Bài viết của Tường Vi, đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 28-04-2025] Trong nhiều gia đình của các đệ tử Đại Pháp có những đứa trẻ sinh ra khoảng năm 1999 đến nay đã trưởng thành rồi. Bởi vì từ nhỏ các cháu đã được nghe người lớn nói về những đạo lý của Đại Pháp, xem các tài liệu và video giảng chân tướng; được nuôi dưỡng trong hoàn cảnh tu luyện Đại Pháp, hạt giống Chân-Thiện-Nhẫn đã bén rễ vào tâm hồn các cháu. Giờ đây, khi bước vào đời, các cháu đang dùng sự lương thiện cùng tấm lòng vị tha để mang lại lợi ích cho xã hội trong nhiều lĩnh vực khác nhau. Dưới đây, tôi xin kể một vài câu chuyện trong cuộc sống và công việc của con trai tôi, Tiểu Hạo (hóa danh).

Tiểu Hạo hiện đang là nghiên cứu sinh chuyên khoa (chương trình đào tạo chuẩn hóa) tại khoa nội trú của một bệnh viện hạng ba (bệnh viện tuyến cao nhất). Từ nhỏ, cháu đã lớn lên cùng những câu chuyện trên Minh Huệ Net. Khi việc học không quá bận rộn, tôi thường đưa cháu đi học Pháp cùng mọi người; lúc học hành căng thẳng, tôi đọc cho cháu nghe các kinh văn mới của Sư phụ và những bài chia sẻ trên Minh Huệ phù hợp với cháu.

Tiểu Hạo hiểu rằng làm người phải thiện lương, khi gặp mâu thuẫn cần biết nhẫn nhịn, luôn đứng ở góc độ của người khác để suy xét vấn đề. Chính cách tư duy luôn nghĩ cho người khác này đã mang lại lợi ích không chỉ cho Tiểu Hạo mà cả những người xung quanh cháu.

1. Từ chối gia nhập các tổ chức của tà đảng Trung Cộng, giảng chân tướng cho các bạn học

Khi học lớp 1, Tiểu Hạo đã kiên quyết không gia nhập Đội Thiếu niên Tiền phong. Vào một ngày năm 2006, lúc tan học, tôi nói với cô giáo chủ nhiệm rằng Tiểu Hạo sẽ không gia nhập Đội. Cô giáo nói: “Chị đừng để thái độ của phụ huynh ảnh hưởng đến đứa trẻ”. Ngay lúc đó, Tiểu Hạo tỏ rõ thái độ, ngẩng đầu lên trời và lớn tiếng nói: “Con kiên quyết không vào Đảng Cộng sản đâu!” Cô giáo vội bảo: “Được rồi! Được rồi!” Lúc ấy chúng tôi đứng bên lề đường lớn, xung quanh có rất nhiều học sinh và phụ huynh, có phụ huynh đứng gần nói: “Chắc là gia đình có tín ngưỡng”. Mấy cậu bạn thân của Tiểu Hạo cũng nói với cháu rằng: “Bọn tớ cũng không thích đeo khăn quàng đỏ, chỉ là không dám nói ra thôi”.

Lên cấp 3, thầy cô phát hiện chỉ còn mình Tiểu Hạo là chưa vào Đoàn. Sợ ảnh hưởng đến tương lai của cháu, thầy cô đã đến gặp cháu để nói chuyện. Để thầy cô không phải lo lắng, Tiểu Hạo nói: “Vào Đảng Cộng sản thì không thể lấy thẻ xanh ở Mỹ, sau này em muốn ra nước ngoài ạ”. Thầy cô nghe xong liền hiểu ra ngay.

Khi thầy cô rời đi, bạn cùng bàn quay lại nói với Tiểu Hạo: “Cậu thật có khí phách!” Trong giờ ăn trưa ở căng-tin, bạn thân của cháu hỏi: “Tại sao cậu không vào Đoàn?” Tiểu Hạo liền kể cho bạn nghe chân tướng việc Trung Cộng bức hại Pháp Luân Công và nạn mổ cướp nội tạng sống. Bạn học của cháu cũng đã dùng hóa danh để thoái Đoàn.

Năm 2019, khi dịch bệnh virus Trung Cộng (viêm phổi Vũ Hán) bùng phát, chính quyền đã đàn áp những bác sĩ dám nói sự thật. Có lần trò chuyện trên mạng, một bạn học buồn bã nói: “Chúng ta đang sống ở quốc gia gì vậy? Đến sự thật cũng không thể nói ra!” Có người nhắc lại chuyện 20 năm trước cũng từng như vậy. Bạn học hỏi Tiểu Hạo: “20 năm trước là chuyện gì thế?” Tiểu Hạo nói: “Gặp nhau nói sau nhé, nói trên mạng bị chặn tài khoản mất”.

Tiểu Hạo đã bàn bạc với tôi, lựa chọn kỹ những tài liệu chân tướng ngắn gọn, súc tích, phù hợp với lứa tuổi của các cháu, chép vào USB rồi tặng cho bạn ấy. Sau này, khi trường tổ chức ký tên “chống tà giáo” trên mạng (thực chất Đảng Cộng sản Trung Quốc mới là tà giáo thật sự), người bạn này của Tiểu Hạo cũng không ký giống như cháu.

Cũng chính người bạn này, khi nhìn thấy trên truyền hình cảnh người dân bị phong tỏa trong dịch bệnh, đến khi nhận được rau vẫn phải nói “cảm ơn chính phủ”, đã nói với Tiểu Hạo: “Không mua được rau là do ai gây ra? Chẳng phải vì chính phủ phong tỏa sao?”

Khi học đại học, có một chuyện nữa cũng khiến Tiểu Hạo cảm thấy rất kỳ diệu. Có lần trường tổ chức cho sinh viên hát hợp xướng các bài ca ngợi Đảng, mỗi lớp phải cử người tham gia. Lớp của Tiểu Hạo có 35 người, thì phải chọn ra 34 người đi, bèn bốc thăm xem ai không phải đi. Kết quả người trúng thăm chính là Tiểu Hạo. Khi đó, cháu nhận được rất nhiều tin nhắn từ các bạn, chúc mừng cháu không phải đi hát các bài nhạc đỏ: “Cậu may mắn quá, trúng số độc đắc rồi!” Tiểu Hạo cũng cảm thấy mình thật may mắn. Có bạn còn nói với cháu: “Tớ có đi cũng không hát, chỉ làm cho có thôi!” Điều đó cho thấy lớp trẻ ngày nay chán ghét những hoạt động ca ngợi Đảng đến mức nào. Sự việc này cũng khiến Tiểu Hạo cảm nhận rõ sự bảo hộ của Sư phụ, mọi sự đều không phải ngẫu nhiên.

2. Lương thiện vị tha trong công việc

Đọc bài giảng “Vì sao có nhân loại” của Sư phụ, Tiểu Hạo hiểu rằng làm người phải bảo trì thiện lương, lấy việc giúp người làm vui, và cháu luôn áp dụng điều đó vào công việc. Trong thời gian thực tập, khi luân chuyển đến Khoa Tiêu hóa, cháu gặp một bệnh nhân nữ nhập viện vì đau dạ dày. Sau khi tiến hành một loạt kiểm tra: lấy mẫu máu, điện tâm đồ, siêu âm tim, siêu âm gan mật tụy lá lách, nội soi dạ dày đường ruột… kết quả đều không có gì bất thường rõ rệt. Sau khi được điều trị theo phác đồ thông thường, bệnh nhân không có dấu hiệu thuyên giảm. Trong thời gian nằm viện, nữ bệnh nhân biểu hiện khá lo lắng và còn xuất hiện triệu chứng chán ăn. Cô ấy liên tục hỏi Tiểu Hạo về tình trạng bệnh, dù rất muốn giúp nhưng Tiểu Hạo cũng không thể giải đáp được thắc mắc cho cô ấy.

Cuối cùng, cháu cùng nữ bệnh nhân đi hỏi thầy hướng dẫn về nguyên nhân đau dạ dày. Vừa hay, người thầy đó chính là bác sỹ đã làm nội soi dạ dày cho cô ấy, nên biết khá rõ tình hình. Thầy bảo: “Chị chỉ là trong thời kỳ tiền mãn kinh thôi, về tự điều chỉnh là được”. Tiểu Hạo nhận thấy bệnh nhân không hài lòng lắm với câu trả lời này. Sau đó, khi có cơ hội, Tiểu Hạo đã giải thích riêng cho cô ấy về mục đích của từng chỉ số xét nghiệm và ý nghĩa của các kết quả, trò chuyện với cô ấy một lúc lâu. Sau cuộc nói chuyện, cô ấy tỏ ra yên tâm hơn nhiều. Trước khi ra viện, cô ấy nói với Tiểu Hạo: “Lần tái khám cô nhất định sẽ lại tìm cháu, cháu tốt tính, kiên nhẫn, giải thích rất rõ ràng”.

Còn có một hôm, các nghiên cứu sinh phải nộp hồ sơ đăng ký thi bác sĩ hành nghề lên cơ sở chính, các bạn đều xin thầy cô ở bệnh viện nghỉ nửa ngày, thường nộp xong thì tranh thủ về nghỉ. Dạo ấy Tiểu Hạo đang thực tập tại Khoa Hô hấp, ở đó có rất nhiều bệnh nhân bị nhiễm cúm A, Mycoplasma và virus Trung Cộng. Hai nghiên cứu sinh ngồi hai bên Tiểu Hạo đều đã bị lây nhiễm. Thầy giáo nói với Tiểu Hạo: “Em phải giữ gìn thật tốt, đừng bị lây đấy, nếu không sẽ không có ai giúp thầy làm việc đâu”.

Tiểu Hạo nộp xong hồ sơ liền lập tức bắt taxi quay lại bệnh viện để giúp thầy làm việc. Khi về nhà, cháu nói với tôi: “Nếu con không quay lại, thầy sẽ mệt lắm”. Bình thường, khi gặp bệnh nhân nhập viện đúng lúc tan ca, Tiểu Hạo cũng luôn ở lại muộn để giúp bác sĩ ca sau tiếp nhận bệnh nhân, san sẻ bớt công việc. Chính hành động luôn nghĩ cho người khác này đã giúp Tiểu Hạo ngày càng hòa hợp với những người xung quanh.

Tiểu Hạo cũng có lúc gặp mâu thuẫn nhưng luôn có thể dùng nhường nhịn để hóa giải. Khi luân chuyển sang khoa mới, thầy phụ trách vừa nghe nói Tiểu Hạo là nghiên cứu sinh năm nhất thì tỏ vẻ không vui và bảo: “Đây là phân công hay bốc thăm vậy? Sao không phải là nghiên cứu sinh năm hai? Học viên năm nhất thì làm được gì?” Khi đó Tiểu Hạo rất lúng túng, người ta muốn người có kinh nghiệm cũng đúng thôi, nhưng Tiểu Hạo thì không thể ngay lập tức trở thành học viên năm hai được.

Tuần đầu tiên bệnh nhân ít, thầy tự mình xử lý được nên không cần Tiểu Hạo làm gì, cháu chỉ cứ ngồi bên cạnh. Sau đó, có một bệnh nhân liên quan đến việc của khoa khác, thầy không nắm rõ quy trình, còn Tiểu Hạo thì vừa luân chuyển từ khoa đó sang nên rất quen thuộc, bèn trình bày cho thầy từng bước và còn chép tài liệu cho thầy, khiến thấy rất vui. Sau này khi bệnh nhân đông, thầy cũng nhờ Tiểu Hạo giúp đỡ. Đôi khi thầy bận việc phải ra ngoài, cũng nhờ Tiểu Hạo trông phòng bệnh và còn áy náy bảo Tiểu Hạo có thể về sớm, sáng hôm sau có thể đến muộn một chút.

Tiểu Hạo nhận thấy có những bác sĩ tay nghề rất cao nhưng chỉ vì một chút sơ suất đã bị bệnh nhân khiếu nại. Trong môi trường như vậy, việc giữ được tâm thiện lương, luôn nghĩ cho người khác là vô cùng quan trọng.

3. Thường xuyên nhắc nhở tôi phải dùng Pháp lý Đại Pháp để đo lường mọi việc

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1998, có những lúc vượt quan rất khó khăn, Tiểu Hạo thường xuyên nhắc nhở tôi khi gặp mâu thuẫn phải dùng Pháp lý Đại Pháp để đo lường. Ví như, có lúc thấy tôi và bố của cháu xảy ra mâu thuẫn, tôi lại chấp trước vào việc tranh luận đúng sai, không thể nhảy ra khỏi hoàn cảnh dùng tiêu chuẩn cao để nhìn nhận vấn đề, Tiểu Hạo liền nhắc nhở tôi, rằng trong mâu thuẫn mẹ đừng cố chấp đối đầu, mẹ tự suy xét xem hôm nay mình đã làm sai ở đâu; bất kể bản thân đúng hay sai đều phải nghĩ đến cảm nhận của người khác, buông bỏ cái tôi, không làm căng thẳng thêm mâu thuẫn, nhẫn nhịn còn quan trọng hơn việc tranh cãi đúng sai. Có những lúc, tôi hoàn toàn không để ý đến chuyện nhỏ nhặt, cháu sẽ nhắc tôi: “Hôm nay mẹ đã vượt qua quan này chưa?”

Còn nữa, mỗi năm Minh Huệ Net đều kêu gọi gửi bài chia sẻ, vì năm nào tôi cũng viết nên cảm thấy không còn gì để viết nữa. Tiểu Hạo liền nhắc tôi rằng: tầng thứ của người tu luyện mỗi năm đều không giống nhau, thể ngộ cũng khác nhau. Tôi thấy lời nhắc này rất đúng, chỉ cần đào sâu suy nghĩ một chút là lại có thể viết ra được.

Đôi khi, nghe những lời nhắc nhở của Tiểu Hạo, tôi thực sự rất ngạc nhiên, cảm thấy Pháp lý của Đại Pháp đã khắc sâu vào tâm cháu, và trong thực tế cuộc sống, cháu đã biết dùng tiêu chuẩn vượt xa người thường để cân nhắc mọi việc mình gặp phải. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, và với chỉ dẫn của Đại Pháp, những hạt giống thiện lương đã nảy mầm và đang từng bước kết trái viên mãn.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/4/28/478945.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/5/29/228277.html