Kiên tu Đại Pháp bước trên con đường trở về, tinh tấn không lười biếng có Sư phụ bảo hộ
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Hà Nam
[MINH HUỆ 06-05-2025] Vào ngày 26 tháng Chạp năm 1998, con dâu cả của tôi mang lễ Tết về nhà mẹ đẻ, mẹ đẻ bảo con mang về cho tôi bốn cuốn sách: “Chuyển Pháp Luân”, “Chuyển Pháp Luân Pháp giải”, “Đại Viên Mãn Pháp” và “Tinh Tấn Yếu Chỉ”, và còn dặn dò tôi rằng khi đọc sách phải cung kính, không được nhấp nước bọt lật sách.
Tối hôm đó, tôi trước tiên cung kính nâng cuốn “Chuyển Pháp Luân” lên đọc. Khi tôi đọc đến đoạn:
“Tôi nói cho mọi người rằng, [pháp môn] chúng ta là tu luyện Đại Pháp của Phật gia, vậy đương nhiên là tu Phật; còn Đạo gia thì đương nhiên tu Đạo đắc Đạo. Tôi nói cho mọi người hay, [chữ] “Phật” ấy không hề mê tín”. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Tôi liền mỉm cười hiểu ra. Vì sao lại như vậy? Mặc dù từ những năm 1950, khi tôi bắt đầu đi học tiểu học, đã bị văn hóa tà đảng và nền giáo dục vô thần luận tẩy não, nhưng khi ấy trong dân gian vẫn lưu truyền nhiều sách về văn hóa Thần truyền Trung Hoa như “Tây Du Ký”, “Tế Công Truyện”, “Phong Thần Diễn Nghĩa”… tôi cũng đã đọc không ít, vì vậy niềm tin vào Thần của tôi khá vững chắc. Khi ấy tôi tin rằng Quan Âm Bồ Tát, Phật Như Lai và các Thần linh khác đều thực sự tồn tại. Tiếp tục đọc, càng đọc tôi càng cảm thấy những gì Sư phụ giảng rất có đạo lý.
Sau Tết, tôi lại tìm đến một điểm luyện công ở một làng khác để xem băng hình giảng Pháp của Sư phụ, và cũng học được năm bài công pháp, tôi được tính là đã thực sự đắc Pháp tu luyện, khi đó trong lòng tôi thật sự có niềm hạnh phúc không sao kể xiết! Tôi thật may mắn khi có thể tu luyện bộ Đại Pháp cao đức do đích thân Sư tôn truyền dạy, hơn nữa không cần xuất gia mà vẫn có thể tu hành, bước trên con đường phản bổn quy chân.
Khoảng mười ngày sau, tôi được biết ở sân vận động của trường tiểu học trong làng nọ sẽ tổ chức một Pháp hội giao lưu tâm đắc thể hội tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cấp huyện, tôi liền nhanh chóng đến tham dự. Số người tham gia đông đến mức chiếm hơn nửa sân vận động rộng lớn ấy. Khán đài được bố trí trang nghiêm, tiêu đề trên biểu ngữ là: “Pháp hội giao lưu tâm đắc thể hội tu luyện Pháp Luân Đại Pháp huyện XX”; hai bên có treo câu đối trích từ bài thơ trong cuốn “Hồng Ngâm” của Sư phụ:
“Công tu hữu lộ tâm vi kính
Đại Pháp vô biên khổ tố chu” (Pháp Luân Đại Pháp, Hồng Ngâm)
Tạm dịch:
Tu luyện có đường tâm là tắt
Đại Pháp vô biên khổ làm thuyền (Pháp Luân Đại Pháp, Hồng Ngâm)
Tôi nghe các đồng tu chia sẻ tâm đắc thể hội của họ, đặc biệt là sau khi nghe các đồng tu kể về việc tâm tính và đạo đức được đề cao như thế nào sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi vô cùng cảm khái và càng thêm kiên định quyết tâm tu luyện Đại Pháp.
Sau khi tham gia Pháp hội lần đó, dưới sự phối hợp của các đồng tu trạm phụ đạo ở địa phương, tại thôn tôi và các thôn lân cận đã lần lượt thành lập được năm, sáu điểm luyện công. Tôi cũng trở thành một phụ đạo viên tình nguyện, và nhà tôi tự nhiên cũng trở thành một điểm luyện công, có khoảng hơn hai mươi người tham gia. Trong đó có một người là nguyên bí thư chi bộ của thôn tôi đã về hưu. Lúc mới đến học công, ông ấy phải có hai người dìu đi. Khi xem video giảng Pháp của Sư phụ vào ngày đầu tiên, ông đã thốt lên bốn chữ: “Tâm thành tắc linh” (thành tâm thì ắt sẽ linh nghiệm). Chính nhờ bốn chữ ấy, chỉ ba ngày sau, người từng bị liệt nửa người mấy tháng trời như ông đã có thể tự mình đến xem video giảng Pháp của Sư phụ, lại còn có thể đi xe đạp đến thôn khác để mượn sách Đại Pháp. Những người khác cũng vậy, ai bị đau đầu, đau chân, đau tay… đều khỏi bệnh.
Còn có một nữ đồng tu nói: “Sáng nào lười biếng không dậy luyện công, sẽ nghe thấy Sư phụ gọi cô ấy dậy luyện công”. Có đồng tu làm sai điều gì, Sư phụ điểm hóa khiến cô ấy bị ngã để ngộ ra mà sửa lỗi… còn rất nhiều câu chuyện như thế nữa, nhiều đến nỗi không thể kể hết. Tóm lại, mỗi đồng tu đắc Pháp đều được bao bọc trong trường năng lượng từ bi và tường hòa của Sư phụ Đại Pháp, thật sự có thể nói là may mắn và hạnh phúc.
Thế nhưng, một bộ Đại Pháp cao đức có thể giúp con người nâng cao đạo đức, khiến người ta thân tâm khỏe mạnh, đối với xã hội, gia đình, quốc gia có trăm điều lợi mà không có một điều hại, lại khiến cho kẻ tâm địa hẹp hòi, đố kỵ tác quái là Giang Trạch Dân và Trung Cộng tà ác không thể dung nhẫn. Ngày 20 tháng 7 năm 1999, chúng đã phát động cuộc đàn áp đẫm máu, điên cuồng, ghê rợn đối với Pháp Luân Công. Thật đúng là “Khủng bố đại vương từ trên trời giáng xuống”.
Trong bầu không khí đầy rẫy những lời dối trá tuyên truyền một chiều rợp trời dậy đất của truyền thông Trung Cộng, dưới áp lực của khủng bố đỏ, rất nhiều đồng tu mới đã sợ hãi mà rút lui, không dám luyện nữa. Lúc đó, tôi liền ngộ ra đây là đại ma nạn, khảo nghiệm lớn đã đến. Khi ấy, các điểm luyện công xung quanh hầu như đều dừng lại, chỉ còn điểm luyện công tại nhà tôi, mà cũng chỉ còn ba người là tôi, chồng tôi và con trai, những người khác đều không dám đến nữa.
Trong bầu không khí khủng bố đỏ đột ngột kéo tới đó, tôi không liên lạc được với các đồng tu ở trạm phụ đạo, cũng không nhận được các Kinh văn mới của Sư phụ hay các tài liệu chân tướng và tin tức Chính Pháp của Sư phụ do Minh Huệ Net công bố, trong tâm tôi thật sự rất lo lắng, ngoài việc kiên trì học Pháp luyện công ra thì tôi không biết phải làm sao nữa. Mãi đến tháng 5 năm 2000, tôi mới nhận được Kinh văn mới “Tâm Tự Minh” do các đồng tu trong thành phố chuyển đến, sau đó cũng lần lượt nhận được một số ít tài liệu chân tướng. Nhưng điều khiến tôi vui mừng là đã được kết duyên với các đồng tu. Sau khi tôi nói rõ tình hình với các đồng tu ở thành phố, đồng tu nói ở trong thành phố cũng không dễ mà có được tài liệu. Họ dùng những tài liệu ít ỏi đó làm bản gốc, tìm đến các tiệm photocopy thì nhiều nơi không dám in, thế là tôi liền đảm nhận công việc này.
Vì nhà tôi cách thị trấn rất gần, nên tôi cầm theo một phần bản gốc đến đó và liên hệ với một tiệm photocopy. Trước tiên, tôi giảng rõ chân tướng cho chủ tiệm (hai vợ chồng), hai người họ rất vui lòng làm giúp và giá cả cũng không quá cao. Thế là tôi để họ in từ ít đến nhiều: một trăm, hai trăm, ba trăm, rồi đến năm trăm bản. Chi phí đều là tiền do vợ chồng tôi dành dụm, tiết kiệm từng đồng gom lại. Vì để trợ Sư chính Pháp, có bỏ ra bao nhiêu chúng tôi cũng thấy xứng đáng. Sau đó, có đồng tu khác thấy nhà tôi không khá giả cũng mang đến một ít tiền hỗ trợ.
Khi tôi mang những tài liệu đã in ra đi tìm các đồng tu khác để cùng phân phát, nhưng không ai dám làm, tôi đành phải tự mình đi phát. Ban đầu là gặp trực tiếp phát tận tay, gặp ai thì phát cho người đó, nhìn chung khá thuận lợi, không gặp phiền phức gì. Thời gian về sau, có thể tôi đã sinh tâm hoan hỷ và tâm làm việc, nên có vài lần gặp những người bị văn hóa tà đảng đầu độc sâu, họ không nghe không tin, còn túm lấy cánh tay tôi đòi báo công an. Vì tôi không có tâm sợ hãi, nên dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã chính niệm thoát được. Có lần tôi đến phát tài liệu trước cổng một ngôi nhà lớn, đột nhiên có một người bước ra, không nói một lời liền kéo tôi lại không cho đi, rồi nói: “Bên trên đang bắt các người đấy, bà còn dám phát truyền đơn ở đây”. Đúng lúc ấy, từ trong sân bước ra một cậu thanh niên, cậu ấy giơ tay ôm lấy người đang kéo tôi rồi nói: “Bố, mình không cần thì thôi, để người ta đi đi”. Người đó vừa buông tay ra, tôi liền lên xe đạp và đi khỏi. Sau này tôi tìm hiểu thì được biết cậu thanh niên đó là một cán bộ chỉ huy ở đồn công an. Tôi thật sự mừng cho hành động thiện lương của cậu ấy.
Một lần khác, tôi đang phát tài liệu tại một lễ hội ở một ngôi chùa cổ trong làng, thì một cán bộ thôn tiến lại và nói với tôi: “Hôm kia thôn họp, chỉ đạo bắt những người phát truyền đơn, lần này bà đụng phải tường rồi”. Tôi nói: “Anh đừng vội bắt tôi, tôi đưa cho anh một tờ, anh về xem trong đó viết những gì đã”, anh ta nhận lấy tờ truyền đơn rồi rời đi.
Còn có một lần, khi tôi đang phát tài liệu tại một hội chùa lớn có ba sân khấu diễn kịch, thì có hai bé trai khoảng năm, sáu tuổi chạy đến hỏi tôi đang phát gì vậy. Tôi nói là tài liệu chân tướng Pháp Luân Công. Hai đứa liền nói: “Chúng cháu giúp bác phát cho nhanh nhé”. Tôi hơi do dự rồi nói: “Tài liệu này rất trân quý, các cháu đừng vứt lung tung hay làm hỏng đấy nhé”. Đứa trẻ đáp: “Cháu biết rồi!” Nhờ sự giúp đỡ của hai cháu, tôi đã rất nhanh phát hết số tài liệu mang theo. Sau này tôi ngộ ra, hai đứa trẻ ấy chính là “tiểu thiên sứ” do Sư phụ phái đến để giúp tôi phát tài liệu. Tôi cảm ngộ được là chỉ cần chính niệm vững vàng, không có tâm sợ hãi, lại có Sư phụ bảo hộ, thì sẽ rất an toàn.
Sau đó, tôi nghe các đồng tu ở thành phố nói rằng các đệ tử Đại Pháp đều nên đến Bắc Kinh để duy hộ Pháp (chứng thực Pháp), trong năm nay đã có rất nhiều đồng tu lần lượt tới Quảng trường Thiên An Môn ở Bắc Kinh, giương biểu ngữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, trả lại sự thanh bạch cho Sư phụ tôi”… hoặc hô to những khẩu hiệu như vậy. Thế là tôi trước tiên đọc vài lần các Kinh văn mới của Sư phụ như “Kiến Chân Tính”, “Tâm Tự Minh”, rồi tìm đến các đồng tu ở địa phương để trao đổi và nói: “Đồng tu khác có thể làm được, chúng ta cũng có thể làm được”. Khi đó tôi đã liên hệ được mười sáu đồng tu cùng mang theo biểu ngữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, “Chân-Thiện-Nhẫn hảo”…
Chúng tôi đã đến Quảng trường Thiên An Môn ở Bắc Kinh vào giữa tháng 6 năm 2000. Chúng tôi chia thành ba nhóm và giương biểu ngữ lên. Vừa mới giương lên chưa được bao lâu thì đã bị cảnh sát đang làm nhiệm vụ lái xe đến bắt và cưỡng chế đưa lên xe cảnh sát. Nhưng điều kỳ lạ là xe cảnh sát lại lái thẳng ra khỏi Quảng trường Thiên An Môn, mà không đưa chúng tôi đến nơi giam giữ. Trên xe, một cảnh sát hỏi: “Mấy người đến từ đâu, khai thật ra”. Tôi liền lên tiếng đáp lại: “Chúng tôi đều đến từ huyện XX thuộc tỉnh XX, mục đích của chúng tôi chỉ là thiện ý đến để nói với mọi người rằng những gì truyền thông đưa tin về Pháp Luân Công đều là giả dối, hơn nữa còn là vu khống và hãm hại. Sư phụ dạy chúng tôi học công miễn phí, không thu bất kỳ khoản phí nào. Sau khi chúng tôi học Pháp Luân Công, bệnh đều khỏi, hơn nữa chúng tôi đều đang làm người tốt, làm người tốt hơn nữa. Sư phụ chúng tôi không lấy của chúng tôi một xu nào. Pháp Luân Công là Đại Pháp cao đức của Phật gia, không những dạy người ta làm người tốt theo tiêu chuẩn ‘Chân, Thiện, Nhẫn’, Sư phụ lại càng không cho phép người tu luyện sát sinh hay tự sát, đó đều là có tội”. Tôi vừa nói xong thì xe cảnh sát dừng lại, một cảnh sát có vẻ là người đứng đầu chỉ vào năm người đồng tu chúng tôi, bảo chúng tôi xuống xe. Sau đó họ đóng cửa xe rồi lái đi mất. Chúng tôi cũng không biết những đồng tu khác đã bị đưa đi đâu.
Sau khi xuống xe, chúng tôi đứng bên lề đường cùng nhau trao đổi. Có đồng tu nói muốn quay lại Quảng trường Thiên An Môn thêm lần nữa, ý nói rằng chúng tôi cũng phải bị bắt thì mới đạt được mục đích (kỳ thực lúc đó rất nhiều đồng tu bước ra đều có nhận thức sai lầm như vậy, cho rằng bị bắt, bị giam giữ mới là vĩ đại). Lúc đó tôi nghĩ: chúng ta đã giương biểu ngữ rồi, những lời trong lòng cũng đã nói ra, cũng xem như đã vượt qua khảo nghiệm rồi. Việc không bị giam giữ mà được thả ra là do Sư phụ đã giúp chúng ta hóa giải nạn này. Chúng ta nên quay về địa phương để làm công tác tư tưởng với những đồng tu còn chưa bước ra, tất cả đều nên bước ra để nói lời công đạo cho Đại Pháp. Hơn nữa, chúng ta còn cần giảng rõ chân tướng với người đời, vạch trần những lời dối trá của tà ác, cứu độ thế nhân, đây cũng là điều chúng ta cần tiếp tục làm. Mấy người họ nghe theo đề nghị của tôi và cùng trở về địa phương.
Chưa được mấy ngày sau khi tôi về đến nhà, tôi nhận được Kinh văn mới của Sư phụ “Tiến đến viên mãn”. Sau đó, tôi lại nhận được Kinh văn mới “Lý tính” do Sư phụ công bố. Tôi biết đây là sự khích lệ và khẳng định của Sư phụ dành cho những đệ tử đã bước ra chứng thực Pháp. Nhưng chúng tôi tuyệt đối không được tự mãn, chúng tôi còn phải tiếp tục kiên định lấy Pháp làm Thầy, từng bước từng bước theo kịp tiến trình Chính Pháp của Sư phụ. Trong quá trình tu tốt bản thân, chúng tôi cần chứng thực Đại Pháp và cứu độ chúng sinh.
(Phụ trách biên tập: Lâm Hiểu)
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/6/坚修大法登归途-精進不怠有师护-486638.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/17/228909.html