Sư ân hạo đãng, khó mà kể hết
Bài viết của đệ tử Đại Pháp Trung Quốc DDại lục
[MINH HUỆ 13-04-2025] Tôi đắc Pháp vào năm 2004, tu luyện đến nay đã 20 năm, có Sư phụ mọi thời mọi khắc đều từ bi khán hộ, tôi mới có thể bình ổn đi cho đến hôm nay. Sư phụ thật sự đã lao tâm khổ trí vì tôi, bất cứ ngôn ngữ nào trên thế gian cũng không thể biểu đạt tấm lòng cảm ân của tôi đối với Sư phụ.
Sư phụ luôn khán hộ tôi
Tôi là con út trong gia đình. Mẹ kể với tôi, bà vừa mang thai thì không muốn sinh tôi. Kỳ thực gia đình tôi không có nhiều con, thời điểm đó cũng chưa bắt đầu kế hoạch sinh đẻ. Mẹ đến bệnh viện thị trấn làm phẫu thuật, nhưng hôm đó bệnh viện nghỉ làm. Sau khi về nhà, mẹ đành phải sinh tôi. Cha tôi đã nói chuyện với một gia đình nọ, nếu sinh con gái thì sẽ cho họ. Sau khi tôi chào đời, gia đình này đến bồng tôi đi, nhưng bà nội đã ngăn cản, không cho tôi cho người ta.
Năm tôi 4 tuổi, một lần nọ, mẹ dẫn tôi lên thị trấn để bỏ tôi, tôi đã khóc lớn, đúng lúc có người muốn dắt tôi đi, thì gặp cha tôi trên đường.
Khoảng 6, 7 tuổi, tôi bị phần đuôi của một chiếc xe dài hất xuống mương, vậy mà bình an vô sự.
Khoảng 20 tuổi, một lần nọ, tôi đi xe khách, mùa đông đường trơn, tài xế lại uống rượu rồi lái xe, xe khách cứ chạy vòng tròn trên đường, sau khi xuống xe, mọi người đều thốt lên: Nguy hiểm quá! Bên đường là mương sâu mấy chục mét.
Một lần khác, tôi về nhà sau giờ làm, chiếc xe khách mà tôi đi đụng phải xe lửa ngay ngã rẽ đường sắt, những trụ bê tông ở ngã rẽ đều bị đụng sập, vậy mà mọi người trên xe đều bình an vô sự. Khi đó mọi người đều nói: Hôm nay trên xe có người có phúc đấy.
Năm 2004, tôi đắc Pháp từ đồng nghiệp trong công ty. Đồng nghiệp đã tìm cho tôi rất nhiều bài giảng Pháp ở các nơi của Sư phụ. Sau khi đắc Pháp, tôi đã hiểu ra, Sư phụ luôn khán hộ mình.
Tháng 10 năm 2004, đồng nghiệp nói đến Bắc Kinh phát chính niệm, chị hỏi tôi có đi không? Tôi nói: “Tôi đi! Không kịp năm 1999, lần này không thể bỏ lỡ.” Chồng tôi hơi lo lắng, nhưng anh vẫn miễn cưỡng đồng ý, tôi đã dắt con đến Bắc Kinh phát chính niệm.
Không lâu sau khi trở về, lãnh đạo công ty tìm tôi nói chuyện. Hóa ra tôi giảng chân tướng cho người khác ở công ty, tặng họ cuốn sách chân tướng nhỏ, và bị trình báo lên lãnh đạo. Khi đó, tôi chưa biết tu, cho rằng mình không sai, họ làm ầm ĩ và muốn đưa tôi đi lao động, nên tôi đã tranh cãi với họ. Họ thật sự đã trình báo tôi đến Phòng 610. Trong mơ, tôi thấy Sư phụ đã đến, vẻ mặt trầm tĩnh, Ngài chặt mấy bao to chứa những con cóc. Sư phụ đã hóa giải khó nạn cho tôi. Nhân viên Phòng 610 ở địa phương nhận được cuộc gọi của đồng tu ở bên ngoài Trung Quốc, họ đã minh bạch chân tướng và không quản nữa. Cảm ơn sự phó xuất vất vả của các đồng tu ở hải ngoại.
Nhưng lãnh đạo công ty không thoát được, lãnh đạo rất tức giận, đồng nghiệp cũng bị tôi liên lụy, hai chúng tôi không thể về công ty làm việc. Đến hơn một năm sau, tôi mới về công ty làm việc. Sau khi đồng nghiệp bị bức hại, chị đã tà ngộ, cho đến hôm nay vẫn chưa quay về, đây luôn là điều mà tôi cảm thấy hối tiếc. Do tôi tu không tốt nên dẫn đến lãnh đạo công ty và hết thảy những người tham gia bức hại đều gặp báo ứng ở các mức độ khác nhau. Tôi thật sự có lỗi với họ, tôi quyết tâm lấy đó làm giới, và luôn yêu cầu bản thân phải thực tu.
Sư phụ đã cho tôi một gia đình hoàn chỉnh
Năm 2007, một lần nọ, chồng tôi tình cờ té ngã, sau khi kiểm tra, phát hiện ra anh bị u não. Tôi hỏi anh: Anh tin Sư phụ hay là tin bác sỹ? Chồng tôi không thể buông bỏ, anh vẫn tin bác sỹ trước. Chúng tôi đã đến bệnh viện trên tỉnh thành, tìm đến giáo sư có tiếng tăm, sau khi xem ảnh chụp, ông nói, vị trí của khối u não rất nguy hiểm, chèn ép khu vận động, và rất gần động mạch chủ, nếu xuất huyết thì sẽ băng huyết. Khi đó, tôi vừa nhắm mắt, liền thấy não của chồng chảy máu ào ào. Một lần khác, vào giữa đêm, có một giọng nói nói rằng phải làm cho chồng tôi bại liệt. Tôi nhanh chóng ngồi dậy phát chính niệm, khi ấy tôi nghĩ, người khác đều biết tôi luyện Pháp Luân Công, nếu chồng tôi có chuyện gì thì người khác sẽ nghĩ thế nào, và tôi cũng xin Sư phụ cứu anh.
Một buổi sáng nọ, chồng tôi được đưa vào phòng phẫu thuật. Tôi bảo người thân nhanh chóng nhẩm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Vợ của bạn học của chồng tôi đi cùng tôi, tôi đã giảng chân tướng cho chị, khuyên chị thoát ly Đoàn và Đội. Mãi đến chiều, chồng tôi mới ra khỏi phòng phẫu thuật, anh vẫn đang khóc, tay phải làm dấu OK với tôi, tôi biết Sư phụ đã cứu anh. Vào thời khắc đó, tôi không kiềm chế được bản thân, gào khóc sướt mướt, điều mà tôi muốn làm nhất là quỳ trước Pháp tượng của Sư phụ để cảm ơn Ngài, tôi lại khiến Sư phụ lao tâm khổ trí cho mình.
Từ khi vào phòng phẫu thuật, cho đến vào phòng ICU và về phòng bệnh, chồng tôi luôn mang theo thẻ bình an, bác sỹ và y tá đều thấy, sau khi về phòng bệnh, người khác đều thấy đau, rên rỉ, nhưng chồng tôi hết sức yên tĩnh, tôi lấy anh làm ví dụ để giảng chân tướng cho bệnh nhân cùng phòng và gia quyến của họ, về cơ bản, họ đều đã làm tam thoái.
Một hôm, tôi và chồng đang ăn cơm ở nhà, nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập, vừa mở cửa thì thấy chị hàng xóm ở tầng dưới, chị ngẩn người, hóa ra nhà chị bị lụt, nhưng nhà chúng tôi không sao. Hóa ra hàng xóm ở tầng sáu đi ra ngoài, không đóng cửa sổ, khiến ống nước bị đông cứng và bể. Tầng năm cũng không có người, trong nhà giống như thủy liêm động. Một bên tường có điện thoại gọi cửa ở tầng ba bị ngâm nhũn, nước chảy ào ào. Tầng hai cũng chảy nước. Nhà tôi ở tầng bốn nhưng không sao. Nhà tôi mở cửa, hàng xóm đều hiếu kỳ: Nước lụt mà còn cách tầng đấy. Tôi nói: “Nhà tôi có Thần Phật bảo hộ.” Mọi người đều biết tôi học Đại Pháp. Cảm tạ Sư phụ lại lao tâm khổ trí vì đệ tử.
Mỗi lần nghĩ đến tôi có Sư phụ, tâm tôi đều cảm thấy hết sức hạnh phúc. (Khi mới đắc Pháp, nhân tâm rất nặng, nếu ai bất kính với Sư phụ và gọi thẳng tên của Sư phụ, thì tôi chỉ muốn gây sự với người ta.) Tôi cũng nói với chồng, mạng sống của anh là do Sư phụ ban cho. Khi tôi không có ở nhà, chồng bảo tôi, anh dâng hương cho Sư phụ không thiếu ngày nào. Con gái về nhà ăn Tết, dù cho ngồi xe cả ngày chưa ăn cơm, nhưng cháu cũng phải bái Sư phụ xong rồi mới dùng bữa.
Sư phụ đã cho tôi sinh mệnh thứ hai
Vào một ngày mùa hè năm 2021, khi tôi xuống lầu đi làm, có một giọng nói vang lên: “Chính là bà ta, ngươi phải chỉnh chết bà ta, cách khác không có tác dụng.” Khi đó, tôi cũng không để ý, tôi nghĩ: Ngươi nói không tính. Nhưng qua mấy ngày, tôi bắt đầu bị sốt. Trước đó tôi từng bị sốt nhiều lần, nhưng chỉ cần nghe Pháp và luyện công thì đều bình phục.
Nhưng lần này, mấy ngày trước còn đỡ, đo thân nhiệt cũng đo không ra. Sau đó, tình trạng ngày càng nghiêm trọng, khi bão luân, tôi đứng không nổi, lúc lạnh đắp mấy cái chăn vẫn run, lúc sốt toàn thân như bị thiêu đốt, đồng thời miệng nôn trôn tháo, tiểu tiện mất kiểm soát, nhịp tim mỗi phút trên 100 nhịp. Khi đó, tôi hơi mơ hồ, hướng nội tìm cũng không biết rốt cuộc mình sai ở đâu, lúc ấy tôi hạ quyết tâm: Sinh mệnh này của mình là Sư phụ ban cho, cựu thế lực muốn lấy thì tuyệt đối không được.
Đồng tu đến học Pháp cùng tôi, tự tôi có thể ngồi dậy thì sẽ học Pháp, tôi luôn nghe Pháp và nhẩm thuộc Pháp, có khi tôi sốt cả đêm không ngủ được, mơ mơ hồ hồ thấy một ông già đến, nói là đến đòi nợ. Và Sư phụ cũng đến, rồi gánh chịu rất nhiều cho tôi. Gần một tháng, tôi đã sụt mười mấy cân, không thể xuống lầu, nói chuyện không có hơi, người thân lo sợ, bảo tôi đi bệnh viện. Chồng tôi tuy rất sợ, nhưng anh chưa từng nhắc đến hai chữ bệnh viện. Tôi nói: “Không sao, tôi luyện công thì sẽ bình phục một cách thần kỳ.” Chồng tôi lẩm bẩm: Người gì thế, sốt lâu vậy nội tạng cháy hỏng cả.
Tôi cảm thấy một lớp ngoài của tim mình hơi cháy. Tôi xin Sư phụ giúp mình đổi tim, mấy ngày tiếp theo, tôi chịu không nổi và đã ăn rất nhiều cà chua. Tôi nói với chồng: “Sư phụ đang đổi tim cho em.” Chồng vui mừng ngày ngày đều mua [cà chua]. Vài ngày sau, tôi đã có thể luyện công. Khoảng hơn một tuần, tôi đã bình phục. Cảm tạ Sư phụ lại cứu con lần nữa.
Chú trọng phát chính niệm
Năm ngoái, địa phương đã thay đổi cục trưởng cục công an và đội trưởng đội an ninh nội địa, họ đe dọa phải đối đãi với đệ tử Đại Pháp thế nào thế nào. Một lần nọ, tôi nằm mơ thấy một kẻ tà ngộ dẫn vài người làm cơm hộp ở khách sạn. Một hôm, tôi cùng chồng đi ngang qua cục công an, nhìn thấy có ba người phụ nữ đi vào trong, cả ba đều mặc áo khoác bình thường, chồng tôi nói, cục công an không có người như vậy. Tôi đã cảnh giác, tôi đến nhà đồng tu, đồng tu nói, cảnh sát đã đến nhà sách nhiễu vài đồng tu. Tôi nói: “Hai chúng ta phát chính niệm nhé.” Hai chúng tôi cứ đến đúng giờ thì phát chính niệm nửa tiếng, ban đầu ngón tay cái bên tay phải của tôi run lên vì chịu không nổi, cuối cùng mới hết run. Sau đó, ngón tay cái và lòng bàn tay bên tay phải của tôi không thể cử động bình thường. Khi ấy, tôi muốn cho đồng tu xem, tôi đã chú trọng phát chính niệm rồi đó.
Tôi nghe đồng tu kể, vào lúc tà ác điên cuồng nhất, có khi đồng tu phát chính niệm 24 tiếng một ngày, các đồng tu đều hết sức chú trọng phát chính niệm thì mới vượt qua thời khắc gian nan nhất kia. Bây giờ trái lại có khi bị tê liệt, có người thậm chí còn không thể đảm bảo bốn lần phát chính niệm toàn cầu.
Các đồng tu ở địa phương tôi phát chính niệm tập thể, đôi khi tôi có thể phát mười mấy lần một ngày. Các đồng tu giao lưu: Không thể để cho cảnh sát làm việc xấu, cho họ vừa động ác niệm liền bị báo ứng. Đó mới là từ bi lớn nhất đối với họ. Sau đó, đội trưởng đội an ninh nội địa đã bị đặt stent vì mắc bệnh tim nặng, không thể tùy ý bức hại đệ tử Đại Pháp nữa. Vợ của cục trưởng cục công an mắc bệnh nặng, cha mẹ ông cũng mắc bệnh, nên ông xin từ chức.
Lời kết
Tôi thường nghĩ, mình vinh hạnh biết bao khi có thể trở thành đệ tử của Sư phụ! Sư ân khó báo đáp, con chỉ muốn làm đệ tử khiêm cung nhất và thành kính nhất của Sư tôn, nghe lời Sư phụ, dũng mãnh tinh tấn, tu tốt bản thân, cứu độ chúng sinh, theo Sư phụ về nhà.
Đệ tử khấu bái Sư tôn. Hợp thập.
(Phụ trách biên tập: Nhậm Gia)
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2025/4/13/師恩浩蕩-難以盡訴-489208.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/15/228882.html