Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Đông

[MINH HUỆ 29-05-2025] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cách đây ba năm. Trước đó vài năm, tôi cũng đã nghe nói về Pháp Luân Đại Pháp, nhưng thật không may, vì nhiều trở ngại khác nhau, tôi đã không thể bắt đầu tu luyện sớm hơn.

Trước khi tu luyện, tôi là một người kiêu ngạo, tự mãn và có thói quen xem thường người khác. Là một nhà tâm lý học, tôi thường xuyên phân tích và chỉ ra lỗi sai của mọi người. Tôi muốn chia sẻ một số thể ngộ của mình trong việc tu bỏ những chấp trước này.

Loại bỏ tâm chấp trước vào hiển thị

Trước đây, tôi luôn có mong muốn mạnh mẽ được nổi bật trong các nhóm và trở thành trung tâm của sự chú ý. Điều này đã dẫn đến tâm hiển thị. Sau một thời gian, tôi quyết định loại bỏ chấp trước này. Tôi bắt đầu cẩn thận quan sát bản thân và nhận diện hầu hết các hành vi xuất phát từ tâm thái này, bao gồm nói to, cười lớn, thích đưa ra ý kiến của mình khi ở trong môi trường nhóm, hoặc thậm chí lựa chọn quần áo để thu hút lời khen.

Sau khi bắt đầu quá trình này, một đêm nọ, tôi có một giấc mơ, trong đó tôi thấy mình là một người phụ nữ quyến rũ. Tôi đang có những cử chỉ lả lơi, gần như khỏa thân và tỏ ra thích thú khi người khác nhìn ngắm mình. Sau khi tỉnh dậy, tôi suy ngẫm về giấc mơ và nhận ra rằng đó là biểu hiện của những chấp trước của tôi. Nó đã mang hình dạng của tôi. Kể từ hôm đó, tôi đã chủ động dùng chính niệm để loại bỏ nó, liên tục nhắc nhở bản thân rằng “đây không phải là tôi,” và phủ nhận nó. Một tuần sau, tôi lại có một giấc mơ tương tự. Lần này, người phụ nữ quyến rũ đó lại mang khuôn mặt của người khác, còn tôi chỉ là một người đang quan sát cô ấy. Sau giấc mơ này, tôi nhận ra rằng mình đã loại bỏ được chấp trước đó ở tầng sở tại của mình và cần phải tiếp tục tu luyện để loại bỏ nó hoàn toàn.

Chấp trước vào tình thân quyến

Vài năm trước, một mâu thuẫn đã nảy sinh giữa tôi và em trai. Căn nguyên là do tôi muốn can thiệp vào cuộc sống của em ấy và chuyện của những người khác trong gia đình. Điều này đã tạo ra căng thẳng trong gia đình chúng tôi trong suốt nhiều năm. Cuối cùng, chúng tôi đã đồng ý cố gắng duy trì một mối quan hệ lành mạnh. Tuy nhiên, tôi vẫn không thể ngừng lo lắng khi thấy cuộc sống của em trai thiếu phương hướng và lý trí.

Trong kỳ nghỉ lễ Nowruz năm nay, chúng tôi lại có một cuộc tranh cãi. Tôi đã rất chán nản về bản thân vì đã không hành xử như một người tu luyện chân chính, tôi đã buồn bã đi lang thang trên đường phố trong nhiều giờ đồng hồ. Tôi đã quên mất lời giảng của Sư phụ:

“Tôi nói rằng chư vị đang vọng tưởng; chư vị không thể chi phối cuộc đời người khác được, không thể thao túng vận mệnh người khác được, kể cả vận mệnh vợ con, cha mẹ, anh em; chư vị có quyết định được [những việc ấy] không?” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã đọc câu này hơn một trăm lần, vậy tại sao tôi vẫn can thiệp vào cuộc sống của người thân? Tôi quyết định tìm kiếm căn nguyên của hành vi này.

Tôi nhận ra rằng mình cũng đang thể hiện những xu hướng tương tự với bạn bè và ngay cả với các đồng tu. Tôi có chấp trước vào việc cho rằng quan điểm của mình luôn đúng và phải chỉ cho người khác con đường đúng đắn. Tôi đã quên rằng mỗi người đều có vận mệnh đã được định sẵn của riêng mình, và tôi đang cố gắng kiểm soát người khác.

Nhìn lại con đường tu luyện của mình, tôi thấy ngay cả khi nhận ra vấn đề, tôi vẫn thiếu sự từ bi. Tôi chỉ ra lỗi của người khác mà không chú ý đến việc tu khẩu và đã làm tổn thương người khác.

Sư phụ giảng:

“Tôi thường hay giảng một câu, nếu như một người không có bất kể quan niệm nào của bản thân mình, không đứng từ góc độ lợi ích cá nhân làm xuất phát điểm, thật tâm muốn tốt cho người khác, mà nói ra cho người khác những thiếu sót của họ, hoặc là nói với họ như thế nào là đúng, họ sẽ bị cảm động đến rơi nước mắt.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Singapore)

Trong tương tác với các đồng tu, tôi nhận ra rằng đôi khi tôi có tâm oán trách và đổ lỗi. Tôi đã quên rằng các đồng tu cũng đang trong quá trình tu luyện. Có lẽ họ đã nhận thức được những thiếu sót của bản thân, nhưng vẫn chưa thể loại bỏ chúng, hoặc có lẽ họ không nhận ra và cần phải đề cao tầng thứ của mình để có thể nhận ra vấn đề.

Lúc đầu, tôi nghĩ rằng việc trích dẫn lời giảng của Sư phụ sẽ đủ để khiến người khác chấp nhận những gì tôi nói. Nhưng sau một thời gian, tôi nhận ra rằng sự lý giải của tôi về lời giảng của Sư phụ có thể không hoàn toàn đúng, có lẽ những đồng tu này cần tự mình trải qua một quá trình tu luyện.

Vì vậy, tôi tin rằng mình phải từ bi hơn nữa với các đồng tu, để tất cả chúng ta có thể trở về ngôi nhà chân chính của mình.

Con vô cùng biết ơn sự dẫn dắt, điểm hóa và bảo hộ của Sư phụ trên suốt chặng đường tu luyện. Con xin cảm tạ Sư phụ!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/29/495542.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/6/4/228366.html