Bài viết của Tô Thanh và Âu Dương Phi

[MINH HUỆ 30-07-2025] Minh Huệ (minghui.org), một trang web đưa tin về Pháp Luân Công và phơi bày cuộc bức hại ở Trung Quốc, là một mục tiêu hàng đầu trong chiến dịch kiểm duyệt của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Kể từ khi được thành lập vào tháng 6 năm 1999, Minh Huệ đã liên tục bị ĐCSTQ tấn công.

ĐCSTQ sợ điều gì? Tại sao nó lại đàn áp Pháp Luân Công và dốc toàn lực để phong toả thông tin về pháp môn này? Bởi vì chế độ này muốn kiểm soát tư tưởng của người dân bằng cách nhồi nhét ý thức hệ cộng sản, nó coi các giá trị truyền thống mà Pháp Luân Công đại diện là mối đe dọa lớn.

Các cuộc tấn công Minh Huệ

Tháng 7 năm 2011, Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc (CCTV), cơ quan ngôn luận của ĐCSTQ, đã đưa tin rằng các học viện quân sự Trung Quốc đang tấn công các trang web ở nước ngoài, đặc biệt là những trang liên quan đến Pháp Luân Công. Trước đây, ĐCSTQ đã phủ nhận việc sử dụng các thủ đoạn này, nhưng bản tin đó đã cung cấp bằng chứng về những vụ tấn công này.

2011-8-26-minghui-cyberattack-1--ss.jpg

Ảnh chụp màn hình một công cụ dùng để phát động các cuộc tấn công mạng nhắm vào các trang web của Pháp Luân Công.

Ở phút thứ 11 giây thứ 12, bản tin cho thấy một công cụ tấn công mạng do Học viện Kỹ thuật Điện tử Quân sự của ĐCSTQ phát triển. Các mục tiêu bao gồm một danh sách các trang web của Pháp Luân Công, trong đó có Pháp Luân Đại Pháp ở Bắc Mỹ, Pháp Luân Đại Pháp ở Alabama, FalunDafa.org và Minghui.org. Toàn bộ danh sách không được hiển thị trong video. Trong một ảnh chụp màn hình khác, Minh Huệ bị chọn làm mục tiêu.

Minghui.org phục vụ công chúng, và các máy chủ của trang web này được đặt tại Hoa Kỳ. Từ tháng 6 năm 1999 đến tháng 12 năm 2000, trang web này có tên là “Pháp Luân Đại Pháp tại Bắc Mỹ – Minh Huệ”. Vì hầu hết nội dung đến từ Trung Quốc nên sau đó tên trang web được đổi thành “Pháp Luân Đại Pháp – Minh Huệ” hoặc ngắn gọn là “Minh Huệ”. Danh sách mục tiêu của Học viện Quân sự Trung Quốc cho thấy quân đội ĐCSTQ đã lên kế hoạch tấn công các trang web dân sự ở nước ngoài từ ít nhất 10 năm trước.

2011-8-26-minghui-cyberattack-2--ss.jpg

Ảnh chụp màn hình cảnh ĐCSTQ tấn công trang web Minh Huệ.

Năm 2011, bà Sophie, đầu mối liên lạc truyền thông tại Minh Huệ, cho biết, trang web này đã bị ĐCSTQ tấn công liên tục nhiều năm qua. Các cuộc tấn công ban đầu rõ ràng bắt nguồn từ Trung Quốc, nhưng sau đó chúng được ngụy trang như những vụ tấn công từ các quốc gia khác.

Vậy, Minh Huệ ra đời như thế nào? Ngay sau khi Đại sư Lý hồng truyền Pháp Luân Công ra công chúng ở Trung Quốc, nhiều người bước vào tu luyện đã có sức khỏe tốt hơn, cả về tinh thần lẫn thể chất. Người dân ở các quốc gia khác, như Hoa Kỳ và Canada, cũng bắt đầu tu luyện. Vào thời điểm đó, Internet ngày càng trở nên phổ biến, vì vậy các học viên cũng đã lập ra các trang web để chia sẻ pháp môn này với công chúng. Trong đó, FalunDafa.ca đã làm thêm cả bảng tin vào cuối năm 1997.

Sau khi một tòa soạn đăng bài phỉ báng Pháp Luân Công, các học viên ở Thiên Tân tập trung tại văn phòng của tòa soạn để làm rõ những sai sót của bài báo và yêu cầu đính chính, 45 học viên đã bị chính quyền Thiên Tân bắt giữ. Khi các học viên đến chính quyền Thiên Tân thỉnh nguyện để yêu cầu trả tự do cho những học viên bị bắt, người của chính quyền bảo họ phải có ý kiến của Bắc Kinh mới có thể thả người. Bởi vậy, ngày 25 tháng 4 năm 1999, các học viên các nơi nghe tin, đã tự phát lên đến Văn phòng Kháng cáo Trung ương ở Bắc Kinh để thỉnh nguyện ôn hòa, yêu cầu trả tự do cho những học viên bị bắt giữ ở Thiên Tân, đồng thời yêu cầu quyền được thực hành tín ngưỡng trong yên bình. Sau đó, mặc dù các học viên bị giam giữ ở Thiên Tân đã được trả tự do, các quan chức ĐCSTQ đã tăng cường sách nhiễu và ngược đãi các học viên trên khắp Trung Quốc. Bảng tin trực tuyến không đủ để đưa tin về tình hình đang diễn ra, vì vậy một nhóm học viên đã ra mắt trang web Minh Huệ để cập nhật cho độc giả về tình hình ở Trung Quốc và chia sẻ thể hội tu luyện của họ.

Sau khi ĐCSTQ chính thức phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công vào tháng 7 năm 1999, chế độ này đã dùng mọi cách thức để kiểm duyệt thông tin về chủ đề này. Các học viên đã vượt qua vô số khó khăn để duy trì trang web và mở thêm các kênh liên lạc để giúp công chúng tìm hiểu về Pháp Luân Công.

Bà Sophie cho biết đây là lý do vì sao ĐCSTQ công khai tấn công Minh Huệ nhiều năm qua. Chính quyền này không muốn mọi người thấy thông tin chân thực về Pháp Luân Công; nếu không, tuyên truyền của nó sẽ thất bại và cuộc bức hại sẽ không thể tiếp tục.

Trong 26 năm kể từ khi cuộc bức hại bắt đầu, Minh Huệ đã phát triển đáng kể và hiện đã có 25 ngôn ngữ. Bà Sophie nói, có thể ĐCSTQ vẫn tiếp tục can thiệp vào Minh Huệ, nhưng những nỗ lực của nó chắc chắn sẽ thất bại, vì chính nghĩa sẽ luôn chiến thắng tà ác.

Một văn kiện mật

Ngoài theo dõi các học viên, ĐCSTQ còn sách nhiễu họ một cách có hệ thống. Năm 2016, Văn phòng Trung ương của Ủy ban Trung ương ĐCSTQ đã ban hành một tài liệu mật cho các văn phòng chính quyền địa phương các cấp, trong đó đưa ra mệnh lệnh về cách “xử lý” “tình hình” Pháp Luân Công.

Theo thông tin Minh Huệ thu thập được, tài liệu này thừa nhận rằng cuộc đàn áp Pháp Luân Công được tiến hành vào tháng 7 năm 1999. Cuộc bức hại còn được mở rộng sang con cái và những người nhà khác của các học viên. Ví dụ, nhiều con em của các học viên bị cấm nhập ngũ hoặc không được đi học, người nhà học viên thường xuyên bị bỏ qua khi xét thăng chức ở nơi làm việc.

Tài liệu này nói rằng chính phủ sẽ dần dần nới lỏng áp lực đối với các học viên Pháp Luân Công, nhưng “nới lỏng” như vậy vẫn yêu cầu các học viên phải “từ bỏ Pháp Luân Công”.

Tháng 8 năm 2016, Ủy ban Chính trị và Pháp luật (PLAC) của một thành phố ở Trung Quốc đã triệu tập một cuộc họp, yêu cầu tất cả các doanh nghiệp nhà nước trong thành phố có tuyển dụng các học viên Pháp Luân Công phải cử một đại diện đến cuộc họp. Lý do của cuộc họp là để công bố tài liệu này. Đây là tài liệu mật, nhưng lãnh đạo chính quyền từ cấp xã trở lên đã có thể tiếp cận rồi.

Một quan chức chính phủ đã nhận định về văn kiện này như sau: “Nó chứng tỏ cuộc bức hại Pháp Luân Công đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan và sẽ phải đối mặt với vô vàn trở ngại nếu cứ tiếp diễn thế này. Song, chính phủ lại không muốn khôi phục thanh danh cho Pháp Luân Công, vì như vậy chẳng khác nào tự vả vào mặt mình. Vì vậy, họ viện đến cái gọi là “nới lỏng” cho học viên. Tuy nhiên, ngay cả hành động ‘khắc phục’ này cũng không thỏa đáng. Vì nó vẫn ép buộc học viên phải từ bỏ Pháp Luân Công, và áp lực đối với họ sẽ vẫn không giảm nếu họ từ chối từ bỏ tu luyện.”

Nạn nhân không chỉ giới hạn ở các học viên Pháp Luân Công

Ngay cả những giá trị truyền thống như Chân-Thiện-Nhẫn mà cũng bị tấn công, thì không ai được an toàn.

Theo một Khảo sát về Tài sản Tư nhân Trung Quốc do Ngân hàng China Merchants và Bain & Co. công bố vào tháng 4 năm 2011, ngày càng có nhiều người Trung Quốc giàu có di cư ra nước ngoài và mang theo tiền của họ. Một số báo cáo truyền thông cho rằng bước tiếp theo của giới siêu giàu Trung Quốc là rời khỏi Trung Quốc hoàn toàn.

Có khả năng là giới siêu giàu Trung Quốc gần hơn với trung tâm quyền lực của ĐCSTQ, biết nhiều hơn so với người dân bình thường, và cảm nhận được sự bất ổn của chế độ. Công chúng chỉ nhìn thấy sự thịnh vượng kinh tế bề ngoài của Trung Quốc — chứ không thấy được cuộc khủng hoảng đang rình rập phía chân trời.

Ông Dư Vĩnh Định, cựu thành viên Ban Chính sách Tiền tệ của Ngân hàng Nhân dân Trung Quốc, đã đăng một bài viết trên China Daily, cơ quan ngôn luận tiếng Anh của ĐCSTQ: “Sự tăng trưởng nhanh chóng của Trung Quốc đã đạt được với một cái giá vô cùng đắt. Chỉ có thế hệ tương lai mới biết được cái giá thực sự.”

“Mô hình Trung Quốc” mà ông Dư đề cập về cơ bản là một kế hoạch Ponzi. Ông chỉ xem xét về kinh tế mà không đề cập đến tình trạng suy thoái đạo đức gần đây, mà một số người tin rằng điều này sẽ gây tác động còn lớn hơn và sâu rộng hơn đối với các thế hệ tương lai của Trung Quốc.

Một bạn học đại học của tôi, hiện là giám đốc điều hành của một công ty cổ phần tư nhân, nói: “Đây là thời kỳ đen tối nhất trong lịch sử Trung Quốc.” Anh ấy đã đi đến kết luận này dựa trên những trải nghiệm sống của mình, chẳng hạn như ô nhiễm môi trường, khoảng cách giàu nghèo ngày càng tăng, tham nhũng, thực phẩm có độc để tăng lợi nhuận, văn hóa phẩm đồi truỵ tràn lan, đạo đức suy thoái, và thiếu vắng tín ngưỡng.

Có lẽ nhiều người đã bỏ qua một mảng tối khác bị che đậy bởi tuyên truyền của ĐCSTQ – cuộc bức hại Pháp Luân Công. Khi đánh giá hướng đi tương lai của Trung Quốc thì không thể bỏ qua những tội ác mà ĐCSTQ đã gây ra. Nhiều người cho rằng cuộc bức hại không liên quan gì đến họ, nhưng sự tàn bạo của chính quyền Trung Quốc đối với các học viên đã làm xói mòn đạo đức trong toàn xã hội và khả năng lan sang các nhóm khác là điều không thể tránh khỏi.

Những tội ác chưa từng có

Hai ví dụ minh họa cho mức độ tà ác của ĐCSTQ: Một là “vụ tự thiêu” trên Quảng trường Thiên An Môn do chính quyền Trung Quốc dàn dựng thành màn kịch tuyên truyền hòng khiến dư luận quay lưng lại với Pháp Luân Công; Hai là nạn thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công còn sống, một tội ác chưa từng có.

Ngày 23 tháng 1 năm 2001, đúng đêm giao thừa Tết cổ truyền, các đoạn video đã được quay và phát sóng trên khắp Trung Quốc và ra thế giới, trong đó cáo buộc rằng một số học viên Pháp Luân Công đã tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn ở Bắc Kinh. Bản tin này được hàng nghìn tờ báo và hàng trăm đài truyền hình, đài phát thanh và vô số trang web do ĐCSTQ kiểm soát đăng tải. Truyền thông phương Tây đã đưa tin này và phát đi tuyên truyền của ĐCSTQ ra khắp thế giới.

Cô Lưu Xuân Linh, đã chết tại hiện trường. Một phân tích về một cảnh quay chậm trong video mà Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc (CCTV) phát sóng, cho thấy cô Lưu Xuân Linh không chết vì lửa, mà bị một cảnh sát mặc thường phục quăng một vật cứng vào đầu khiến cô tử vong. Về phần ông Vương Tiến Đông, quần áo của người này bị cháy đen, nhưng chai Sprite nhựa, nói là đựng xăng để tự thiêu, được đặt giữa hai chân ông vẫn còn nguyên vẹn.

Thời điểm diễn ra sự kiện này rất thuận lợi cho ĐCSTQ. Cuộc bức hại Pháp Luân Công đã bắt đầu mất đà sau năm đầu tiên, bị công chúng hoài nghi và phản kháng. Khi ĐCSTQ tung ra những tuyên truyền về “vụ tự thiêu”, nó đã nhanh chóng kích động sự phẫn nộ và thù ghét cực độ của công chúng đối với Pháp Luân Công và thúc đẩy sự leo thang của cuộc bức hại.

Nếu ý định của vụ tự thiêu dàn dựng này là để gieo mầm thù hận, thì tội ác thu hoạch nội tạng sau đó chính là quả của những mầm mống đó.

Năm 2006, một nhà báo Trung Quốc và một cựu nhân viên của Bệnh viện Huyết khối Trung-Tây y Kết hợp của tỉnh Liêu Ninh đã khiến dư luận chấn động về việc thu hoạch nội tạng sống của các học viên Pháp Luân Công.

Từ năm 1999 đến 2007, thị trường cấy ghép nội tạng ở Trung Quốc đã phát triển nhanh chóng. Năm 2003, số ca cấy ghép nội tạng đột ngột tăng vọt. Hoạt động du lịch Trung Quốc để cấy ghép nội tạng cũng phát triển từ năm 2003 đến năm 2006. Một số bệnh viện ở Trung Quốc đã công khai tuyên bố rằng thời gian chờ nội tạng chỉ từ một đến hai tuần. Ở các nước khác, thời gian chờ nội tạng tương tự là hai đến ba năm. Tất cả những điều này xảy ra tại thời điểm Trung Quốc chưa hề có hệ thống hiến tạng quốc gia.

Kể từ đó, nhiều cuộc điều tra độc lập đã làm sáng tỏ quy mô của nạn cưỡng bức thu hoạch nội tạng ở Trung Quốc. Tòa án Luận tội Trung Quốc (China Tribunal), một tòa án nhân dân độc lập, đã tuyên bố trong phán quyết của mình: “Cưỡng bức thu hoạch nội tạng đã diễn ra nhiều năm trên khắp Trung Quốc với quy mô lớn, và các học viên Pháp Luân Công là một trong những nguồn cung cấp nội tạng – và có lẽ là nguồn chính.”

Khi nhiều người giàu ở Trung Quốc nhận ra hàng loạt tội ác không hồi kết mà ĐCSTQ cho thấy nó dám làm, bước tiếp theo của họ sẽ là rời khỏi Trung Quốc. Người ta chỉ có thể tự hỏi: số đông những người không thuộc giới siêu giàu bị mắc kẹt ở đó sẽ sống ra sao.

Vì các học viên Pháp Luân Công đã nói với mọi người về cuộc bức hại và bản chất thật của ĐCSTQ, nên chính quyền này đã liên tục phong tỏa thông tin liên quan đến Pháp Luân Công. Tuy nhiên, ĐCSTQ đã tự phong bế số phận của mình khi phạm tội ác chống lại loài người. Chỉ bằng cách kết liễu ĐCSTQ thì Trung Quốc mới có một tương lai tốt đẹp hơn.

Bài viết liên quan:

Truyền hình Chính phủ Trung Quốc cho thấy tin tặc của ĐCSTQ tấn công các trang web của Pháp Luân Công (Tin ảnh) (tiếng Anh)

Văn kiện mật của Đảng Cộng sản Trung Quốc chứng tỏ điều gì?

Từ cuộc thỉnh nguyện ngày 25 tháng 4 đến bước tiếp theo của giới siêu giàu Trung Quốc (tiếng Anh)

https://www.minghui.org/mh/articles/2011/8/27/245965.html (tiếng Trung)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/30/229137.html