Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Liêu Ninh, Đại lục

[MINH HUỆ 27-06-2025] Tôi là đệ tử Đại Pháp đắc Pháp năm 1998. Trải nghiệm đắc Pháp của tôi dường như đã được an bài, Sư phụ đã tìm thấy tôi. Lúc đó, tôi đang ở vào giai đoạn mê mang nhất và điểm thấp nhất của cuộc đời, nói nghiêm trọng hơn, tôi đã bị trầm cảm đến cùng cực, suýt chút đi đến cực đoan, tìm đến cái chết, cả ngày vật lộn trong đau khổ, miễn cưỡng sống qua ngày.

Lúc đó, chồng tôi bị cuốn theo dòng xoáy của xã hội đang ngày càng suy đồi về đạo đức, bỏ mặc mọi việc trong nhà, ở ngoài chơi bài và chơi mạt chược thâu đêm suốt sáng, bỏ mặc tôi và con cái, tôi vô cùng tức giận, hễ gặp mặt là lại cãi vã, ẩu đả. Hoàn cảnh đó đã biến tôi từ một người phụ nữ dịu dàng, lương thiện thành một người đàn bà đanh đá, hay gây gổ. Tôi bắt đầu nghĩ ra đủ cách để trị anh ấy, kiếm cớ gây sự, kết quả là càng gây gổ thì gia đình càng bất hòa, khiến nhà cửa đảo lộn tung cả lên. Còn bản thân tôi thì vô cùng đau khổ, suốt ngày trong tâm phiền muộn, bụng lúc nào cũng đầy tức giận, tôi chỉ biết thở dài, ủ rũ, gần như không biết cười là gì, tâm trạng sa sút đến cực điểm. Nhìn gia đình sắp không thể duy trì được nữa, tôi như rơi xuống bể khổ vô biên, không thấy đâu là bến bờ hy vọng.

Một hôm, tôi nghe thấy anh trai và chị dâu nói với chị gái tôi một câu đầy thần bí: “Đây là công pháp tính mệnh song tu đó!” Còn đó là công pháp gì, sự tình ra sao thì họ không nói. Nhưng trong tôi lại nảy ra một niệm đầu: Mình cũng phải đi tìm một công pháp. Còn tìm công pháp để làm gì thì tôi không có ý nghĩ rõ ràng, nhưng tôi biết trong cơ quan có đồng nghiệp đang luyện công gì đó, nên tôi đã tìm gặp đồng nghiệp và nói muốn học công. Đồng nghiệp của tôi học Pháp Luân Công.

Cứ như vậy, tôi bắt đầu học Pháp Luân Đại Pháp.

Ai ngờ vừa đắc Pháp, cả cuộc đời tôi đã có sự thay đổi toàn diện. Sau khi vui mừng đắc Đại Pháp, thế giới quan, nhân sinh quan của tôi đã thay đổi hoàn toàn, tôi đã biết được mục đích thật sự của đời người khi đến thế gian, và tìm thấy được chân lý của sinh mệnh. Tôi không còn cãi vã với chồng nữa mà thiện đãi anh ấy về mọi mặt. Sự thay đổi của tôi khiến chồng nhất thời không thể tiếp nhận, đồng thời cũng cảm hóa được anh, từ đó anh cũng dần dần không còn ra ngoài chơi nữa, cũng biết quan tâm đến tôi và các con. Sau này chồng tôi cũng vui mừng đắc Đại Pháp, từ đó gia đình tôi tràn ngập niềm vui, tâm trạng tôi ngày nào cũng vui vẻ hạnh phúc, tinh thần phấn chấn, tràn đầy năng lượng.

Xã hội ngày nay không ai có thể thay đổi được một gia đình đầy mâu thuẫn và không một chút hơi ấm (như gia đình) của tôi, nhưng dưới sự dẫn dắt của Đại Pháp, chúng tôi đã có một gia đình hạnh phúc vô bờ, trên thế gian này ai có thể làm được điều đó? Đại Pháp thật quá tuyệt vời! Tôi nhất định phải trở thành một đệ tử chân tu của Sư phụ. Mỗi ngày tôi học Pháp, luyện công không hề gián đoạn, hễ có thời gian là tôi làm các việc của Đại Pháp.

Trước khi tu luyện, khi còn đi làm ở cơ quan, tôi luôn làm càng ít càng tốt, tuyệt đối không làm nhiều, vì lợi ích cá nhân mà so đo tính toán; sau khi tu Đại Pháp, tôi nghiêm khắc yêu cầu bản thân theo nguyên tắc Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp, nghiêm túc và có trách nhiệm với công việc, giành làm những việc nặng nhọc, dơ bẩn, không còn tính toán được mất cá nhân, cần cù tận tụy làm tốt công việc của mình, đồng thời cũng chủ động giúp đỡ đồng nghiệp. Lãnh đạo và đồng nghiệp đều thấy tất cả những điều này, họ cảm thán rằng tôi học Đại Pháp và đã thay đổi thành một người khác.

Sư phụ giảng:

“Giảng chân tướng, cứu chúng sinh, đó chính là điều chư vị cần làm, trừ đó ra thì không có điều chư vị cần làm, trên thế gian này không có điều chư vị cần làm.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015)

Sau khi nghỉ hưu, tôi ngộ ra rằng không cần tìm việc gì làm nữa, chỉ cần làm tốt việc giảng chân tướng cứu người. Hàng ngày tôi ra ngoài giảng chân tướng Đại Pháp bị bức hại cho mọi người, phơi bày những lời dối trá và bịa đặt của tà ác, nói cho mọi người biết Sư phụ Đại Pháp đến là để cứu người. Những người minh bạch chân tướng đều rất vui vẻ thoái xuất khỏi các tổ chức đảng, đoàn, đội.

Trước đây tôi ở trong một căn nhà nhỏ chừng 30 m2, khi con dâu sinh con đã chuyển từ thành phố về nhà tôi, tôi đã chăm sóc con dâu ở cữ. Kết quả là em gái của con dâu cũng đến nhà tôi ở, hàng ngày tôi nấu cơm cho con dâu, còn phải phục vụ cả cô em gái ấy, lúc đó lại là mùa hè nóng nực, nhà cửa thì chật chội, cả ngày tôi bận rộn như con quay không dừng, đôi khi con dâu còn cáu kỉnh, nhưng tôi đều không oán không hận. Hàng xóm xung quanh ai cũng khâm phục tôi có thể làm tốt như vậy. Nói thật lòng, nếu tôi không tu luyện thì không thể có tấm lòng rộng lớn thiện đãi tất cả những điều này.

Sau này tôi lên thành phố giúp con trông cháu, còn phải đi chợ, nấu cơm, làm việc nhà, tôi đều không oán không hận. Nhưng mỗi Chủ Nhật, tôi phải về lại nhà một lần, con dâu không vui, không muốn cho tôi về. Nhưng là một đệ tử Đại Pháp, mỗi tuần tôi bắt buộc phải về nhà để làm những việc một đệ tử Đại Pháp cần làm, không thể chậm trễ. Mỗi lần trước khi tôi về, con dâu luôn lề mề trở về tiếp nhận việc chăm con, trong lòng tôi rất sốt ruột, lo không kịp chuyến tàu, nhưng lần nào tôi cũng bắt kịp tàu. Sau này tôi hướng nội tìm, phát hiện ra bản thân ít nhiều vẫn có chút oán trách con dâu không biết nghĩ cho tôi. Dù chỉ có một chút oán trách, Sư phụ đều thấy rất rõ, đều tìm cách để tôi buông bỏ oán trách, buông bỏ tư tâm không tốt.

Con trai tôi mua ba căn nhà ở thành phố, nợ không ít tiền, con trai cứ vòi tiền tôi, hôm nay nói mượn tiền, ngày mai nói xin tiền, hôm nay nói trả, vài ngày sau lại xin, viện rất nhiều lý do. Tôi đều cho con trai, nhưng con trai vẫn không đủ, gần như đã lấy hết số tiền tôi bán căn nhà nhỏ. Lúc này con dâu lại nghỉ việc. Tôi nghĩ: Hai vợ chồng chúng cứ vòi tiền mãi như vậy, mình cứ cho một cách vô nguyên tắc, liệu có phải là Thiện chân chính không? Đây là đang hại các con, các con đang trẻ, đang khỏe mạnh, nên tự thân phấn đấu, rèn luyện, khi thực sự khó khăn mình có thể giúp, mình có thể buông bỏ tâm lợi ích, nhưng tuyệt đối không có nghĩa là chúng có thể đòi hỏi mình một cách vô độ. Khi tôi không còn cho tiền một cách vô nguyên tắc nữa, tình hình đã hoàn toàn thay đổi, con trai và con dâu đều đi làm, hơn nữa còn không muốn lãng phí một chút thời gian nào, bất kể gió mưa đều kiên trì đi làm.

Bây giờ con trai và con dâu đều mang theo bùa hộ mệnh chân tướng bên mình mỗi ngày, đều thường niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Cuộc sống của gia đình các con cũng ngày một tốt hơn. Tôi coi con dâu như con gái ruột của mình, con dâu cũng gọi tôi là mẹ một cách thật lòng.

Khi chúng ta xem mình là đệ tử chân tu, khi thật sự có thể làm được, thì sẽ phát hiện ra rằng không mất đi điều gì cả, ngược lại còn nhận được sự nhẹ nhàng và vui vẻ không ngờ tới. Tu Đại Pháp thật quá thần kỳ! Quá hạnh phúc! Đời này đắc được Đại Pháp thật là vạn kiếp may mắn! Cảm tạ Sư phụ! Cảm tạ Đại Pháp!

Khấu bái Sư phụ!

Hợp thập

(Phụ trách biên tập: Hồng Dương)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2025/6/27/迷茫中找到大法-人生找到方向-496182.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/16/228886.html