Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-05-2025] Một buổi tối, tôi ra ngoài để phát tài liệu chân tướng. Khi chỉ còn một tờ Tuần báo Minh Huệ cuối cùng, tôi nhìn thấy một học sinh trung học cơ sở trong công viên. Cậu bé vừa chia tay bạn học, và đang đi bộ phía trước tôi. Tôi đuổi kịp và đưa cho cậu bé tập san Tuần báo Minh Huệ, trong đó có kinh văn “Vì sao có nhân loại” của Sư phụ. Tôi thầm nghĩ: Chàng trai trẻ này đã được cứu rồi.

Tôi vừa quay người đi được vài bước thì cậu bé đuổi kịp và chặn đường tôi. Cậu nhìn tôi một cách giận dữ, nói những lời công kích Pháp Luân Công. Cậu liên tục đe dọa và chế nhạo tôi vì tu luyện Pháp Luân Công. Tôi đã làm giáo viên trong một thời gian dài, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ánh mắt đầy thù hận và nghe những lời độc địa như vậy từ một học sinh trung học cơ sở. Tôi kinh ngạc đến nỗi nhất thời không nói được câu nào. Tôi thầm nghĩ cậu bé này đã bị đầu độc quá sâu bởi những lời dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi thấy thật đáng buồn.

Tôi trấn tĩnh lại, và khi thấy cậu lấy điện thoại di động ra để gọi cảnh sát, tôi giật lấy cuốn Tuần báo Minh Huệ từ tay cậu bé vì nghĩ không thể để cảnh sát dùng nó làm bằng chứng để bức hại tôi. Điều này khiến cậu càng tức giận hơn, cậu ngừng quay số và khăng khăng đòi tôi trả lại cuốn tập san. Tôi nhanh chóng tĩnh tâm, cầu xin Sư phụ gia trì để cứu đứa trẻ này. Tôi bắt đầu phát chính niệm để giải thể hết thảy tà linh đang khống chế cậu. Tôi tự nhủ mình không thể động tâm, hay tranh cãi với cậu bé. Tôi lặng lẽ lắng nghe những gì cậu nói, và cố gắng thức tỉnh mặt minh bạch của cậu bé.

Dường như sự im lặng của tôi dần khiến cậu bớt điên cuồng và căm hận. Cậu đột nhiên nói: “Này, bác đã già thế này rồi. Sống một cuộc sống tốt đẹp thì có phải tốt hơn không? Tại sao bác lại tu luyện Pháp Luân Công để bị lừa dối?” Cậu bắt đầu cảm thấy thương tôi. Khi nhận thấy mặt lương thiện của cậu bé bộc lộ ra, tôi liền nói: “Cháu rất tốt bụng”.

Cậu bé nói: “Cháu không tốt đâu”.

Tôi đáp: “Những gì cháu biết về Pháp Luân Công đều đến từ các kênh tuyên truyền. Ở Trung Quốc ngày nay, tu luyện Pháp Luân Công vô cùng nguy hiểm, vậy tại sao bác vẫn kiên trì tu luyện? Bác có học vị cao, và là một giáo viên. Bác không dễ bị lừa dối.”

Tôi chia sẻ về những thay đổi mình đã trải nghiệm nhờ tu luyện Pháp Luân Công. Tôi nói: “Ngay cả với tuổi tác và nghề nghiệp của bác, khi bị cháu xúc phạm, mà bác không đáp trả lại. Điều này là vì bác tu luyện theo Chân-Thiện-Nhẫn. Cháu có đồng ý rằng các học viên Pháp Luân Công là người tốt không?”

Cảm thấy đang bị tôi cố gắng thay đổi, cậu lại trở nên kích động và lặp lại những báo cáo tiêu cực về Pháp Luân Công đã xem trên Internet. Tôi nói: “Bác biết đó là những gì đã được đưa tin, nhưng chúng không đúng sự thật.” Tôi không vội vàng thay đổi cậu. Tôi chia sẻ kinh nghiệm của bản thân và sự thật cơ bản về Pháp Luân Công với cậu. Sau đó, tôi thuật lại chi tiết về trải nghiệm của một học sinh của tôi trong cuộc đàn áp đẫm máu của ĐCSTQ đối với sinh viên đại học tại sự kiện Lục Tứ, để cậu hiểu được bản chất tà ác của đảng. Cậu nói rằng cậu thường xuyên truy cập các trang web nước ngoài, và tin rằng ĐCSTQ có thể đã làm chuyện này. Tôi khen cậu biết tư duy, và khuyến khích cậu đọc thêm các phương tiện truyền thông nước ngoài để liễu giải chân tướng.

Tôi tiếp tục: “Nếu hôm nay cháu báo cảnh sát, cháu có biết bác sẽ phải chịu những gì không?”

Cậu khẳng định: “Bác sẽ phải chịu khổ.”

Tôi đáp lại: “Cháu là một chàng trai tốt bụng như vậy. Cháu có muốn một người già như bác phải chịu đựng những điều đó không?”

Cậu im lặng rồi nói: “Cháu sẽ không báo cảnh sát đâu, nhưng bác sẽ đưa cho cháu cuốn tập san đó chứ?”

Tôi nói: “Nếu bác đưa nó cho cháu, nó sẽ trở thành bằng chứng để cháu báo cảnh sát.”

Cậu lại trở nên kích động, chửi thề và dùng giọng điệu ra lệnh để bắt tôi tháo khẩu trang. Tôi trấn tĩnh lại và nói với cậu những chân tướng về Pháp Luân Công, trong khi cảm thấy thương hại vì đứa trẻ này đã bị đầu độc quá sâu bởi những lời dối trá.

Cuối cùng, cậu nói: “Bác không cần nói với cháu nữa. Hãy để cháu đọc tài liệu mà bác phân phát. Cháu cần xem trong đó viết những gì. Cháu muốn tìm hiểu về Pháp Luân Công.” Tôi ngộ ra đây chính là mục đích của các đệ tử Đại Pháp khi phát tài liệu giảng chân tướng. Làm sao tôi có thể ích kỷ đến mức đặt việc bảo vệ bản thân khỏi bị bức hại lên trên việc cứu người? Trong thâm tâm, tôi vẫn có niệm đầu sai lầm rằng tài liệu chân tướng là bằng chứng để bức hại các đệ tử Đại Pháp. Vào thời điểm đó, tôi hoàn toàn không phù hợp với Pháp. Tôi lập tức thừa nhận sai lầm của mình với Sư phụ trong tâm.

Để khơi dậy thiện niệm của cậu học sinh, tôi cố gắng thỏa thuận với cậu. Tôi nói: “Bác sẽ đưa cho cháu tập san này, nhưng cháu không được báo cảnh sát.” Cậu đồng ý và cầm lấy cuốn tài liệu. Cậu đột nhiên trở thành một người khác. Sự hung dữ, giận dữ, căm thù và ngạo nghễ của cậu đã biến mất. Cậu nhìn xung quanh và rụt rè hỏi tôi: “Có nhiều người của bác ở quanh đây không ạ?”

Tôi nói: “Nhiều người đang tu luyện Pháp Luân Công trên khắp thế giới. Mọi người vẫn kiên định tu luyện. Đừng lo lắng; hiện tại chỉ có một mình bác ở đây. Ngay cả khi có nhiều học viên Pháp Luân Công, các bác cũng sẽ không làm hại cháu. Chúng tôi đều là người tốt.” Tôi nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cậu và đề nghị đưa cậu về nhà, nhưng cậu nói không cần.

Nhìn cậu bước đi, tôi vô cùng xúc động. Tối nay, cả đứa trẻ này và tôi đều gặp nguy hiểm. Nếu không minh bạch chân tướng, thì sinh mệnh quý giá của cậu đã không thể được cứu, mà đó là trách nhiệm của tôi! Là tôi đã không làm tròn sứ mệnh thần thánh của một đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp, không đạt được tiêu chuẩn của Sư phụ đối với đệ tử Đại Pháp:

“Làm được đến mức đối với ai cũng đều từ bi,…” (Kinh Tỉnh)

Các đệ tử chân tu đều hiểu rằng việc đệ tử Đại Pháp đi chệch khỏi Pháp là rất nguy hiểm. Con xin cảm ân Sư phụ đã gia trì khi con đi lệch khỏi Pháp, và đã đánh thức chính niệm của con.

Trong cuộc gặp kéo dài một giờ đồng hồ tối nay, Chân-Thiện-Nhẫn của một đệ tử Đại Pháp đã sưởi ấm trái tim băng giá bởi lòng hận thù của cậu học sinh này.

Tôi tin sau khi đọc kinh văn “Vì sao có nhân loại” của Sư phụ, cậu bé sẽ được đắc cứu. Con xin cảm ơn Sư phụ đã cứu con và cậu học sinh này. Con xin cảm tạ lòng từ bi của Sư phụ.

Tôi nhớ lại lời của một bài hát: “Chờ đợi hàng tỷ năm, chỉ vì tờ giấy trông có vẻ bình thường này…”

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/30/495494.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/8/6/229248.html