Đại Pháp khiến tôi thoát thai hoán cốt
Bài viết do đệ tử Đại Pháp tỉnh Sơn Đông kể lại và đồng tu giúp chỉnh lý
[MINH HUỆ 09-04-2025] Tôi năm nay 63 tuổi, là đệ tử đắc Pháp vào năm 1996. Vài ngày trước đến nhà đồng tu giao lưu, tôi kể lại trải nghiệm đắc Pháp của mình, đồng tu nói tôi nên viết những điều này ra. Với sự khích lệ của đồng tu, tôi quyết định chia sẻ câu chuyện tu luyện của mình.
Cuộc sống gian khổ
Năm tôi 7 tuổi, cha tôi qua đời, mẹ vất vả nuôi nấng hai chị gái, tôi và một em gái sống qua ngày. Năm tôi 10 tuổi, mẹ tôi qua đời, ông nội đón bốn chị em tôi về nhà nội, năm đó bà nội cũng qua đời, đến năm tôi 14 tuổi, ông nội qua đời. Hai chị gái dắt tôi và em gái sống qua ngày, về sau, hai chị gái lần lượt đi lấy chồng, nên tôi sống cùng em gái.
Khi đó, mỗi ngày đều ăn không no, trong nhà cũng không có tiền, đôi khi hàng xóm và họ hàng giúp một chút, nhưng mọi người đều không giàu có. Có khi bạn bè lấy trộm đồ ở nhà cho tôi ăn, tôi và các bạn còn lên núi trộm hoa màu như dưa, đậu phộng và bắp. Ban đầu, những người trông núi bắt chúng tôi, sau đó người ta biết gia cảnh của tôi nên cũng không bắt nữa. Tôi miễn cưỡng học xong tiểu học, nhưng học dở, không biết cộng trừ nhân chia, và cũng không biết nhiều chữ. Năm 15, 16 tuổi, tôi ra ngoài đánh nhau, tôi còn mặc áo hoa của em gái, cầm dao chặn đường cướp bóc.
Vì mất cha mẹ từ nhỏ, khi cha mắc bệnh lại nợ rất nhiều tiền, nên tôi rất sợ, từ nhỏ tôi nghĩ mình phải cố gắng nỗ lực, tương lai sống tốt, nghĩ làm thế nào để kiếm nhiều tiền, quả là trong mắt chỉ có tiền. Năm 16 tuổi, tôi bắt đầu xây nhà để cưới vợ, tôi mượn nhà này 10 Nhân dân tệ, mượn nhà kia 20 Nhân dân tệ, như vậy tôi đã tự xây ngôi nhà gạch bốn gian trong ba năm, rồi lại thiếu một đống nợ.
Tôi không sợ chịu khổ, liều mạng làm việc, tôi có thể tự vác 200 cân xi măng lên xe một lần. Khi đó tôi cũng còn trẻ nên không cảm thấy quá sức. Vợ không chê tôi nghèo, âm thầm lo việc nội trợ, khi chúng tôi kết hôn được sáu năm, tôi đã trả hết số nợ mà cha nợ khi mắc bệnh và khoản nợ xây nhà. Rồi tôi lại xây một ngôi nhà trệt tám gian, mua hai chiếc xe, tôi cảm thấy có nhà có xe, có vợ, cũng tính là sống tốt rồi. Ngay khi tôi sắp có cuộc sống hạnh phúc, cơ thể tôi lại suy sụp.
Do tôi không biết quý thân thể của mình, liều mạng làm việc, nên còn trẻ mà bệnh tật đầy thân, nào là đau nửa đầu, xuất huyết phổi, sỏi bàng quang, thoát vị đĩa đệm, đủ loại bệnh tật giày vò khiến tôi sống không bằng chết. Năm 32 tuổi, tôi đã làm phẫu thuật vì thoát vị đĩa đệm, nhưng sau phẫu thuật, cẳng chân phải của tôi bị yếu, tôi không thể khom lưng, cả người nằm thẳng đơ trên giường, chân phải không thể gập lại, tôi nằm liệt giường một năm, và vợ hầu hạ tôi cả ngày.
Khi đó, tôi và vợ làm kinh doanh nhỏ, nhưng vì tôi mắc bệnh, không thể làm việc, nên chúng tôi thuê người làm. Tôi thấy cơ thể mình không thể bình phục, hàng ngày đều phải thuê người làm, xót tiền, nên tôi nói với vợ: “Chúng ta ly hôn nhé, anh không muốn liên lụy đến em, em theo anh cũng không được hưởng phúc, em dắt con đi kiếm người nào tốt cưới nhé, anh kiếm dây treo cổ được rồi.” Vợ tôi cả ngày lấy nước mắt rửa mặt.
May mắn đắc Đại Pháp
Khi gia đình chúng tôi đi đến đường cùng, cô tôi đã đến, nói rằng cô học Pháp Luân Đại Pháp tốt lắm, bảo tôi học cùng. Khi đó tôi không tin, tôi nói, bệnh viện chữa không khỏi bệnh của tôi, luyện công có thể hết sao? Tôi không tin. Vợ tôi đã động tâm, khuyên tôi đi thử.
Như vậy, tôi và vợ đã cùng cô đến nhà của đồng tu, tôi xem một bài giảng trong băng hình giảng Pháp của Sư phụ, sau đó đồng tu dạy tôi đả tọa. Tôi ngồi ở đó, chân trái cứ thẳng lên, về căn bản chân phải không thể gập lại, tôi nói tôi không thể bắt chân, đồng tu khuyên tôi cứ từ từ. Sau khi về nhà, tôi nói với vợ, tôi không thể học môn công pháp này, còn phải đả tọa nữa, về căn bản tôi không thể bắt chân lên. Nhưng đến hơn 2 giờ khuya hôm đó, tôi tỉnh dậy, ngồi bắt chân thì bắt được, chân và lưng không đau nữa, tôi vui mừng nhảy từ trên giường sưởi xuống đất, rồi từ đất lên giường sưởi, tôi nói với vợ, chân tôi đã lành, lưng cũng lành, môn công pháp này thật sự thần kỳ, tôi nói, đây là Thần đã đến, Lý Hồng Chí là Thần (lúc đó tôi không biết phải kính Sư kính Pháp, không thể gọi thẳng tên của Sư phụ), tôi nói, tôi quyết định luyện môn này.
Vợ sợ chân tôi vẫn chưa lành, bảo tôi đừng nhảy, tôi bảo vợ chờ, tôi sẽ gánh 100 cân nước cho vợ. Như vậy, mọi bệnh tật trên thân đều đã lành, tôi thật sự không thể diễn tả cảm giác vui mừng đó, tôi biết ơn Sư phụ từ tận đáy lòng vì đã cứu mình.
Khi mới lấy sách Đại Pháp vài ngày, tôi đã bị đau nửa đầu, và không thể đọc sách, mắt cũng chẳng mở lên, nên tôi muốn đi ngủ, tôi đã gối đầu lên sách Đại Pháp, còn chảy rất nhiều nước bọt lên sách Đại Pháp. Khi đó, tôi không biết trân quý sách Đại Pháp, và đã làm việc không nên làm.
Vì tôi không biết nhiều chữ nên không thể đọc sách Đại Pháp. Tôi đã làm rất nhiều mẫu giấy, chữ nào không biết thì tôi vẽ hình lên giấy hoặc làm ký hiệu, ví như chữ “thủ” thì vẽ hình ngón tay, chữ “cước” thì vẽ hình đầu ngón chân, tôi không biết nguồn gốc của hai chữ này, nên vẽ một vòng tròn, rồi kẹp những mẫu giấy này vào sách, cuối cùng sách Đại Pháp đã thành một cuốn sách dày cộp. Cả vợ và con gái đều giúp tôi nhận biết mặt chữ, khoảng chừng nửa năm, tôi đã biết hết chữ trong sách Đại Pháp, cuối cùng tôi lấy hết đống giấy kia ra.
Khi mới bắt đầu song bàn, tôi không thể ngồi lâu, cơn đau khiến tôi đổ mồ hôi ròng ròng, người ta đều nói giọt mồ hôi lớn như hạt đậu, thật sự là vậy. Tôi có sức bền, nên không bỏ chân xuống, đau thế nào thì tôi cũng cắn răng kiên trì, cơn đau khiến người tôi đảo đi đảo lại, lắc lư giống như chèo thuyền, nhưng tôi vẫn không bỏ chân xuống. Bé trai 6 tuổi ở nhà hàng xóm nghịch ngợm, thấy tôi ngồi đả tọa, cháu đã bỏ côn trùng vào áo tôi, côn trùng cứ bò loạn sau lưng, tôi cắn răng kiên trì, không bỏ chân xuống, cuối cùng côn trùng đã tự bò ra khỏi áo.
Quãng thời gian hạnh phúc
Bệnh của tôi đã khỏi, vợ tôi và hai chị gái, một anh rể và vợ chồng em gái đều bước vào tu luyện, rất nhiều người trong thôn thấy người bị liệt như tôi có thể đi lại, rất nhiều người cũng bước vào tu luyện. Trong thôn có ba mươi mấy người đều tu luyện, nhà tôi đã thành điểm luyện công, vì đông người nên không thể đứng ngoài vườn, trong nhà cũng đầy người, vì hàng xóm kế bên cũng luyện công nên nhà anh cũng thành điểm luyện công, và tôi trở thành phụ đạo viên ở địa phương.
Tôi nghĩ Pháp tốt thế này, tôi phải để cho nhiều người hơn biết mới được. Tôi đã tự mua máy phát và hai cái loa lớn, ra chợ để phát, có hơn 100 đồng tu ở kế bên luyện công, hồng Pháp. Cục công thương kiếm cho tôi một gian hàng, tôi trưng bày Pháp tượng của Sư phụ và những tấm ảnh mà Sư phụ truyền công ở nước ngoài, kế bên đặt cái loa lớn, thu hút rất nhiều người đến xem, tôi nói về những cảm nhận mà đích thân tôi đã trải qua. Sau đó, đồn công an thấy gian hàng của tôi đông người, họ còn ghé qua xem, nhưng không thấy gì nên bỏ đi.
Tôi còn mua chiếc xe van chuyên dùng để đi hồng Pháp, tôi kéo theo thiết bị của mình, cùng các đồng tu đến thôn kế bên để hồng Pháp, có rất nhiều người đã đắc Pháp tu luyện. Khi đó, hàng ngày chúng tôi đều luyện công, học Pháp và hồng Pháp, đúng là hạnh phúc vô cùng!
Không lâu sau khi đắc Pháp, tôi lái xe kéo đồng tu đi hồng Pháp, trên đường về, tôi cảm thấy chiếc xe lướt nhẹ, tôi phanh lại nhưng không phanh được, chiếc xe giống như bay lên, cách mặt đất khoảng một thước, khi ấy tôi rất sợ, cảm giác như chỉ đúng 1 phút, từ thôn kia đã về đến nhà, chiếc xe bình ổn dừng trước cửa nhà, tôi hỏi các đồng tu ở trên xe, vừa rồi không cảm thấy gì ư? Mọi người đều nói không cảm thấy gì. Khi đó, tôi không biết mình đã đi ở không gian khác, sau này tu luyện lâu rồi mới biết.
Một lần nọ, tôi thu mua gỗ, khi lấy cái cân ở buồng chở hàng của xe ba bánh, tôi nhìn thấy đóa hoa sen lớn bằng thau rửa mặt ở buồng chở hàng, nó rất đẹp, đẹp đến mức tôi không thể hình dung, tôi nghĩ, ở đây sao lại có hoa sen nhỉ, và tôi cũng chẳng để ý. Đến khi tôi di chuyển ra bên hông, hoa sen cũng di chuyển ra bên hông, tôi đi đến đâu thì hoa sen theo đến đó, tôi vừa cầm thì hoa sen biến mất, tôi cảm thấy rất thần kỳ.
Một lần khác, tôi tiêu nghiệp, trước ngực và sau lưng đều nổi mụn nhọt, tuy tôi không chợp mắt trong 12 ngày, nhưng rất có tinh thần. Đồng tu nói ra kéo tài liệu, tôi cũng không kể với họ, và vẫn lái xe đi như thường, tôi không dám để dây an toàn trực tiếp chạm vào áo nên đành phải lấy đồ để lót. 12 ngày sau, các chỗ nổi mụn nhọt đã lành một cách thần kỳ, và không hề để lại sẹo. Còn có một lần tiêu nghiệp nữa, tôi không thể tiểu tiện, vô cùng đau đớn. Mười ngày sau, tôi đã bài tiết ra một số thứ giống như cát, kể từ đó, căn bệnh sỏi bàng quang đã khỏi một cách thần kỳ.
Chứng thực Pháp
Tháng 7 năm 1999, tôi thấy Đại Pháp và Sư phụ bị bôi nhọ, tôi đã khóc suốt, cảm thấy Pháp tốt thế này, Sư phụ tốt thế này, những người kia thật sự không biết phân biệt đúng sai, tôi phải đi thỉnh nguyện, nói cho họ biết Đại Pháp là Chính Pháp, Sư phụ của tôi là tốt nhất. Vì để không bị bắt, tôi và ba đồng tu đi đường vòng trước, vợ và hai đồng tu khác sẽ họp mặt với chúng tôi sau. Chúng tôi cùng nhau đi đến cầu Kim Thủy ở Thiên An Môn, Bắc Kinh thì bị bắt, sau đó, đồn công an địa phương đón chúng tôi về và bắt nhốt một tháng, họ đã thẩm vấn phi pháp tôi trong 13 ngày, họ treo tôi lên, không cho tôi ngủ, họ hỏi tôi là ai tổ chức? Khi đó, tôi không hề lo sợ, tôi cảm thấy mình làm đúng, các anh dựa vào cái gì mà bắt tôi! Tôi nói, không có ai tổ chức, chúng tôi đều là tự nguyện, nếu tôi bảo anh đi thì anh có đồng ý đi không? Các anh đi đón tôi mà còn chửi ầm lên thế? Sau đó, họ đã cho tôi về nhà. Sau khi về nhà, hôm sau tôi lên núi trồng lúa mì, đồn công an cử người đến nói tôi bị lao động ba năm. Tôi thầm nghĩ, ba năm ư? Các anh nói không tính, một năm rưỡi là tôi về rồi. Kết quả không hơn không kém, tôi thật sự đã về dưới hình thức chữa bệnh ngoài tù sau một năm rưỡi. Khi đó, tôi không biết mình nên phủ nhận trường bức hại này, không đi lao động ngày nào mới đúng.
Khi ở trại lao động, họ để cho chúng tôi xem vụ tự thiêu giả ở Thiên An Môn, tôi vừa xem thì nói đó là giả, toàn là bịa đặt, kết quả là tôi đã bị giam giữ 17 ngày ở phòng giam đơn, họ còng tôi, cho tôi lạnh cóng, chân tôi sưng to như cái chén, bảy ngày không cho tôi ngủ, rồi kẻ phản bội đến chuyển hóa tôi. Khi đó tôi cũng không thể chịu khổ, cảm thấy chịu tội quá nhiều, đã có hơn 200 người chuyển hóa rồi, một mình tôi ở đây quá cô đơn, tôi muốn xem chuyện gì đã xảy ra với hơn 200 người kia, nên tôi đã đồng ý chuyển hóa, vì tôi không biết viết chữ nên trưởng phòng giam đã thay tôi ký đơn chuyển hóa, điều này khiến tôi vô cùng hối hận. Sau đó, tôi đã nhờ đồng tu giúp tôi viết nghiêm chính thanh minh lên Minh Huệ Net.
Ở trại lao động, tôi cũng không làm việc, tôi nói, tôi không phải đến làm việc, tôi kể trước khi đắc Pháp, tôi mắc những căn bệnh gì, sau khi tu luyện thì đã khỏi, tôi bảo họ có thể đến bệnh viện kiểm tra bệnh án của tôi, xem xem tôi nói có đúng không! Họ cũng không đi kiểm tra, và cũng không có ai bảo tôi làm việc.
Khi ở trại lao động gần một năm rưỡi, tôi bắt đầu ngất xỉu, huyết áp tâm trương cao, huyết áp tâm thu thấp, ngay khi bác sỹ nhà tù lấy máy đo huyết áp cho tôi, máy đã phát nổ, trại lao động sợ hãi, nên họ đã cho tôi chữa trị ngoài tù. Sau khi về nhà, đồn công an địa phương và những người trong thôn lại theo dõi tôi trong một năm rưỡi. Tôi không hề sợ hãi, ra khỏi nhà nên làm gì thì làm nấy, tôi không để ý đến họ. Trong thôn có người lén nói với tôi, anh chớ chạy loạn, ở đâu ở đâu có người theo dõi anh, ai theo dõi anh, nhưng tôi không để tâm vào đó. Tôi lái xe ra ngoài gửi hàng, những người bên đồn công an theo sau, tôi cũng không quản họ.
Đệ tử rất biết ơn Sư phụ vì đã cứu con, khiến một người bị liệt như con có một thân thể khỏe mạnh; khiến một thanh niên bất lương đánh nhau ẩu đả, hút thuốc và uống rượu như con trở thành một người tu luyện làm người tốt và tốt hơn nữa, khiến con thoát thai hoán cốt, có được vinh dự mà người thường không có── [danh hiệu] đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp! Cảm tạ Sư phụ từ bi cứu độ!
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2025/4/9/大法使我脫胎換骨-490860.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/15/228874.html