Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 12-06-2025] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 4 năm 1997. Trước khi đắc Pháp, tôi bị bệnh rất nặng và phải dùng thuốc liên tục, có tiếng là một gùi thuốc di động. Mới hơn 30 tuổi tôi đã thường xuyên đau ốm, đến bệnh viện chữa trị cũng không khỏi, thậm chí mời nhiều thầy cúng về bệnh cũng không dứt. Trong quá trình này, tôi đã tiêu hết tiền tiết kiệm và còn vay mượn rất nhiều. Cuộc sống áp lực lớn như vậy khiến vợ chồng tôi thường ôm đầu than khóc. Chồng tôi nói có phải bán căn hộ của chúng tôi để chữa bệnh cho tôi cũng phải làm. Lúc ấy, hai con còn nhỏ, tôi thực sự đến bước đường cùng, mỗi ngày nước mắt lã chã rơi, vô cùng tuyệt vọng.

Vào thời điểm tuyệt vọng nhất, tôi may mắn có được cuốn sách quý Chuyển Pháp Luân, cuốn sách đã cho tôi hy vọng. Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã ban cho tôi cuộc đời thứ hai. Từ tận đáy lòng mình, tôi muốn nói: “Con xin cảm tạ Sư phụ! Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”

Dưới đây, tôi xin chia sẻ câu chuyện đắc Pháp của mình và một số trải nghiệm kỳ diệu cùng những thụ ích từ Pháp Luân Đại Pháp của người nhà tôi.

Từng đóa hoa sen không ngừng bay vào nhà tôi

Đó là một ngày khoảng tháng 3, tháng 4 năm 1997. Sau khi ăn sáng, tôi mặc quần áo thật dày, quấn kín người và đến nhà chị dâu. Chị kể với tôi rằng chị đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chị nói pháp môn này rất tốt và bảo tôi tìm hiểu. Nói xong, chị lấy từ trong tủ ra một cuốn sách đưa tôi xem nhưng không cho tôi chạm vào. Chị nói trong nhà tôi thờ cúng những thứ không tốt và thân thể tôi không được sạch sẽ. Chị cho tôi xem ba chữ “Chuyển Pháp Luân” ở bìa trước cuốn sách, và hình một đóa hoa sen ở bìa sau, rồi cẩn thận cất cuốn sách lại vào tủ.

Đến Chủ nhật, tôi cùng con gái tôi tới nhà chị. Chị lại lấy cuốn sách từ trong tủ ra và cho con gái tôi xem. Con gái tôi vừa nhìn thì thấy ba chữ “Chuyển Pháp Luân” đang treo lơ lửng trên bìa sách. Cháu nói: “Bác ơi, bên dưới ba chữ này có ánh sáng giống như đèn pin vậy”. Cháu hỏi tôi có nhìn thấy ánh sáng không, nhưng tôi không thấy. Chúng tôi xem ảnh của Sư phụ và đóa hoa sen ở bìa sau cuốn sách, rồi ra về.

Sau khi về nhà, tôi nằm xuống giường nghỉ ngơi. Nhưng ngay khi tôi vừa nhắm mắt lại liền thấy đóa hoa sen ở bìa sau cuốn sách bay từ tủ quần áo nhà chị dâu sang nhà tôi. Sau đó, tôi có thể nhìn thấy từng đóa hoa sen không ngừng bay từ nhà chị ấy sang nhà tôi ngay cả khi tôi đang mở mắt. Ngày hôm sau, tôi kể cho chị dâu, chị ấy bảo: “Cô cầm sách về mà đọc. Trước khi đọc sách cô nhớ rửa tay, ngồi ngay ngắn, thành kính đọc từng trang nhé”. Tôi lập tức đồng ý và mang cuốn sách về nhà. Tôi bắt đầu đọc từng trang và cơ thể tôi có sự thay đổi lúc nào không hay. Tôi không còn cảm thấy khó chịu như trước nữa, ăn thấy ngon miệng hơn, ăn được nhiều hơn. Dần dần, tôi cũng có thể ngủ được, thậm chí còn có thể nấu ăn.

Cứ như vậy, tôi đọc sách mỗi ngày bất cứ lúc nào rảnh rỗi. Đọc toàn bộ cuốn sách được ba, bốn lượt, tuy tôi chưa bắt đầu luyện công nhưng cơ thể tôi đã thay đổi từng ngày. Sau đó, tôi thỉnh về hai bài kinh văn “Pháp chính” và “Về hưu rồi mới tu” của Sư phụ. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ mình nhất định phải tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và theo Sư phụ trở về nhà.

Một buổi chiều tôi đang nằm trên ghế sofa thì bà hàng xóm nói với tôi: “Hai học viên đang tìm chị dâu của cháu đấy. Cháu đi xem họ thế nào”. Khi đến nhà chị dâu, họ giải thích mục đích đến của họ, tôi liền mời họ về nhà mình. Vừa bước vào nhà, họ đã bảo: “Sân nhà chị rộng thế, chẳng phải luyện công ở đây rất tốt sao?” Tôi nhanh chóng đồng ý. Tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân nhiều lần rồi, nhưng chưa bao giờ luyện công. Vậy là họ và tôi hẹn nhau luyện công. Tối ngày 29 tháng 4 năm 1997, tôi thực sự bước vào tu luyện.

Từ đó về sau, tôi không uống thuốc nữa, đem thuốc vứt hết đi. Khi vứt thuốc, tôi còn nghĩ: “Tim mình không tốt, hay giữ lại thuốc trợ tim”. Lúc đó, tôi vẫn chưa hoàn toàn tín Sư tín Pháp, tâm tôi cũng chưa kiên định. Giờ nghĩ lại, thấy thật nực cười. Trong hơn 20 năm tu luyện tiếp theo, tôi không hề uống một viên thuốc nào nữa, và sức khỏe của tôi vẫn rất tốt.

Người nhà được thụ ích nhờ thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”

Từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, người nhà tôi cũng được thụ ích rất nhiều.

Trước tiên nói về chồng tôi. Khi ngoài 30 tuổi, anh bị thoát vị đĩa đệm, đi chữa trị ở nhiều bệnh viện nhưng không hiệu quả, thậm chí còn không thể đi làm. Tôi nói với anh ấy: “Anh tu Đại Pháp cùng em đi”. Từ đó về sau, anh ấy cùng tôi học Pháp luyện công, và chứng thoát vị đĩa đệm của anh ấy không biết đã khỏi từ lúc nào.

Tuy nhiên, từ ngày 25 tháng 4 năm 1999, anh ấy đã ngừng tu luyện. Tháng 12 năm 2016, chồng tôi ra ngoài mua đồ ăn sáng. Vừa đến quầy đồ ăn, anh ấy đột nhiên xuất hiện triệu chứng tắc mạch máu não, bị liệt nửa người, và được một nhân viên bảo vệ đưa về nhà. Buổi trưa, tôi từ chỗ làm về và đưa anh ấy đến bệnh viện. Trong thời gian nằm viện, ngày nào tôi cũng cho anh nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ và sức khỏe của anh dần hồi phục. Đã tám năm trôi qua và bệnh tình của anh không hề tái phát, thân thể ngày càng khỏe mạnh. Cảm tạ Sư Phụ đã giúp đỡ chồng tôi.

Tiếp đến là con gái tôi. Khi lên tám, chín tuổi, cháu bị nhiễm trùng da quanh móng tay. Cơn đau dữ dội đến mức cháu không thể ngủ được vào ban đêm. Tôi bảo cháu thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Con gái tôi liên tục niệm, cơn đau ở tay dần dần dịu bớt và cháu ngủ thiếp đi. Đến sáng, tay cháu đã hoàn toàn lành lặn. Cháu kể với tôi rằng khi cháu niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”, cháu thấy nhiều Pháp luân xoay tròn khắp phòng.

Giờ đến con trai tôi, hồi 20 tuổi, cháu đã cố gắng tự tử bằng cách uống thuốc trừ sâu sau khi bị bạn gái chia tay. Khoảng hơn 2 giờ chiều, tôi nhận được điện thoại từ chồng báo rằng cháu đã uống thuốc trừ sâu. Trên đường đưa con đến bệnh viện, tôi nói với cháu: “Con trai à, không sao đâu. Con hãy niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, mẹ sẽ niệm cùng con”. Sau khi điều trị tại bệnh viện, con trai tôi đã hồi phục nhanh chóng mà không để lại di chứng gì. Hiện tại, cháu đã là cha của hai đứa con, và cháu luôn mang theo thẻ bình an Pháp Luân Đại Pháp bên mình mỗi ngày.

Tiếp đến là con rể tôi, cháu làm nghề vận hành máy tiện. Một hôm, cháu không thể lắp một linh kiện vào máy. Cháu đã cố gắng lắp nó trong một thời gian dài nhưng không thành công. Sau đó, cháu nhớ ra tôi đã dặn cháu hãy nhẩm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” khi gặp bất kỳ vấn đề gì. Cháu liền lớn tiếng nhẩm niệm câu chân ngôn này và đã hoàn thành công việc một cách suôn sẻ. Cháu đã bị thuyết phục và nói: “Pháp Luân Đại Pháp thật sự kỳ diệu!”

Tôi thường nói với người nhà rằng khi gặp khó khăn hãy thành tâm nhẩm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Anh trai tôi đã ghi nhớ câu chân ngôn này. Một hôm, đàn cừu của anh không biết ăn phải thứ gì và lần lượt ngã xuống. Anh nhớ lại những gì tôi nói và nhẩm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Ngay sau đó, đàn cừu từng con lần lượt đứng dậy và bắt đầu ăn trở lại. Anh phấn khởi nói: “Cảm tạ Sư phụ Lý! Pháp Luân Đại Pháp thật kỳ diệu!”

Cảm ân Sư phụ đã ban cho cả gia đình chúng con sức khỏe tốt và cho chúng con được đắm mình trong sự kỳ diệu của Đại Pháp.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/6/12/491933.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/9/228795.html