Bài viết của Đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 27-06-2025] Sáng nay khi phát chính niệm lúc 10 giờ, tôi phát chính niệm kéo dài. Được khoảng 50 phút thì đầu tôi bắt đầu không tĩnh được nữa, đủ mọi sự việc hỗn loạn nổi lên. Tôi lại thanh lý một lát rồi dừng lại, xem là thứ gì đang ngăn trở mình phát chính niệm. Khi cẩn thận nghĩ lại những niệm đầu khi nãy, tôi liền cảnh giác, liên tưởng đến những việc từng gặp trước kia, đều là tâm tật đố. Những thứ bất hảo này vẫn chưa được thanh lý sạch sẽ, đang ngấp nghé để can nhiễu đệ tử Đại Pháp tu luyện Chính Pháp. Hôm nay tổng kết lại, tự cảnh tỉnh bản thân, cần coi trọng việc tu bỏ tâm tật đố.

Một lần nọ, tôi nghe bản ghi âm (audio) “Giải thể văn hóa đảng”, và nghe được một câu: “Lấy việc vượt qua người khác làm động lực để làm tốt công việc của mình”. Tim tôi giật thót một cái, dừng lại và hướng nội tìm, được một phen chấn động, nhớ đến việc cách đây không lâu, có người bạn học đã viết một câu: “Có người vẫn luôn thích đạp người khác dưới chân”. Khi nhìn thấy câu này tôi đã không suy nghĩ nhiều, dù sao thì mình cũng không phải loại người này; một người vốn rất tự ti như tôi làm sao có thể muốn đạp người khác dưới chân chứ? Tôi làm gì có tâm tật đố ấy. Sư phụ thấy tôi không ngộ, liền để cho tôi nghe được câu này trong “Giải thể văn hóa đảng”.

Tôi bắt đầu thật cẩn thận tra xét lại những suy nghĩ kia trong đầu mình: Lớp trưởng lớp đại học thì mạnh mẽ nhưng không có tinh thần trách nhiệm, tổ chức họp lớp đều muốn người khác đứng ra lo liệu trước. Đọc lời khai mạc thì lắp bắp, tôi đúng là có xem thường cậu ấy. Nghe người khác nói ai đó thật xinh đẹp, tôi cũng ngầm so sánh với người đó: chẳng đẹp hơn tôi tí nào.

Khi học Pháp cùng đồng tu, tôi cũng âm thầm so sánh với đồng tu ấy: tôi giảng chân tướng, phát chính niệm nhiều hơn cô ấy, cô ấy học thuộc Pháp, luyện công chưa ổn. Thấy thiên mục của người khác có thể nhìn được, trong lòng tôi cũng âm thầm thở dài rằng mình cái gì cũng không nhìn thấy. Nghe đồng tu khen ai đó tu được tốt, trong lòng tôi không được thoải mái: cô ấy còn chỗ này chỗ này chưa tu được tốt mà… Trong mắt tôi chỉ toàn là những điều chưa tốt của người khác, không hề xem họ như tấm gương để đối chiếu bản thân, ngược lại còn âm thầm so tài cao thấp.

Tâm cảnh dơ bẩn như thế mà tôi vẫn luôn không nhận thức ra sao? Tu luyện là tu bản thân, chiểu theo Đại Pháp quy chính bản thân, thấy đồng tu làm được tốt thì lẽ ra tôi nên vui mừng mới phải, sao lại đi so cao thấp với đồng tu chứ? Càng không thể lấy việc hạ thấp đồng tu để làm thành động lực tu luyện được.

Nghĩ mà thấy thật hổ thẹn, cái tâm này ẩn giấu quá sâu, bình thường căn bản không để ý, còn tưởng rằng tâm tật đố của mình không mạnh. Tôi đã học Pháp này như thế nào? Đã học được chưa? Hơn 30 năm qua vẫn cho rằng bản thân khá lắm. Là Sư phụ đã hết lần này đến lần khác từ bi điểm hoá, để tôi thấy được bản thân có tâm dơ bẩn như thế. Nghĩ đến những gian khổ của Sư phụ khi độ đệ tử cũng như sự khắc khoải trông mong được cứu của chúng sinh, đây mới nên là động lực tu luyện tinh tấn của tôi.

Tôi hạ quyết tâm tu bỏ cái tâm tật đố đầy nguy hiểm này, từ trong Pháp không ngừng quy chính và tinh tấn, để Sư phụ không còn phải vất vả lo lắng cho đệ tử. Khấu tạ Sư ân!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/6/27/496155.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/21/228966.html