Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-03-2025] Trước đây tôi từng mắc nhiều bệnh, bao gồm viêm khớp, trầm cảm sau sinh, bệnh phụ khoa và mất ngủ. Tuy nhiên, sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã trở nên khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng. Ngay từ khi bắt đầu tu luyện, tôi đã cảm nhận được sự xoay chuyển của Pháp Luân.

Tôi đã phân phát các tài liệu thông tin về Đại Pháp và giảng rõ sự thật với người dân trong hơn 20 năm qua. Tôi đã làm điều đó trên đường đi làm, khi tan ca và bất cứ nơi nào tôi tới.

Sư phụ Lý mong muốn chúng ta tu xuất tâm từ bi và luôn nghĩ cho người khác trước. Chúng ta cần coi việc cứu độ chúng sinh là ưu tiên hàng đầu. Mỗi khi Minh Huệ đăng tin về học viên địa phương bịa bắt, tôi liền nhanh chóng tới đồn công an và yêu cầu thả người. Khi tôi chứng thực Pháp, làm mọi thứ vì người khác và chiểu theo các yêu cầu của Pháp, tôi có thể cảm nhận được Pháp Luân xoay chuyển một cách nhanh chóng. Tôi biết đó là sự khích lệ từ Sư phụ. Là một học viên Đại Pháp, tôi chỉ đang thực hiện các việc mà tôi nên làm.

Giảng rõ chân tướng

Kể từ năm 2004, việc phân phát các tài liệu Đại Pháp và giảng chân tướng đã trở thành một phần trong cuộc sống của tôi. Có lần tôi gặp một nhóm người và muốn nói với họ về Đại Pháp, nhưng chỉ cách đó khoảng bốn mét là một chốt công an. Tôi có chút lo lắng và nghĩ rằng “mình có nên qua đó không”? Rồi tôi nhớ đến lời Sư phụ giảng:

“Tà ác không dám phản đối việc giảng rõ chân tướng và cứu độ chúng sinh, điểm then chốt là ở chỗ tâm thái khi làm công tác không có sơ hở cho chúng dùi vào.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Boston năm 2002”, Giảng Pháp tại các nơi II)

Tôi ngộ ra rằng việc cứu người là ưu tiên hàng đầu, nên cựu thế lực sẽ không dám can nhiễu. Mình nhất định phải trợ giúp Sư phụ cứu những người này. Thế là tôi phát chính niệm để giải thể tà ác ở các không gian khác, sau đó tiến lại gần, trao tài liệu cho từng người, giúp họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó, rồi rời đi một cách an toàn.

Một lần khác, tôi gặp một thanh niên khoảng ngoài 20 tuổi. Tôi tự hỏi “mình có nên nói cho cậu ấy biết về Pháp Luân Đại Pháp không? Nhỡ đâu…” Khi những niệm đầu bất hảo này bắt đầu xuất hiện, tôi đã ngay lập tức phủ định nó. Tất cả chúng sinh đều là người thân của Sư phụ và mỗi sinh mệnh đều đáng trân quý.

Khi tôi nói với cậu ấy sự thật về Đại Pháp, tôi đã không ngờ rằng cậu ấy lại đón nhận rất nhiệt tình. Cậu ấy là sinh viên đại học và đang tạm thời đến đây làm dự án. Tôi chỉ còn 6 tờ thông tin về Đại Pháp và cậu ấy đã lấy hết. Tôi nói với cậu ấy rằng tôi có thể đưa thêm cho cậu vào ngày mai.

Hôm sau tôi quay trở lại chỗ hẹn và đợi khá lâu nhưng vẫn không thấy cậu ấy. Vào ngày thứ ba, tôi lại tới đó và nhìn thấy cậu ấy ở một ngã tư. Cậu ấy vui mừng nói với tôi “Cháu chút nữa là bị công an bắt rồi!” Tôi hỏi cậu ấy điều gì đã xảy ra?

Cậu ấy kể rằng hai ngày trước, khi cậu đang phát tờ rơi Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người trên đường, một chiếc xe công an tiến tới. Viên cảnh sát hỏi cậu đang làm gì. Mọi người bắt đầu tụ tập xung quanh. Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, cậu đã nhanh chóng chớp lấy cơ hội và chạy thoát.

Tôi nói: “Sư phụ đã bảo hộ cháu vì cháu đang làm điều đúng đắn”. Sau đó, tôi đưa cho cậu ấy một chiếc bùa hộ mệnh Đại Pháp và một chiếc USB chứa thêm nhiều thông tin. Cậu ấy vui mừng như một đứa trẻ.

Trong lúc chờ máy bay tại sân bay, tôi thấy các hành khách và chúng sinh ngồi đợi ở đó, tôi muốn giảng chân tướng cho họ, vì vậy tôi bắt đầu cuộc trò chuyện với một hành khách khoảng 60 tuổi. Trong lúc cô ấy đang mua đồ thì tôi tiến tới và hỏi “cái đó bao nhiêu vậy chị?” Người bán hàng báo giá và nói rằng nếu tôi mua nhiều sẽ được giảm giá. Tôi nói với người hành khách kia rằng “sao chị không mua ba cái với giá 100 tệ nhỉ và tôi sẽ mua lại mua lại 2 cái từ chị. Như vậy sẽ rất lời đó”.

Sau đó tôi đã nói với cô ấy về Đại Pháp một cách tự nhiên. Cô ấy trông thấy tôi có tinh thần tốt và sẵn lòng lắng nghe. Tôi nói: “Vì sao Pháp Luân Đại Pháp tốt? Để tôi nói cho chị biết. Tôi niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ mỗi ngày và nhận được rất nhiều lợi ích từ đó. Chị còn trẻ hơn tôi, chị cũng nên niệm câu này.”

“Vì sao niệm câu đó lại tốt? ĐCSTQ luôn chống lại trời đất và gây rắc rối cho con người mọi lúc. Như vậy chẳng phải là đang làm hại xã hội sao? Nếu chúng ta hiền lành và hòa ái như bây giờ, điều đó sẽ phù hợp với đạo lý của trời đất. Khi đó, chư Thần sẽ phù hộ cho chúng ta”.

“Chị có phải là đảng viên không? Hay từng gia nhập các tổ chức liên đới của nó? Nếu chị thoái xuất, Thần Phật sẽ bảo hộ chị.” Tôi kể cho cô ấy nghe một vài ví dụ về những người nhận được phúc báo nhờ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Cô ấy vui vẻ đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Cô ấy quyến luyến không muốn tôi rời đi, và nói: “Lần sau nếu chị đến nữa, đừng đi đâu cả, hãy ở lại nhà tôi nhé!”

Gia cường chính niệm mạnh mẽ hơn

Vào tháng 7 năm 2023, do bận rộn với công việc kinh doanh nên tôi đã sao nhãng việc học Pháp. Cựu thế lực đã lợi dụng tâm tranh đấu của tôi, và tôi đã bị bắt khi đang giảng chân tướng trên phố. Viên cảnh sát lục túi của tôi và nói: “Nhìn xem, cô mang theo bao nhiêu tài liệu Đại Pháp thế này. Chừng này đủ để đưa cô vào tù rồi”.

Tôi nghĩ: “Mọi việc của tôi đều do Sư phụ quyết định. Những gì cậu nói không tính. Dù ở trong hoàn cảnh nào, tôi cũng sẽ chứng thực Pháp”. Tôi trả lời: “Tôi là người tốt, tôi đang cứu người. Có câu cổ ngữ rằng chỉ cần bố thí một bữa ăn cho nhà sư cũng tích được công đức to lớn. Cậu nên nghĩ cho chính bản thân và gia đình mình“. Sau đó, khi lập biên bản, viên cảnh sát này đã tự động giảm một nửa số lượng tài liệu trong báo cáo.

Theo thủ tục, công an phải khám nhà tôi. Tôi nói với họ rằng tôi có điều kiện. Họ hỏi tôi đó là gì? Tôi nói: “Thứ nhất, không được mặc đồng phục công an. Thứ hai, chỉ được đi xe bình thường, không được đi xe công an. Anh không muốn làm người dân hoảng sợ đúng không?” Tôi tin rằng, miễn là học viên Đại Pháp giữ vững chính niệm, thì lời nói ra sẽ thuần khiết như hoa sen.

Trưởng đồn công an nói: “Tôi có thể đồng ý với điều kiện của cô”. Cậu ấy cử một nữ cảnh sát trẻ khoảng hơn 20 tuổi mặc thường phục đi cùng tôi. Trên đường đi, tôi giảng chân tướng cho cô ấy và giúp cô ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Khi đến nhà tôi, cô ấy nhắc tôi nên cất một số sách đi trong lúc cô chụp hình, vì nếu có sách xuất hiện trong ảnh thì sẽ bị tịch thu và dùng làm chứng cứ chống lại tôi. Nhà tôi có khá nhiều sách. Cô ấy đã có chính niệm và giúp tôi bảo vệ sách Đại Pháp.

Sau đó tôi bị đưa đến trại tạm giam, nơi họ yêu cầu tôi kiểm tra sức khỏe. Tôi nói với một viên cảnh sát ở đó: “Cháu à, cô vừa nghe cháu nói chuyện điện thoại rất lịch sự với một bạn nhỏ. Làm công an thì cũng nên đối xử tốt với tất cả mọi người mình gặp. Cháu khiến cô cảm thấy rất gần gũi”. Cậu ấy tò mò hỏi tiếp. Tôi nói: “Cô là giáo viên tiểu học, cô rất yêu trẻ con và coi chúng như con của mình”.

Hôm nay trời mưa rất to, đó là lời nhắc nhở rằng trời sẽ trừng phạt nếu các cháu bức hại người tốt. Cô phải nói rõ sự thật với cháu. Cô biết cháu chỉ đang làm công việc của mình, nhưng cháu không muốn hại cô. Tuy nhiên, sự việc đã đến nước này rồi, cháu cần thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó để hóa giải nghiệp tội.

Khi còn đi học, cháu đã thề suốt đời cống hiến cho ĐCSTQ, thậm chí hy sinh cả mạng sống cho nó. Nhưng hãy thử nghĩ tới sự tham nhũng của các quan chức cộng sản ngày nay, cháu có dám thừa nhận sự thật không? Bao nhiêu tỷ nhân dân tệ mà các quan chức Trung Quốc đã biển thủ? Họ làm vậy là vì lòng họ đã ô uế! Nếu họ thực sự nghĩ cho người dân, liệu họ có làm thế không? Chúng ta phải tỉnh ngộ. Chỉ có thoái Đảng mới bảo vệ cho gia đình cháu được an toàn.”

Viên cảnh sát liên tục nói: “Cháu sẽ nghe cô, cháu sẽ nghe cô”. Cậu ấy để còng tay tôi lại trong xe. Sau khi kiểm tra sức khỏe xong, tôi còn nhắc cậu về chiếc còng.

Trong trại tạm giam, các phạm nhân được phân công canh gác, nhưng không ai muốn làm, nên tôi đứng ra nhận. Tôi đứng đó luyện bài công pháp số 2 (Pháp Luân Trang Pháp) suốt 2–3 tiếng liền không nhúc nhích. Các lính canh theo dõi qua camera rất kinh ngạc khi thấy tôi đứng yên lâu đến vậy mà không hề mỏi mệt.

Sau đó, họ chuyển tôi sang một buồng giam khác, nơi có nhiều người nước ngoài trẻ tuổi, bao gồm người Việt Nam và Ấn Độ. Tôi muốn giảng chân tướng cho họ nhưng lại không biết ngoại ngữ. Tôi chỉ có thể phát chính niệm. Kết quả là tivi bị hỏng và không phát được các chương trình tuyên truyền của ĐCSTQ. Vài ngày sau tôi được thả ra khỏi trại tạm giam.

Hàng ngày sau giờ làm việc, tôi học Pháp và phát chính niệm mỗi tiếng một lần khi còn thức. Bất cứ khi nào có thời gian, tôi lại tranh thủ phát chính niệm thêm. Khi giảng chân tướng, tôi cố gắng không bỏ sót bất cứ ai.

Các đồng tu hỏi tôi có lo lắng về vấn đề an toàn khi ra ngoài giảng chân tướng hay không. Tôi cảm thấy mình không có gì phải lo lắng cả. Sư phụ dạy rằng chúng ta nên học cách nghĩ cho người khác trước. Miễn là tu tốt bản thân và làm đúng theo yêu cầu của Đại Pháp ở các tầng thứ khác nhau, kết quả nhất định sẽ là tốt nhất.

Trên đây là một chút thể ngộ của cá nhân tôi. Nếu có điều gì chưa phù hợp với Pháp, mong các đồng tu từ bi chỉ rõ.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/3/12/491513.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/5/1/226472.html