Đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi: Không thể lại bị điện thoại mê hoặc nữa
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Hoa Kỳ
[MINH HUỆ 24-06-2025] Mặc dù tôi học Pháp từ nhỏ, nhưng vì cuộc bức hại của Trung Cộng, nên bà ngoại phải đưa tôi rời xa thành phố lớn đến một nơi khác để tu luyện, rời xa người mẹ tu luyện Đại Pháp. Trước khi đi, mẹ tôi dặn tôi mỗi ngày hãy đọc ít nhất một chương trong “Chuyển Pháp Luân”, tôi đã đồng ý.
Đến nơi khác, mặc dù về hình thức thì việc học Pháp của tôi không bị gián đoạn (may mắn thay), nhưng từ những năm cuối tiểu học cho đến trung học cơ sở, tôi đã bị trầm mê vào điện thoại và internet. Sau này, đầu tiên tôi bị ngã gãy răng, sau đó bị ngã gãy xương ngón tay cái, mặc dù đều hồi phục rất nhanh, nhưng tôi vẫn không cố gắng cai bỏ điện thoại di động.
Mãi đến đợt kỳ nghỉ hè năm thứ hai trung học, một hôm, tôi về nhà cũ, cùng mẹ đi dạo trên một ngọn đồi nhỏ. Đột nhiên trời trở gió mạnh và mưa lớn, tôi và mẹ liền núp dưới mái hiên một ngôi nhà, nên không bị ướt chút nào. Mẹ đọc Pháp cho tôi, nhưng mắt tôi bắt đầu tối sầm lại, dần dần không nhìn thấy gì nữa, tai ù, âm thanh dần dần tan biến, tay chân cũng không có cảm giác, hít thở khó khăn, chỉ có đầu não vẫn còn thanh tỉnh. Tôi và mẹ cùng niệm đi niệm lại “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”, cầu Sư phụ và phát chính niệm phủ định cựu thế lực, dù có chút cải thiện, nhưng vẫn chưa bình thường trở lại. Tôi cầu Sư phụ cứu tôi, nói rằng tôi sẽ không dám mê đắm vào điện thoại di động nữa, khi trở về sẽ cai điện thoại di động, nhưng tôi vẫn chìm trong tình trạng đó.
Sau đó tôi nghĩ, nếu như Sư phụ đã an bài mệnh của tôi đến bước này, thì tôi sẽ đi theo an bài của Sư phụ, bởi vì những an bài của Sư phụ đều là tốt nhất, nhưng nếu là an bài của cựu thế lực, thì dù tôi như thế nào, tôi cũng không thể thừa nhận, không đi theo cựu thế lực. Cựu thế lực không được động đến tôi, tôi là đệ tử Đại Pháp, những biểu hiện của tôi trước đây đều là biểu hiện trong quá trình tu luyện, vả lại vốn dĩ là do cựu thế lực tạo thành, tôi phủ định những điều này, cũng phủ định cựu thế lực, không đi theo con đường của chúng, huống hồ tôi còn có chúng sinh phải cứu người, chúng sinh đều đang đợi tôi cứu. Đồng thời tôi phát chính niệm thanh trừ tà linh tham dự khiến tôi không làm theo yêu cầu của Sư phụ, và phủ định cựu thế lực. Cuối cùng, tôi đã dần dần phục hồi. Mười phút sau, tôi lại đã vui vẻ nhảy nhót, tựa như không có gì xảy ra vậy. Mẹ kể, khi ấy sắc mặt của tôi đột nhiên trắng bệch, theo cách nói của người thường thì là tim có vấn đề rồi. Nhưng lúc ấy, tôi thật sự tỉnh táo, có bất kỳ khuynh hướng niệm đầu tư tưởng nào không tốt, tôi lập tức phát chính niệm thanh trừ, một chút cũng không thể lưu lại. Khi về nhà, tôi ngay lập tức xóa game, mỗi ngày khi học thì tư tưởng không thể có một chút sai sót nào.
Hai năm sau đó, tôi cảm thấy trạng thái của tôi tương đối đi vào quỹ đạo. Thời gian này, tôi rất nhanh lý giải rằng, tôi cần tin tưởng Đại Pháp vô điều kiện. Từ nhỏ tôi đã có nghi tâm rất nặng, lúc còn nhỏ, khi mẹ đọc Pháp cho tôi nghe, mặc dù trong nội tâm biết rằng Pháp là tốt, nhưng đầu tiên vẫn từ góc độ khoa học mà cố gắng chất vấn, nhưng mẹ tôi đều kiên nhẫn trả lời cho tôi từng vấn đề theo cách lý giải của mẹ (hễ nói điều gì không phải là nguyên văn lời của Sư phụ, mẹ đều sẽ nói thêm: “mẹ lý giải là”), cuối cùng cái bệnh nghi tâm của tôi đối với những gì trong cuốn sách đều không còn chỗ nào hoài nghi nữa. Nhưng cuối cùng tự tôi phải vượt qua cái quan này.
Sau khi trải qua sự việc trên đồi, tôi đọc đến bài “Lại luận bàn về mê tín” trong cuốn “Tinh Tấn Yếu Chỉ II”, tôi lý giải rằng con người đều sẽ tin vào điều gì đó, ví như nhà vật lý sẽ mê tín vào công thức nào đó, điều này trong một tầng của con người có lẽ là chân lý, nên không có vấn đề gì. Cho dù không tin cái gì cả, người đó cũng mê tín vào bản thân thuyết hoài nghi, mê tín vào tính hiệu quả của phương pháp khoa học thực chứng, nhưng mà những điều này so sánh với chân lý của vũ trụ thì thực ra là rất thấp, cũng không nhất định là đúng. Vậy nên vào lúc này, nếu phán đoán một cách thật sự lý trí, với những quan hệ logic trong cuốn sách mà lại nghi ngờ chất vấn thì không có ý nghĩa, các giả thuyết của khoa học hiện đại chỉ có thể duy trì một cách khó khăn bằng thứ logic mà bản thân họ cho là đúng, nhưng có thiếu sót rất lớn. Đã phát sinh bao nhiêu sự việc mà trong sách có thể giải thích mà khoa học không thể giải thích. Nếu đều là tin, vậy thì tôi nên tin vào thuyết hoài nghi hay tin vào Đại Pháp đây? Sư phụ đã vô số lần thanh lý thân thể cho tôi, đã cho tôi vô số điều tốt, dù tôi có biết hay không biết, lẽ nào là giả sao? Đem ra so sánh, cái nào nặng cái nào nhẹ? Dùng lý trí và trải nghiệm để phán đoán, tất nhiên không phải là giả! Tôi phải tu, tôi phải tín Sư tín Pháp! Sư phụ muốn tôi làm thì tôi làm, yêu cầu tôi không được làm thì tôi sẽ không làm! Tu là một việc nghiêm túc, hết thảy những gì trong người thường có lẽ đúng là nên bị nghi vấn, nhưng bây giờ tôi biết rằng Đại Pháp không nằm trong đó, Đại Pháp là ngoại lệ. Bởi vì hoài nghi không có ý nghĩa, không lý trí, không phải là điều tôi nghĩ, mà chính là cần vứt bỏ nó. Sau đó, khi học Pháp, dù đã học mãi cuốn sách này từ nhỏ, tôi vẫn có thể thấy được nhiều điều và đạo lý mà lúc nhỏ chưa từng thấy.
Trước đây tôi chưa từng giảng chân tướng, từ khi đi nhà trẻ tôi chỉ ngậm miệng, bởi vì khi tôi sáu, bảy tuổi, mẹ tôi liên tục bị Trung Cộng bức hại, vậy nên từ thời điểm ở trường học tôi đã chú ý không để bất kỳ ai có thể nghĩ tôi có liên quan đến gì Đại Pháp. Khi ấy tôi nghĩ mình chưa đủ chính niệm, chưa đủ vững vàng để dùng chính niệm thuyết phục đối phương, nếu đối phương không bị thuyết phục, thì sẽ phản tác dụng và mách giáo viên sau đó, như thế tôi không thể chịu đựng được rủi ro này, cũng không chắc tôi có thể gánh chịu nghiệp lực của chúng sinh sau khi giảng chân tướng không.
Nhưng sau năm thứ hai trung học, tôi cảm thấy đã tinh tấn hơn một chút, đã có chính niệm, đồng thời đệ tử Đại Pháp cũng phải đoái hiện thệ ước, tôi cũng bắt đầu giảng chân tướng ở trường. Sau đó, mỗi lần trước khi giảng chân tướng, tôi đều phải phát chính niệm cho tốt, thông thường tôi sẽ bắt đầu từ lịch sử của tà đảng Trung Cộng, dần dần giảng đến Pháp Luân Công. Mỗi ngày trong đầu tôi luôn lặp lại cách giảng chân tướng, đảm bảo tính logic rõ ràng, mỗi câu đều có chứng cứ, phù hợp với Pháp, trừ tận gốc tâm sợ hãi, tâm giữ thể diện, tâm hiển thị, dùng từ bi thay thế cho tình (khi giảng cho người khác giới, cũng phải đặc biệt chú ý đến bất kỳ thứ gì manh nha trong ý niệm. Nếu có bất kỳ ý nghĩ không đúng đắn nào thì phải lập tức diệt, nếu không chắc chắn thì tạm thời không giảng, bản thân phải nghiêm túc tự kiểm soát), thanh trừ những niệm đầu bất hảo trong tư tưởng của bản thân.
Sau đó, về cơ bản thì một nửa số học sinh của mấy lớp và hai giáo viên đã nghe tôi giảng chân tướng căn bản và đã đồng tình, một số bạn học đã làm tam thoái. Có hai bạn học, sau khi nghe tôi nói đọc sách liền có thể chứng minh rõ ràng những lời của Trung Cộng là bịa đặt, thì một người đã đọc một lượt các sách Đại Pháp, cũng cảm nhận được sự thần kỳ của công này, nhưng không thể tiếp tục kiên trì, song cô ấy cũng đã thi đỗ vào một ngôi trường tương đối tốt. Một người bạn khác, sau khi xem hai lượt sách Đại Pháp đã quyết định tu luyện. Mà điểm số của tôi cũng từ trung bình lên được top đầu. Tôi cũng có đột phá rất lớn trong chuyên ngành của mình, tôi đã minh bạch rất nhiều đạo lý trong chuyên môn và tu luyện. Thời gian đó, đúng là cứ cách một ngày, Sư phụ lại điểm hóa cho tôi một đạo lý, là khoảng thời gian thanh tỉnh, tốt đẹp, và đề cao khá nhanh của tôi.
Nhưng sau kỳ nghỉ hè năm đầu cấp ba, cựu thế lực đã mê hoặc tôi, tôi lại bắt đầu xem điện thoại. Do bị cơn nghiện khống chế, ngay cả việc học Pháp cũng trở nên đứt quãng mà trước đây chưa từng có, giảng chân tướng cũng chỉ có thể dừng lại ở mức căn bản. Một thời gian sau, tôi cứ mãi loanh quanh luẩn quẩn giữa việc xem điện thoại lướt mạng với bài học xương máu về học Pháp. Mỗi lần tôi hạ quyết tâm phải viên mãn, phải tu luyện, chúng sinh kia của tôi vẫn cần tôi, thì khi học Pháp liền cảm thấy rõ ràng rằng Sư phụ giúp tôi loại bỏ nhiều thứ bất hảo đã tiến vào thân thể tôi, nhưng sau một thời gian, tôi đã lại trầm mê vào điện thoại di động.
Bao nhiêu lần như thế đếm không xuể nữa, nhưng tôi minh bạch rằng dù thế nào đi nữa, tôi cũng không thể từ bỏ tu luyện, bởi vì tôi biết rằng đó là điều chân thật, về cảm giác không chỉ thấy vô cùng mãnh liệt, mà về lý tính lại càng hiểu rõ hơn: nếu không có Pháp, thì không thể duy trì sự cân bằng giữa các lạp tử hồng quan vi quan. Tôi biết nếu không có Pháp, thì tôi không là gì cả, dù có thành tựu lớn đến đâu, trí huệ lớn đến đâu trong người thường cũng đều là Pháp cấp cho. Tư duy bình thường của tôi khá nhạy bén, còn dễ dàng nhảy ra khỏi cái khung cũ để suy xét vấn đề, nhưng khi tôi không chiểu theo yêu cầu của Sư phụ, thì tư duy cũng sẽ biến thành trì trệ, thành ngờ nghệch, dễ bị các loại chấp trước dẫn dắt. Thật đáng sợ nhường nào! Trong xã hội ngày nay, nếu như không có tự kỷ và bị dẫn dắt, thì cuối cùng chẳng phải sẽ tà ngộ, bị văn hóa đảng rót đầy lý trí mà không thanh tỉnh, hồ đồ đến mức không thừa nhận Pháp? Nếu như không tu, thì sẽ không có người tiêu nghiệp cho tôi, bỏ đi chấp trước, bỏ đi nghiệp tư tưởng cho tôi. Nếu không có Pháp chỉ đạo và điểm hóa, thì cũng chẳng còn nhân tố bảo đảm tối thiểu cho sinh mệnh chân chính nữa. Nếu Sư phụ làm nhiều điều như vậy cho tôi, mỗi lần đều nói rằng không làm tốt cũng là biểu hiện trong quá trình tu luyện, phát thệ muốn làm tốt, nhưng cuối cùng vẫn bị điện thoại di động kéo đi, đây không phải là dối gạt Sư phụ, dối gạt chúng sinh của vũ trụ sao?! Tội lớn nhường nào?! Như vậy chúng sinh trong thế giới ban đầu của tôi sẽ không có hy vọng, những sinh mệnh cần phải cứu trong thệ ước và những vũ trụ đằng sau những sinh mệnh ấy cũng sẽ không còn hy vọng. Bởi vì Sư phụ đã giảng:
“Chư vị nếu không thể viên mãn, thì hết thảy đều là không.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)
Vậy nên, cho dù nghiệp tư tưởng và cảm giác khiến tôi không tín Pháp, khiến tôi vứt bỏ lý trí, nhưng chủ ý thức của tôi sẽ không và không thể khuất phục, không thể tin vào cảm giác mà cựu thế lực cấp cho tôi. Nhưng mỗi lần bỏ lỡ một cơ hội, thì càng khó cảm nhận được sự trợ giúp từ bên ngoài.
Quả thực hổ thẹn với Sư phụ đã hết lần này đến lần khác chịu đựng cho tôi nghiệp lực do tôi tự chuốc lấy, nghĩ một chút cũng thật không dám nghĩ, nhưng tôi cũng chỉ có thể bò dậy, tu cho tốt, bù đắp tổn thất. Nếu để sự tự trách cản trở việc tu luyện, thì còn mất nhiều hơn nữa.
Trong thời gian này, lại phát sinh mấy việc tương tự như lần đi leo núi với mẹ, đều là phát sinh vào lúc tôi muốn quay trở lại sau khi đã xem điện thoại và làm những việc không nên làm, có khi là lúc luyện bão luân, tôi thật sự cảm thấy mình sẽ đảm bảo không bao giờ lại lãng phí sinh mệnh để xem điện thoại nữa. Nhưng tu luyện không phải trò đùa con trẻ, mặc dù mỗi lần quả thực đều đã cố gắng, nhưng vĩnh viễn sẽ không thể có lần sau nữa.
Có một lần, khi đọc đến mục “Khai quang” trong “Chuyển Pháp Luân”, tôi đã quỳ xuống nâng cuốn sách, cầu Sư phụ giúp tôi vứt bỏ cái gốc của tâm dục vọng. Trong quá trình này, toàn thân được năng lượng của Đại Pháp bao bọc, cảm thấy lượng lớn gông xiềng trong thân thể và tư tưởng rõ ràng đã bị lấy đi. Khoảng 10 phút sau, dù có thể vẫn còn chấp trước, nhưng chỉ cần tôi vứt đi một chút còn sót lại, thì đảm bảo tâm tính của tôi có thể đề cao lên.
Kỳ thực liên quan đến vấn đề internet, Sư phụ đã sớm giảng hết sức minh bạch rồi, đệ tử Đại Pháp không nên lại làm không tốt phương diện này.
Sư phụ giảng:
“Một cá nhân cũng giống như một đồ chứa, chứa vào cái gì thì thành cái đó, chư vị mang chứa Pháp vào, thì sẽ đồng hóa với Pháp; chư vị chứa đất vào, thì sẽ là đất.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Singapore)
Tôi lý giải rằng những bài viết và quan điểm của người thường, kỳ thực vốn dĩ cực kỳ hữu hạn, cũng rất có thể không đúng. Muốn đắc được gì từ những tín tức thu được đó, vì sao không học Pháp? Thông qua học Pháp thì bản thân mới có thể đắc được, lẽ nào không phải là tốt hơn rất nhiều sao? Trong người thường, để học tập, công việc, hay giảng chân tướng cũng có những bài luận văn chuyên ngành cụ thể hoặc tư liệu gốc có thể xem, còn có Minh Huệ Net nữa. Mà đằng sau mạng internet của người thường là những gì, người thường thì đâu có biết. Đằng sau có thể là các loại phụ thể, linh thể tầng thấp, lạn quỷ, vốn chính là một hang ổ lớn của ma quỷ, là cùng một đạo lý với sách khí công giả. Hơn nữa, nếu người tu luyện bị chúng khống chế cũng là cấp cho chúng năng lượng, so với địa thượng Phật và địa thượng Đạo là cùng một đạo lý. Nó cũng sẽ giống như phụ thể hút khí tinh hoa từ thân thể con người vậy, làm tứ chi con người vô lực, hút đi trí huệ và sự nhạy bén.
Kỳ thực, ngoài học tập, công việc, hay để giảng chân tướng cho người thường mà tra cứu tư liệu, ngoài đó ra thì đều không cần lên mạng. Xuất phát điểm là tương đối quan trọng, như đi trên lớp băng mỏng giữa vực thẳm, cẩn thận không thể bị tâm hiếu kỳ cùng các chấp trước dùi vào sơ hở.
Trên đây chỉ là lý giải của cá nhân ở tầng thứ hiện có, cùng các đồng tu cộng đồng tinh tấn, tỷ học tỷ tu. Cảm ơn Sư tôn từ bi vĩ đại!
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/6/24/496317.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/20/228950.html