Loại bỏ tâm sợ hãi
Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 08-07-2025] Gần đây, tôi đọc được các bài chia sẻ trên Minh Huệ về việc học viên tại một số nơi ở Trung Quốc xuất hiện tình trạng buông lơi. Tôi từng có vấn đề tương tự và tôi muốn chia sẻ về quá trình tôi đã vượt qua nó.
Những bài chia sẻ đó đề cập rằng bây giờ có ít nhóm học Pháp hơn, các điểm sản xuất tài liệu cũng ít đi, quy mô thì thu nhỏ lại, và rất ít học viên tích cực đi giảng chân tướng. Có học viên nói rằng cô mơ thấy trong giấc mơ Sư phụ nói với cô: “Có quá ít học viên ra ngoài cứu người”.
Tại sao xảy ra điều này? Các học viên cũng nhận ra rằng điều đó xuất phát từ tâm sợ hãi. Từ sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào tháng 7 năm 1999, hầu hết học viên ở Trung Quốc phải chịu nhiều hình thức bức hại nên không muốn gặp chuyện thêm nữa. Nhiều người bây giờ chỉ là bình ổn chờ đến ngày Pháp Chính nhân gian. Tâm lý này khiến nhiều học viên ngừng làm ba việc và không chủ động tu bản thân.
Trải qua bao năm tháng gió mưa, phần lớn các đồng tu đều đã từng bị can nhiễu và bức hại ở các mức độ khác nhau, đều không muốn gặp chuyện nữa, muốn đi một cách bình ổn đến ngày Pháp Chính Nhân Gian, chính cái tâm này đã trói buộc chúng ta.
Các đệ tử Đại Pháp theo Sư tôn trong quá trình phản bức hại và cứu độ chúng sinh, đã trải qua bao gian khó, gió mưa. Đặc biệt là các đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục đã trải qua ma nạn, đối mặt với sự bức hại tàn khốc của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) mà không hề sợ hãi, mang tâm đại Thiện, đại Nhẫn, bất kể mùa đông lạnh giá hay mùa hè nóng bức, mưa gió cũng không ngăn được bước chân, kiên trì giảng thanh chân tướng và thức tỉnh lương tri cho đông đảo dân chúng. Họ đã truyền phúc âm của Đại Pháp đến khắp mọi nhà, mọi tầng lớp xã hội và mọi lĩnh vực, giúp cho rất nhiều sinh mệnh minh bạch chân tướng.
Mặc dù vậy, cho đến nay, vẫn còn rất nhiều thế nhân chưa được cứu, cần chúng ta giảng chân tướng cho họ một cách sâu sắc hơn. Bước chân cứu người chưa thể dừng lại! Ngoài ra, nhiều đệ tử Đại Pháp vẫn chưa đạt tiêu chuẩn. Khoảng thời gian được kéo dài này là nhờ lòng từ bi và gánh chịu vô lượng của Sư phụ, cấp cho chúng ta thêm thời gian để đi hết con đường tu luyện của mình và cứu thêm chúng sinh. Vào thời khắc cuối cùng này, chúng ta tuyệt đối không được phép buông lơi.
Dưới đây, tôi muốn chia sẻ về cách tôi đã thúc đẩy bản thân vượt qua nỗi sợ hãi và tiếp tục tiến về phía trước.
Dạo đó là năm 2000, nhiều đồng tu ở khu vực chúng tôi đã lên Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp – một số đã đi nhiều lần. Hầu hết họ được thả một cách đường đường chính chính sau khi bị bắt và giam giữ phi pháp. Nhưng vào tháng 10, khi tôi chuẩn bị lên Bắc Kinh một lần nữa, tôi đã chần chừ. Tôi cảm thấy sợ. Trước kia tôi đâu có như thế, vậy là vì sao? Tôi hướng nội và nhớ ra lần gần nhất tôi được thả, một người bạn là cảnh sát đã báo cho người nhà tôi: “Trông chừng cô ấy cẩn thận, nếu bị bắt lần nữa là sẽ bị đưa thẳng đến trại lao động cưỡng bức đấy”.
Tôi bèn chia sẻ về tâm sợ hãi của mình với các đồng tu, không ngờ nhiều người cũng ở trong tình trạng tương tự. Chúng tôi nhận ra rằng thẳm sâu trong tâm, thực sự có áp lực lớn đến từ việc chứng kiến các học viên bị chuyển hóa trong thời gian bị giam giữ – họ đã từ bỏ tu luyện Đại Pháp. Chúng tôi sợ rằng nếu chúng tôi bị giam một lần nữa, chúng tôi có chịu đựng nổi không, có bị chuyển hóa không? Có đồng tu nói, nếu như vậy thì thà không đến Bắc Kinh, cứ giữ ở tầng thứ này, phát tài liệu là được rồi.
Tôi không đồng tình với cách nói này, cho rằng đó là nhân niệm giảo hoạt, là tâm sợ hãi đang cản trở chúng tôi. Cho dù chúng tôi có lựa chọn lên Bắc Kinh thỉnh nguyện hay không, tâm sợ hãi đó phải được loại bỏ. Tôi không muốn cam tâm dừng lại ở đó. Tu luyện giống như việc chèo thuyền ngược dòng, nếu bạn không tiến lên, bạn ắt sẽ bị thụt lùi. Làm sao để đột phá đây?
Sau gần một tháng học Pháp tăng cường và chia sẻ thể hội với các đồng tu, áp lực trong tâm tôi dần vơi đi. Tâm trí tôi thanh tỉnh hơn nhiều. Chính niệm của tôi cũng ngày càng mạnh mẽ. Nhưng tôi vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tự tin.
Một hôm, mấy đồng tu vừa từ Bắc Kinh trở về ghé qua nhà tôi, chia sẻ với tôi về trải nghiệm của họ. Qua họ, tôi có thể thấy được không có tâm sợ hãi thực sự là như thế nào. Có đồng tu giương biểu ngữ Đại Pháp trên Quảng trường Thiên An Môn mà không bị bắt, rồi còn tiếp tục phân phát tài liệu. Có người bị bắt lên xe, rồi lại từ trên xe nhảy xuống để ngăn cảnh sát đánh đập đệ tử Đại Pháp, bảo vệ cho các đệ tử Đại Pháp, dù bị đánh thế nào đồng tu cũng không sợ, cứ đường đường chính chính làm những việc mà đệ tử Đại Pháp nên làm. Họ đã thể hiện ra tâm thái mà một đệ tử Đại Pháp nên có, thực sự đang chứng thực Pháp. Hành vi ở cảnh giới cao của các đệ tử Đại Pháp làm chấn động lòng người, đây là điều tôi còn thiếu, cũng là điều tôi nhất định phải đạt được.
Là một đệ tử Đại Pháp, đã đắc Pháp thì nên chứng thực Pháp, duy hộ Pháp, đây là việc chúng ta đương nhiên phải làm. Thứ đang cản trở tôi chứng thực Pháp là gì? Là tâm sợ hãi, sợ bị cải tạo lao động, sợ không chịu đựng nổi, sợ bị chuyển hóa, sợ để lại vết nhơ cho bản thân. Những tâm sợ hãi này đều đến từ cái tôi, là tư duy phụ diện, không phải chính niệm, là quan ải do tà ác tạo ra.
Sau hơn 20 ngày hướng nội và học Pháp, tôi đã kiên quyết phủ nhận những suy nghĩ tiêu cực đó và tăng cường chính niệm của bản thân. Tôi biết rằng việc lên Bắc Kinh thỉnh nguyện cho Đại Pháp là điều tôi nên làm, cũng là điều Sư phụ muốn. Tôi cứ bước ra mà không chần chừ gì nữa. Dần dần, những chấp trước của tôi bị loại bỏ. Một ngày, tôi cảm thấy mình đã đột phá – tâm sợ hãi đã biến mất. Không gì có thể ngăn cản tôi chứng thực Đại Pháp. Tôi cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm và niềm vui trong tâm không gì tả xiết.
Tôi đã sẵn sàng hành động. Tôi chuẩn bị hai tấm biểu ngữ và giấu chúng trong tay áo. Khi thời điểm đến, tôi giương cao tấm biểu ngữ đầu tiên và hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”
Tôi cảm thấy hạnh phúc và tĩnh lặng. Một cảnh sát giật phăng tấm biểu ngữ của tôi, tôi lập tức giương cao tấm thứ hai và chạy lao vào trong đám đông, tiếp tục hô lớn như tôi đã làm. Cảm giác như thể tôi đã tiến nhập vào không gian khác – không gì có thể ngăn cản tôi. Tôi cứ chạy và hô lớn cho đến khi bất ngờ vấp phải vật gì đó, tôi nhìn thì là một chiếc giày da màu đen. Ngay lúc đó, tôi trở lại không gian này. Cảnh sát tóm lấy tôi, giật lấy tấm biểu ngữ của tôi và lôi tôi về phía xe cảnh sát. Nhưng không hiểu sao, họ đột nhiên buông tay tôi ra và bỏ đi. Tôi bình tĩnh bước khỏi đám đông, ngoảnh đầu lại nhìn, không có ai đi theo tôi. Tôi đã trở về nhà an toàn.
Trải nghiệm đó đã cho tôi thấy: chứng thực Pháp cũng là quá trình đề cao tâm tính. Lần đột phá này đã đặt nền móng vững chắc cho việc tu luyện và giảng chân tướng của tôi về sau. Tôi dần nhận ra rằng chúng phải hoàn toàn phủ nhận bức hại của cựu thế lực. Các đồng tu không nên bị bức hại vì chứng thực Đại Pháp – đây không phải an bài của Sư phụ mà là an bài của cựu thế lực. Chỉ cần chúng ta chiểu theo chỉ dẫn của Sư phụ, thì có thể phủ nhận an bài của chúng. Nhờ có chính niệm và bảo hộ của Sư tôn, sau đó tôi đã thoát khỏi mấy lần bắt giữ.
Đệ tử Đại Pháp chúng ta đã kiên trì vượt qua hơn 20 năm bức hại. Giờ đây, khi chúng ta đã tiến gần đến bước cuối cùng của hành trình, chúng ta không được để tâm sợ hãi cản trở. Tôi tin rằng những nỗi sợ hãi đó chỉ là những nhân tâm trỗi dậy nhất thời. Hãy trừ bỏ chúng và cùng nhau tiến về phía trước, theo Sư tôn hướng tới viên mãn.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/7/8/496522.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/30/229122.html