Trừ bỏ quan niệm người thường, làm tốt ba việc
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 22-5-2025] Trong hai năm vừa qua, chồng tôi đi làm nhưng không được nhận lương, khiến cho gia đình tôi không có thu nhập. Do vậy tôi đành phải đi làm để trang trải cho những nhu cầu thiết yếu hằng ngày. Thời gian làm của tôi dài, công việc lại nặng nhọc, tôi gần như không có thời gian để học Pháp, chứ chưa nói đến làm ba việc của đệ tử Đại Pháp. Tôi còn nghiện dùng điện thoại và hành xử như một người thường.
Sư phụ điểm hóa cho tôi ba lần, sau đó tôi đã ra ngoài giảng chân tướng cứu người. Nhưng tôi vẫn chưa ngộ ra và lại tìm một công việc khác được trả lương cao hơn một chút. Mặc dù tôi kiếm được nhiều tiền hơn nhưng vẫn chỉ vừa đủ chi trả cho cuộc sống gia đình. Thu nhập của chồng tôi thì chỉ đủ nộp tiền trả góp mua xe ô tô.
Do làm nhiều giờ, không có thời gian học Pháp nên tôi đã sinh tâm oán hận với chồng và thẳng thừng trách móc anh: “Nhà này có anh hay không thì vẫn vậy”. Kể từ đó, chồng tôi không còn nghĩ đến chuyện kiếm tiền nữa, anh ấy chỉ chơi game trên điện thoại cả ngày. Con chúng tôi cũng theo bố chơi game.
Chồng tôi cũng thường nói với tôi bằng giọng điệu chỉ trích. Gia đình tôi không còn hòa thuận, con tôi trưa không về nhà mà đi chơi lêu lổng với đám bạn cùng lớp. Tôi đột nhiên nhận ra trạng thái tu luyện của mình có vấn đề, vì thế tôi cố gắng trừ bỏ chấp trước muốn kiếm tiền và cố gắng làm tốt ba việc.
Tôi biết một đồng tu cần giúp đỡ để sửa lối đi. Ý nghĩ của tôi là giúp chị ấy, không lấy tiền công. Chị ấy bảo tôi: “Nếu gia đình em kinh tế khó khăn thì em không thể không đi làm. Làm chút việc thời vụ có thể giúp giải quyết vấn đề tài chính, lại không ảnh hưởng đến làm ba việc. Em nên cân bằng cho tốt, đảm bảo có thời gian tu luyện”. Từ đó, mỗi ngày ngoài việc chăm sóc con cái, tôi học ít nhất hai bài giảng Pháp và đọc kinh văn vào ban đêm. Tâm tính của tôi được đề cao, và tôi có thể luyện công và làm tốt ba việc.
Kết quả là con tôi trở nên biết nghe lời, không còn xem điện thoại và cùng tôi học Pháp. Chồng tôi cũng không gắt gỏng với tôi nữa, và tôi đối xử thiện với anh. Có lần, anh nói rằng có một đơn hàng anh có thể làm, nhưng lại sợ làm xong không được trả lương. Tôi nói: “Anh đừng lo, cứ nghĩ kỹ đi rồi hãy làm”. Anh mỉm cười. Đã lâu rồi tôi chưa thấy anh cười. Kể từ đó, anh nói với tôi bằng giọng điệu hòa nhã và tiếp tục kiếm tiền bằng việc chở đồ cho khách. Sau đó những điều kỳ diệu đã xảy ra và khó khăn tài chính của gia đình tôi đã được giải quyết.
Chồng tôi chạy xe, hàng tháng phải trả góp 2000 Tệ (7 triệu rưỡi VNĐ) cho cái xe ấy. Trong một lần anh ấy chở gạo, đột nhiên trời đổ mưa, do anh chưa mua bạt mới nên một phần ba xe gạo bị ướt. Khi anh đến nơi, chủ hàng không chịu nhận chỗ gạo đó và còn đòi chồng tôi phải đền 300.000 Tệ (1,1 tỷ VNĐ). Chồng tôi ngã khuỵu xuống đất và nói: “Tôi chỉ có chiếc xe này thôi, ông lấy nó đi”.
Tôi gọi điện cho chồng và hỏi xem liệu anh sắp về chưa. Anh bảo: “Chủ hàng không cho bốc hàng xuống, bảo để mai”. Sau khi nghe thấy điều này, trong tâm tôi kiên định một niệm: “Ta có Sư phụ mà!” Tôi không vì chuyện này mà trì hoãn làm ba việc mà tôi nên làm, và cảm thấy rất bình tĩnh. Buổi tối chồng tôi gọi điện bảo tôi đến đón anh. Tôi nói: “Em đến cũng có giúp được gì cho anh đâu, anh còn có Sư phụ mà!”
Thật bất ngờ, có hai chị, một người là kế toán, một người là thủ kho, đã vào cuộc. Họ điều đình với người chủ gạo trên điện thoại suốt buổi chiều, bảo ông ấy nhanh chóng cho dỡ gạo xuống, chỗ nào cần phơi thì phơi cho kịp, cuối cùng ông ấy cũng đồng ý cho dỡ. Sau đó ông ấy lẩm bẩm: “Cậu tài xế này đã hối lộ hai cô bao nhiêu, mà cứ bằng mọi giá bắt tôi nhận gạo thế?” Sau khi nghe được chuyện này, tôi cảm ân Sư phụ sâu sắc, không thể diễn đạt thành lời. Giây phút ấy, tôi nghĩ nhất định mình phải tu luyện cho tốt, và nói với chồng: “Chỉ có Sư phụ mới có thể giúp anh. Chỉ cần anh tin Ngài!”
Chồng tôi về đến nhà, trong túi không còn một xu, 3.000 Tệ vay qua ứng dụng xe tải cũng chưa trả, tháng sau còn có khoản vay 7.000 Tệ đang chờ. Tiền cước vận chuyển thì phải đợi bán xong gạo mới được thanh toán, 40 bao gạo bị ướt mưa trị giá 4.000 Tệ, họ để chúng tôi tự bán. Chồng tôi nhờ tôi đi bán gạo vì anh phải tiếp tục chở hàng.
Đang lúc hai chúng tôi không biết phải làm sao, thì một đồng tu đến, chị ấy trước đây đã từng kinh doanh, sau khi biết tình hình liền nói: “Chúng ta đem đến khu dân cư đi!” Kết quả là số gạo đó đã được bán hết suôn sẻ, và chúng tôi có thể trả 3.000 Tệ vay qua ứng dụng xe tải. Tôi hỏi chồng, “Chuyến tới anh cần bao nhiêu tiền?” Anh đáp: “3.000 Tệ nữa”. Tôi do dự một chút và nói: “Có Sư phụ an bài cả rồi”. Nhưng thực ra, tôi cũng chẳng biết làm sao để có số tiền ấy.
Chiều hôm đó, tôi đến nhà đồng tu để học Pháp trước khi ra đồng làm việc. Chị ấy bảo: “Đây có 3.000 Tệ, chị ứng trước cho cô, cô cứ giúp chị việc ngoài đồng nhé”. Thật không ngờ, Sư phụ an bài quá tỉ mỉ đến vậy. Sư phụ luôn chăm sóc cho tôi! Tôi nói với chị đồng tu: “Chị giúp bọn em quá nhiều rồi!” Chị ấy mỉm cười và nói: “Tạ ơn Sư phụ an bài cho chúng ta giúp đỡ lẫn nhau”. Chồng tôi nhận 3.000 Tệ và thốt lên: “Có số tiền này thật tốt quá!”
Từ đó trở đi, thái độ của chồng tôi thay đổi hẳn. Anh ngừng chơi game trên điện thoại và chủ động tìm việc chở hàng. Các chủ hàng đều muốn để chồng tôi vận chuyển hàng hóa vì anh tốt bụng và thật thà. Chẳng mấy chốc khoản nợ mua xe cũng được trả xong. Tôi biết đây là uy lực của Đại Pháp! Khi làm tốt ba việc thì mọi điều đều bao hàm trong đó cả.
Sau vụ việc về gạo, tôi càng nỗ lực học Pháp, phát chính niệm, và tu khứ tâm lợi ích, tâm sắc dục v.v.., hễ có thời gian là tôi phát chính niệm kéo dài. Sáng nào tôi cũng cùng đồng tu ra ngoài giảng chân tướng và cố gắng không bỏ lỡ việc luyện công sáng sớm. Tôi đã thực sự thể hội được trong Pháp rằng, tu luyện là vô cùng nghiêm túc. Con xin khấu đầu tạ ơn Sư phụ đã từ bi khổ độ con. Tôi cũng xin cảm ơn các đồng tu vì sự giúp đỡ vô tư vô ngã của mọi người.
Bản quyền © 1999 – 2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/22/495305.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/8/3/229191.html