháp tại Pháp hội vùng đô thị New York)
“Tôi bảo mọi người, bất kể là xuất hiện mâu thuẫn nào, xuất hiện tình huống gì, thì khẳng định rằng bản thân chúng ta còn có chỗ hữu lậu. Điểm này là khẳng định. Nếu không có chỗ hữu lậu, thì không ai có thể dùi vào khe hở đó được”. (Giảng Pháp tại Pháp hội vùng đô thị New York)
Nói đến đây, có một điểm cũng đáng để chúng ta chú ý. Trong đồng tu thường có người sẽ lý giải một cách cực đoan Pháp mà Sư phụ giảng, đây là do chúng ta đang dùng quan niệm của con người đi học Pháp – chỗ nào phù hợp với quan niệm cá nhân liền tiếp nhận, không phù hợp với quan niệm cá nhân thì không tiếp nhận. Như vậy chúng ta sẽ không thể nhìn thấy nội hàm thực sự đằng sau Pháp lý. Trong trường hợp này, để tránh bản thân phải chịu tổn thất từ việc không rõ Pháp lý thì cách tốt nhất chính là khiêm tốn lắng nghe nhiều hơn những nhận thức dựa trên Pháp của các đồng tu. Đây là sự trợ giúp mạnh mẽ trong việc phá trừ quan niệm, giúp nhận thức Pháp tốt hơn và cũng là động lực thúc đẩy theo hướng chính.
Ví dụ, có một đồng tu lớn tuổi ở địa phương tôi rất kiên định với Pháp. Khi đối mặt với sự bức hại của tà ác, chính niệm của bà thực sự có thể chấn động tà ác, ba việc xem ra cũng rất tinh tấn, nhưng năm nay thân thể lại xuất hiện giả tướng nghiệp bệnh nghiêm trọng. Thỉnh thoảng khi không nhận thức rõ ràng, bà vô tình trút hết những bất mãn và oán hận mà bà đã kìm nén trong lòng trong nhiều năm lên các đồng tu một cách hung dữ. Các đồng tu nghe xong đều cảm thấy kinh ngạc, bởi vì bình thường bà che giấu nó quá sâu, quá chấp trước, khiến người khác không thể nhận ra. Xét theo những điều từ trong nội tâm mà bà bộc lộ ra, tiêu chuẩn nhận định đúng sai của bà là dựa trên những quan niệm rất nặng và thói quen làm việc trong thời gian lâu, chứ không phải dựa trên Đại Pháp. Những người và việc mà bà oán hận trong tâm, bà đều không nhận thức dựa trên Pháp, không biết hướng nội sâu mà chỉ dừng lại ở đúng sai trên bề mặt.
Sự kiên định đối với Đại Pháp và quyết tâm tu luyện tốt của một số đồng tu lớn tuổi luôn truyền cảm hứng cho các đồng tu trẻ tuổi. Họ đã trải qua đủ mọi khổ nạn trong cuộc đời, trải qua đủ mọi biến động xã hội, sự từ bi hồng đại của Sư phụ và Pháp lý bác đại của Đại Pháp đã giúp họ giải khai những thăng trầm mà họ gặp phải trong cuộc đời, và họ vô cùng trân quý điều đó. Nhưng tu luyện là nghiêm túc, sự thăng hoa của cảnh giới không phải là dựa vào quyết tâm là có thể quyết định được. Về căn bản là ôm giữ tâm gì bước vào Đại Pháp thì mới là vấn đề căn bản.
Tu luyện chính là chịu khổ, chịu khổ là bởi vì có nghiệp lực. Nhưng khi gặp phải các loại mâu thuẫn kích động đến tâm tính, quan niệm liền lập tức khiến chúng ta biểu hiện vô cùng thường nhân hoá, lập tức rơi vào cái lý đúng sai của người thường, vào thời khắc then chốt này lại không đi phân biệt rõ chân ngã và giả ngã, cứ như vậy quan niệm sẽ được bao bọc hết lần này đến lần khác. Điều này biểu hiện rất nổi cộm trong các đồng tu lớn tuổi. Tình trạng này tích tụ trong thời gian lâu, cuối cùng nó sẽ trở thành đại quan không thể vượt qua.
Thiên mệnh của mỗi người dài bao nhiêu thì không ai biết. Khi đồng tu bị tà ác dùi vào sơ hở, đó cũng là cơ hội để họ hướng nội tìm, khiến họ tu tốt bản thân hơn, đồng thời khiến họ minh bạch nên tu tốt bản thân, nhưng chủ ý thức của họ đã rất yếu rồi, thậm chí không còn thanh tỉnh. Ngay cả khi có đồng tu bị dùi vào sơ hở bị bức hại rồi, họ cũng vẫn chưa nhận thức được bản thân có vấn đề, ngược lại còn bắt đầu hoài nghi Đại Pháp và Sư phụ.
Tại đây không nói rằng đồng tu tốt hay không tốt, mà là phân tích dựa trên Pháp lý. Đây là một trong những nguyên nhân rất quan trọng của việc tại sao hiện tại có rất nhiều đồng tu dường như làm rất tốt ba việc nhưng lại xuất hiện các dạng bức hại – đó chính là không cải biến từ bản chất. “Buông đao đồ tể, lập tức thành Phật” là điều không thể, đó mới chỉ là nhập môn mà thôi. Nếu chúng ta không có nền tảng thực tu vững chắc thường hằng, không có sự tích luỹ chính niệm rõ ràng về việc vứt bỏ đối với lợi ích và nhân tâm thì sẽ không có chính niệm mạnh mẽ cuối cùng nào có thể lay chuyển tà ác. Hướng nội tìm chính là phẩm chất cơ bản nhất của người tu luyện, nếu không hết thảy đều là nói suông.
Tìm ở bản thân một cách vô điều kiện là con đường thuận lợi nhất, nhanh nhất, giúp đề cao nhanh nhất. Nếu bình thường chúng ta học được cách hướng nội, có thể khiêm tốn và hướng nội sâu khi được đồng tu nhắc nhở và gợi ý, thì sẽ tránh được rất nhiều tổn thất. Kỳ thực việc hướng nội tìm đối với chúng ta là trăm điều lợi không một điều hại, vậy tại sao chúng ta lại không tình nguyện đi hướng nội chứ? Điều này chẳng phải rất kỳ quặc sao? Kỳ thực chính là cái quan niệm cần phải tu khứ đang cản trở, nó không muốn chết.
Không trừ bỏ chấp trước căn bản
Sư phụ giảng:
“Có học viên chấp trước căn bản vẫn luôn chưa tống khứ, trên căn bản đó chính là vấn đề có phải đệ tử Đại Pháp hay không”. (Giảng Pháp tại Pháp hội San-Francisco năm 2005)
Chấp trước căn bản và tu luyện Chính Pháp hôm nay có mối quan hệ vô cùng trọng yếu, vì vậy chúng ta cần tìm được chấp trước căn bản của bản thân là điều tất yếu.
Ở đây tôi sẽ nói về sự ảnh hưởng đối với tu luyện khi tôi không trừ bỏ chấp trước căn bản. Vài năm trước, gia đình tôi gặp phải một chuyện. Vì sự việc này móc nối với việc tôi tu luyện Pháp Luân Công và liên quan đến tương lai của người nhà nên tâm sợ hãi của tôi càng nặng hơn. Những ngày đó, trong tâm tôi như có một tảng đá đè nặng, tôi cảm thấy rất thống khổ. Khi học Pháp cùng đồng tu, tôi đã không ngần ngại nói ra trạng thái của mình, đồng tu kiên nhẫn chia sẻ và phân tích với tôi từ các góc độ khác nhau. Tôi cũng cảm thấy tâm sợ hãi của mình dần dần giảm đi, nhưng không hiểu sao sâu thẳm trong tim tôi, cái bóng đó cứ vô thức xuất hiện, nó khiến tôi lập tức trở lại trạng thái tiêu cực sợ hãi đó.
Một hôm khi tôi học Pháp cùng đồng tu, tôi vô thức nói một câu: “Ôi, nếu có thể vào núi sâu rừng già tu luyện thì tốt biết mấy”. Kỳ thực lúc đó tôi thực sự rất muốn khóc, từ nhỏ đến lớn tôi luôn tin vào Thần Phật và tôi cũng luôn cảm thấy hạnh phúc khi tu luyện Đại Pháp trong suốt những năm qua, niềm hạnh phúc khi tìm được chốn trở về thật không thể diễn tả thành lời. Vậy tâm thái thần thánh và niềm vui sướng của tôi bây giờ đối với tu luyện đã đi đâu rồi? Tại sao tôi lại cảm thấy tu luyện thống khổ như vậy? Đây không phải trạng thái mà tôi muốn.
Tôi biết câu nói đó của tôi không dựa trên Pháp, mà chỉ là sự cảm thán tiêu cực và bất lực, trạng thái này của tôi kéo dài trong vài tháng. Pháp cũng học rồi, cũng phát chính niệm nhắm vào việc này rồi, nhưng vẫn không cải biến được trạng thái này, tôi vô cùng muốn biết: “Vấn đề của tôi rốt cuộc là nằm ở đâu?”
Một đêm nọ tôi có một giấc mơ rất rõ ràng: Nước liên tục chảy ra từ đầu gối của tôi, cứ chảy mãi không ngừng, tôi liền dùng rất nhiều xấp khăn giấy để thấm nước, thấm rất nhiều nước, cuối cùng không còn nước nữa, mà thứ chảy ra là một chất trong suốt và đặc đặc. Sau khi tỉnh dậy, tôi hoàn toàn không ngộ ra gì nên không nghĩ về nó nữa. Nhưng tôi biết rằng giấc mộng này nhất định có ý nghĩa gì đó vì nó quá rõ ràng.
Ăn sáng xong, tôi không biết vì sao lại rất muốn học kinh văn “Tiến đến viên mãn”, nên tôi đã vội vàng đi học ngay (Mỗi khi nói tới điều này tôi đều muốn khóc. Mỗi đệ tử Đại Pháp chúng ta đều đích thân cảm nhận được sự bảo hộ và điểm hoá từ bi của Sư phụ, cảm nhận được Sư phụ trân quý chúng ta còn hơn chính bản thân chúng ta). Tôi cứ học và vô thức liên tưởng đến chấp trước căn bản của bản thân.
Tôi nhớ đến Sư phụ giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội Thụy Sỹ” rằng:
“Người tu luyện trong quá khứ nói: “mình đang làm gì”, “mình phải làm gì”, “mình muốn đắc được gì”, “mình đang tu luyện”, “mình muốn thành Phật”, “mình muốn đạt được gì”, kỳ thực đều là không rời khỏi cái “tư” ấy. Mà tôi muốn chư vị có thể làm được là thật sự thuần chính, vô tư, thật sự viên mãn [của] chính giác chính Pháp, mới có thể đạt được vĩnh viễn bất diệt”.
Đúng vậy, vì sao tôi lại muốn tu thành Phật? Vì thế giới Phật quốc mỹ hảo, trong khi thế gian con người thì tranh tranh đấu đấu, kẻ tranh người đoạt, sinh lão bệnh tử, làm người thật là khổ, tôi muốn tu thành Phật để giải thoát nỗi khổ của con người, tôi muốn hạnh phúc vĩnh viễn. Đây chẳng phải là đặc tính căn bản của sinh mệnh trong cựu vũ trụ quá khứ – vị ngã vị tư sao? Lợi dụng Đại Pháp để đạt được hạnh phúc mà tôi mong muốn, đây chẳng phải là chấp trước căn bản của tôi sao? Đem theo chấp trước căn bản này, Sư phụ đã nhìn thấy, cựu thế lực cũng đã nhìn thấy.
Vì sao Sư phụ liên tục giảng cho chúng ta Pháp về việc trừ bỏ chấp trước căn bản? Bởi vì mang theo tư – chấp trước căn bản này, thì không ai có thể tiến vào vũ trụ mới được.
Bởi vì tôi không nhận thức được chấp trước căn bản của bản thân, không tu ở khía cạnh này, thêm vào việc cựu thế lực tăng cường bức hại, dưới áp lực của trại lao động, đối mặt với sự xung kích giữa tình con cái và những tâm tính khác trong cuộc sống hàng ngày, nên một khi khiến “tôi” không hạnh phúc, một khi khiến “tôi” thống khổ, một khi phạm phải chấp trước căn bản tư này, “tôi” sẽ không làm nữa, liền thỏa hiệp và không thể vượt quan được. Hồi tưởng những năm tháng tu luyện đã qua, vì không trừ bỏ chấp trước căn bản nên tôi đã tạo thành rất nhiều tổn thất cho tu luyện của bản thân.
Tôi vừa học “Tiến đến viên mãn” vừa suy xét lại bản thân, trong tâm như mở ra một cánh cửa lớn, sáng tỏ thông suốt. Đột nhiên tôi không nhẫn được mà khóc oà lên, sợ hàng xóm nghe thấy nên tôi đã che miệng nhưng vẫn không nhịn được khóc, đó là tiếng khóc của sự tỉnh ngộ. Mọi con đường sai lầm mà tôi đã đi qua và quá trình tu luyện hơn 20 năm của tôi ùa về trong tâm trí, vô cùng sống động. Giống như đột nhiên khiến tôi nhìn thấy bản thân mỗi lần trong ma nạn là như thế nào, là thứ gì khiến tôi khó khăn như vậy.
Lúc này tôi đột nhiên hiểu được điều Sư phụ điểm hoá cho tôi qua giấc mơ kia là gì: Chỗ đầu gối chủ yếu là xương, từ trong xương lại chảy ra nhiều nước như vậy, chính là đang điểm hoá cho tôi biết mục đích căn bản tu luyện của tôi là bất thuần: chấp trước căn bản của tôi khiến tu luyện của tôi quá nhiều nước. Chất trong suốt chảy ra ở cuối là chỉ nước phải chảy đi hết mới có thể thuần khiết, hoặc mới có thể tu ra được thứ tốt. Tôi giống như người lạc trong rừng lâu ngày không tìm được phương hướng, cuối cùng tôi cũng tìm thấy phương hướng rồi. Mặc dù đường về nhà còn rất xa nhưng tôi cũng đã biết nên đi theo hướng nào.
Tôi đã tu luyện trong Đại Pháp nhiều năm như vậy, nhưng do không thể nghiêm khắc chiểu theo Pháp của Sư phụ mà tu nên đã tạo thành rất nhiều tổn thất. Tôi thực sự cảm thấy có lỗi với sự từ bi khổ độ của Sư phụ, có lỗi với bản thân, có lỗi với những chúng sinh tin rằng tôi có thể cứu được họ, đồng thời cũng rất cảm động trước sự bảo hộ và sự trân quý vô hạn của Sư phụ đối với đệ tử.
Hiện tại tôi đã tìm ra chấp trước căn bản của bản thân nhưng không có nghĩa là tôi đã hoàn toàn trừ bỏ được nó, hơn nữa các chấp trước khác của tôi vẫn rất nhiều. Nhưng từ nay về sau, khi gặp phải bất cứ việc gì, trong nhất tư nhất niệm của tôi xuất hiện niệm đầu gì, tôi đã biết nên làm gì để phát hiện, để khống chế và thanh trừ nó. Đây chính là đang từng chút trừ tận gốc căn nguyên của chấp trước kia – tư.
Có đồng tu cho rằng, tất cả chấp trước đều bắt nguồn từ tư, vì vậy tập trung vào việc tu bỏ cái tư này là được. Nói thì không sai, nhưng chấp trước căn bản của mỗi người là khác nhau, con đường cũng khác nhau, chấp trước căn bản của mỗi người sẽ khiến người tu luyện trượt ngã, và lý chứng ngộ được cũng sẽ khiến mỗi người rút ra được giáo huấn và ghi nhớ. Hơn nữa chấp trước căn bản của mỗi người cũng sẽ xuyên suốt quá trình tu luyện của người đó. Nó đang lèo lái và ảnh hưởng đến con đường tu luyện của mỗi người. Các chấp trước của chúng ta cũng giống như các nhánh của một cái cây lớn, đều bắt nguồn từ rễ cây. Chấp trước căn bản chính là rễ cây, nếu không nhổ rễ lên mà chỉ là liên tục cắt tỉa cành trên bề mặt thì rễ vẫn sẽ mọc cành và đâm chồi. Chỉ có chiểu theo lời Sư phụ mà làm mới là tốt nhất.
Gặp phải sự việc không đứng trên cơ điểm của tu luyện Chính Pháp
Vị tha là sự khác biệt căn bản của vũ trụ mới và cũ. Trợ Sư cứu người là sự khác biệt căn bản giữa đệ tử Đại Pháp và người tu luyện trong quá khứ.
Khi chúng ta trong xung đột, trong cứu người, tại sao chúng ta lại dám đối đãi với những sự việc này theo ý của mình? Một lý do rất quan trọng là chúng ta chưa thiết lập được ý thức rõ ràng về việc tu luyện Chính Pháp, kết quả là chúng ta không thể sắp đặt cho chính quan hệ giữa bản thân và chúng sinh, chính là không nhận thức được mối quan hệ giữa tu luyện của chúng ta và sự tồn vong của chúng sinh!
Chúng ta thường vì trừ bỏ cái tâm nào đó mà tập trung đi trừ bỏ cái tâm đó, từ đó vô tình rơi vào tu luyện cá nhân. Như vậy cơ điểm sắp đặt sai rồi, cựu thế lực rất dễ tạo ra nạn cho chúng ta. Đây chính là nguyên nhân vì sao có những nhân tâm không tu bỏ được và rơi vào ma nạn trong một thời gian dài.
Không sắp đặt cho chính cơ điểm, còn phản ánh trong cả ba việc. Tu luyện Chính Pháp một thời gian dài, chúng ta rất dễ rơi vào trạng thái tu luyện máy móc. Việc chúng ta học Pháp, luyện công, phát chính niệm một cách vô thức là để viên mãn cá nhân, có một thân thể khỏe mạnh hoặc sợ bị bức hại mà làm, chứ không phải học Pháp là để đồng hoá với Pháp, từ đó mới có Pháp lực đi cứu người, có sức khoẻ tốt cũng là để cứu người, phát chính niệm cũng là vì để giải thể can nhiễu đến việc chúng ta cứu người và nhân tố tà ác can nhiễu việc chúng sinh đắc cứu. Thuận theo năm tháng trôi qua, chúng ta không còn lòng từ bi và thiện đối với những chúng sinh đang gấp rút cần được cứu, không còn ý chí kiên định và tinh thần sứ mệnh nhiệt huyết như thời đầu đến trợ Sư cứu người. Sự tê liệt này đang kéo dài thời gian Chính Pháp và cứu người, nó khiến chúng ta liên tục không đạt được tiêu chuẩn của Pháp.
Khi chúng ta đang trong quan nạn và không thể bước ra, khi những việc chúng ta làm không thuận lợi, chúng ta nên điều chỉnh một chút bản thân, xem xem xuất phát điểm của chúng ta là vì bản thân hay vị tha. Nếu sắp đặt đúng cơ điểm, cục diện sẽ đả khai, con đường không thông liền sẽ thông.
Trong bài viết “Chính niệm phá trừ việc bức hại ‘tại ngoại chờ xét xử’” trên Minh Huệ Net, đồng tu tác giả đã luôn phải đấu tranh với những quan niệm và tâm sợ hãi trong khi bị bức hại, giữa tự ngã và cứu người, đồng tu đã sắp đặt lại cho chính bản thân vào vị trí là đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp. Với chính niệm mạnh mẽ cứu người trong tâm, bà tập trung vào việc cứu những nhân viên an ninh (công an, kiểm sát, tư pháp). Bà đã không ngần ngại viết thư cho họ một cách từ bi và đích thân giảng chân tướng cho họ. Sự thiện lương vị tha của bà cuối cùng đã phá trừ được bức hại của tà ác. Trong đó có một đoạn: “Hãy nhớ rằng cứu người là sứ mệnh của chúng ta. Trước tiên cần giảng chân tướng cho những cảnh sát trực tiếp tham gia bức hại, ôm giữ tâm thái từ bi đi cứu họ. Ngay cả khi chúng ta đang trong ma nạn thì vẫn có thể đi cứu người khác trước, hơn nữa người được cứu là người trực tiếp bức hại chúng ta, đây chẳng phải là tấm lòng rộng lớn của các đệ tử Đại Pháp sao? Tâm của chúng ta là vị tha, vô tư, phù hợp với lý của vũ trụ mới, ai dám động đến chúng ta? Như vậy sự bức hại của tà ác tự nhiên cũng giải thể”.
Con đường chúng ta cứu người là rất hẹp, vì vậy phải bước đi thật chính. Mỗi một niệm đầu vị tha, mỗi một thiện ý đối với chúng sinh, mỗi một phủ định đối với giả ngã, đều sẽ khiến chúng ta cảm nhận được một cảnh tượng khác và sự thay đổi về cả tâm lẫn thân sau khi đồng hoá với Pháp.
Chúng ta thực sự cần trân quý, nghiêm túc đối đãi với cơ duyên Chính Pháp. Cơ duyên như thế này trước đây chưa từng có và sau này cũng sẽ không xuất hiện lại một lần nữa. Sư phụ giảng trong “Chuyển Pháp Luân” rằng:
“Nếu chư vị có thể [thực] hành được, thì chư vị tu; còn nếu chư vị không hành được, nếu chư vị không tu được, thì từ giờ trở đi chư vị chớ nghĩ đến tu luyện nữa”.
Mỗi khi đọc đến đoạn Pháp này, một nỗi buồn và mất mát không thể giải thích được lại trào dâng trong lòng tôi, đó là sự mất đi vĩnh viễn cơ duyên tu luyện chờ đợi đã lâu của một sinh mệnh và là sự vô vọng đối với mọi thứ. Vì vậy chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải làm cho tốt.
Trên đây là một chút nhận thức của tôi về trạng thái tu luyện trong giai đoạn hiện tại, có chỗ nào chưa phù hợp với Pháp mong đồng tu từ bi chỉ chính. Hợp thập!
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2025/7/10/本質上的改變才能破除邪惡-496977.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/11/228823.html