Mỗi ngày tu luyện của tôi
Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh
[MINH HUỆ 27-03-2025] Nhà tôi ở một thành phố tuyến 4, tỉnh Sơn Đông. Tháng 4 năm 1997, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mặc dù vợ tôi chưa tu luyện, nhưng bà khá ủng hộ tôi tu luyện. Vợ đã làm việc nhiều năm ở một công ty vệ sinh môi trường, con trai tôi làm việc ở vùng khác, lúc bình thường cháu hiếm khi về nhà. Phải nói là hoàn cảnh tu luyện của tôi khá tốt. Cùng lúc làm tốt việc nhà, tôi phân bố thời gian hợp lý để làm tốt ba việc.
Hàng ngày tôi đều rất kỷ luật, trong 24 giờ cố định thời gian nào làm việc gì. Hàng ngày, tôi thức dậy lúc 3 giờ 10 phút sáng để luyện công, đến 6 giờ 15 phút phát xong chính niệm, tôi bắt đầu nấu bữa sáng (vì vợ đi làm, nên việc nấu ăn chủ yếu do tôi phụ trách). Hơn 7 giờ đến 8 giờ rưỡi, tôi học một bài giảng trong “Chuyển Pháp Luân”, sau đó tôi ra ngoài giảng chân tướng khoảng hai tiếng. Đến 10 giờ rưỡi, tôi về nhà nấu bữa trưa, đến trưa, vợ về nhà ăn cơm. Sau khi ăn cơm và dọn dẹp nhà bếp xong, tôi phát chính niệm buổi trưa lúc 12 giờ.
Đến 12 giờ 15 phút phát xong chính niệm, tôi nghỉ ngơi một lúc, sau đó học hai bài giảng trong “Chuyển Pháp Luân”. Đến 3 giờ chiều, tôi ra ngoài giảng chân tướng hai tiếng. Đến 5 giờ chiều, tôi về nhà nấu bữa tối. Sau khi ăn cơm xong, từ 6 giờ đến 9 giờ tối, tôi phát chính niệm chỉnh thể bốn lần. Trong quãng thời gian đó, tôi học bài giảng Pháp ở các nơi trong một tiếng, rồi học thuộc một lượt kinh văn mới nhất khoảng nửa tiếng. Thời gian còn lại xem Minh Huệ Net khoảng hơn nửa tiếng. Hơn 9 giờ tối, tôi đi nghỉ ngơi, đến 11 giờ 50 phút, tôi thức dậy phát chính niệm lúc 12 giờ khuya, sau đó đi ngủ, đến 3 giờ 15 phút sáng thức dậy luyện công.
Trong cuộc sống hàng ngày, vì vợ ngày nào cũng đi làm, nên việc nhà chủ yếu do tôi làm. Muốn làm tốt những việc như mua sắm, nấu ăn và dọn dẹp nhà bếp cũng rất mất thời gian và nhọc tâm. Tôi vốn không quá để tâm đến những việc này, cho rằng quá phí thời gian vào chúng, nó không đáng. Vợ tôi không ngừng góp ý, nói tôi lừa dối bà, không có trách nhiệm.
Sau đó, tôi nhận ra đó chính là tu luyện, cần phải nghiêm túc đối đãi. Đối với những việc nhỏ trong cuộc sống, từng tư từng niệm, từng câu nói của người khác, tôi đều phải dùng chính niệm đối đãi, dùng Pháp quy chính bản thân. Hai người sống cùng nhau, nếu vợ không góp ý cho tôi thì tôi tu thế nào, làm sao mới có thể nhìn thấy tâm chấp trước của mình? Sau khi hiểu ra những điều này, tôi đã nỗ lực làm tốt, làm tốt việc nhà cũng là đang tu luyện.
Sau đây, tôi chia sẻ tình huống cụ thể mà tôi làm ba việc.
1. Học Pháp
Thông thường, một ngày tôi phải học Pháp hơn bốn tiếng, chủ yếu là đọc thuộc Pháp, mỗi ngày đọc thuộc ba bài giảng trong “Chuyển Pháp Luân”, tôi làm vậy trong mấy năm qua. Thông thường tôi không cần nhìn sách, chỉ có chữ, từ và câu đọc không chuẩn thì tôi mới lật sách ra xem một chút, nhưng tôi ngày càng ít lật sách. Tôi bắt đầu học thuộc Pháp từ năm 2001, lần đầu tiên học thuộc “Chuyển Pháp Luân” mất bảy tháng, tôi luôn kiên trì cho đến bây giờ.
Học thuộc Pháp chỉ là một phương pháp học Pháp, nhưng dù đọc thuộc nhuần nhuyễn và lưu loát chăng nữa cũng không thể đại biểu rằng mình học Pháp tốt, mà cần phải làm được tĩnh tâm học Pháp, từng chữ nhập tâm mới được. Nếu không làm được điểm này, thì đọc thuộc Pháp nhuần nhuyễn đến thế nào cũng vô tác dụng, cũng bằng như không đắc Pháp.
Theo tôi thấy, làm được điểm này thật khó. Chỉ cần hạ quyết tâm học thuộc Pháp, thì có thể học thuộc cuốn “Chuyển Pháp Luân”. Nhưng sau khi học thuộc rất nhuần nhuyễn, cũng vẫn tồn tại vấn đề không tập trung và quên mất, thực ra đó là vấn đề dùng tâm. Đương nhiên, học thuộc Pháp có chỗ tốt của học thuộc Pháp, hễ có thời gian thì có thể học Pháp trong bất cứ hoàn cảnh và điều kiện nào.
Đặc biệt là khi bị bức hại và giam giữ phi pháp, thông qua học thuộc Pháp nhiều, tôi có thể bảo trì chính niệm lớn mạnh, giải thể bức hại. Vài năm trước, tôi đã từng bị bức hại và giam giữ phi pháp hai lần, ở trại tạm giam, hàng ngày tôi đều kiên trì đọc thuộc ba bài giảng trong “Chuyển Pháp Luân”. Với sự bảo hộ của Sư tôn, tôi đã nhanh chóng giải thể tà ác âm mưu bức hại nghiêm trọng đối với tôi.
Hàng ngày tôi đều học bài giảng Pháp ở các nơi của Sư phụ trong một tiếng, chủ yếu lấy phần tu luyện Chính Pháp này làm chủ, nó giúp tôi rất nhiều trong những năm qua. Tôi không ngừng lĩnh hội được thiên cơ trọng đại của Chính Pháp vũ trụ từ các bài giảng Pháp mới của Sư tôn, từ bi hồng đại của Sư tôn, trách nhiệm trọng đại của đệ tử Đại Pháp, điều này giúp tôi rất nhiều trong việc đi cho tốt và cho chính con đường tu luyện Chính Pháp.
Trước đây khi có chút thời gian rảnh, tôi luôn muốn xem tin tức trên dongtaiwang và kênh truyền thông tự phát. Nhưng bây giờ xem những thứ này, tôi cảm thấy không có ý nghĩa gì. Tôi ngộ ra, vì Chính Pháp canh tân vạn sự vạn vật và thiên thể vũ trụ đều nằm trong sự kiểm soát của Sư tôn, nên những thứ này chỉ là một chút hiện tượng tự nhiên của thế gian con người mà thôi.
2. Phát chính niệm
Tôi nhớ trước đây từng đọc bài chia sẻ của đồng tu, trong đó có một câu thế này: Tĩnh tâm học Pháp và tĩnh tâm phát chính niệm có thể giải quyết hết thảy vấn đề xuất hiện trong tu luyện. Tôi rất tán đồng với câu này. Sư tôn ban cho chúng ta năng lực giải thể tà ác, nếu chúng ta chú trọng đầy đủ, tĩnh tâm, phát chính niệm tập trung, thì mới có thể phát ra chính niệm lớn mạnh, mới có thể giải thể can nhiễu và bức hại của tà ác.
Tôi cảm thấy rất nhiều người xuất hiện vấn đề ở điểm này, trường kỳ không thể tĩnh tâm phát chính niệm, hễ ngồi ở đó thì nghĩ đủ thứ loạn bát nháo, bị tạp niệm can nhiễu nghiêm trọng, trường kỳ không thể thanh trừ tà ác một cách hiệu quả, tà ác trong trường không gian của bản thân càng ngày càng nhiều, cuối cùng sẽ xuất hiện vấn đề. Nhưng làm được tĩnh tâm thật sự không dễ, bất kể tôi luôn nỗ lực làm trong những năm qua, bất kể đôi khi có thể phát ra chính niệm lớn mạnh, tựa như cũng có một chút hiệu quả, nhưng hầu hết thời gian vẫn không đạt được trạng thái lý tưởng, tuy nhiên tôi cần phải tiếp tục nỗ lực làm cho tốt.
Nhà tôi ở gần chính quyền thành phố, xung quanh phạm vi vài trăm mét có các cơ quan của thành phố, quận, cục công an, viện kiểm sát, tòa án, khu phố, phường, đồn công an, là ở trung tâm mà tà ác tập trung, có điều kiện thuận lợi để thanh trừ tà ác ở cự ly gần. Tôi tận dụng ba mốc thời gian 7 giờ, 8 giờ, 9 giờ tối, và 6 giờ sáng để phát chính niệm 15 phút rồi phát thêm 5 phút, buổi trưa cũng phát thêm 5 phút, thanh lý tà ác bức hại đệ tử Đại Pháp ở những ban ngành này, vậy là một ngày có 5 lần phát chính niệm chuyên môn nhắm vào những nơi này, quanh năm tôi đều kiên trì làm như vậy.
Tôi không biết phát chính niệm như vậy có tác dụng lớn đến đâu, nhưng tôi có hai cảm nhận: Một là tà ác ở khu vực chúng tôi khá yên lặng trong hai ba năm qua, hiếm khi nghe nói có đồng tu bị sách nhiễu và bị bức hại; hai là về cơ bản cá nhân tôi không bị can nhiễu, chỉ là hai năm trước, cảnh sát khu vực ở đồn công an gọi điện thoại đến, nói phải tìm tôi nói chuyện, ký tên gì đó. Tôi nói: “Có thể nói chuyện, nhưng tuyệt đối không thể ký tên.” Anh ta nói: “Tôi cũng nghĩ đến kết quả này, anh không thể ký tên.” Rồi anh ta gác máy. Đến bây giờ, anh ta cũng chưa từng gọi lại, và cũng không có ai tìm tôi.
Có khi vừa ra khỏi nhà, nhìn thấy xe cảnh sát ở bãi đậu xe trước đại lễ đường của cơ quan chính quyền thành phố, tôi biết cảnh sát toàn thành phố đang mở đại hội, tôi sẽ ngồi đó phát chính niệm, thanh trừ những tà ác sau lưng cảnh sát mà bức hại Đại Pháp và đệ tử Đại Pháp. Một lần nọ, trên đường về nhà, tôi nhìn thấy ở quảng trường chính quyền thành phố có vài trăm cảnh sát xếp thành đội hình, trên biểu ngữ viết đại hội tuyên thệ gì đó. Lúc này, loa phóng thanh gọi mời cục trưởng gì đó phát biểu, thế là tôi qua đó phát chính niệm. Chưa đến 5 phút, tiếng loa phóng thanh đã tắt, mãi đến khi cục trưởng nói xong, tiếng loa lại vang lên. Tôi nghĩ, điều này bảo tôi rằng phát chính niệm là có tác dụng.
3. Giảng chân tướng
Xung quanh nhà tôi có khá nhiều công viên, quảng trường và không gian xanh, hàng ngày đều có rất nhiều người cao tuổi về hưu thư giãn ở đây. Tôi lựa chọn cách tán gẫu với người khác, tìm cơ hội thích hợp để giảng chân tướng. Như vậy, thời gian giảng chân tướng cho một người khá lâu, nhưng có chỗ tốt là giảng khá thấu đáo, có thể dựa vào tình huống khác nhau và từ góc độ khác nhau để giảng, có thể đi sâu vào giải quyết một số vấn đề trong tư tưởng của đối phương. Số người tam thoái (thoát ly các tổ chức Đảng, Đoàn và Đội của Trung Cộng) mỗi ngày không nhiều, thông thường một ngày chỉ có 1, 2 hay 3 người, tất nhiên cũng có ngày không có người nào.
Về phương diện này, tôi có chỗ sai kém khá lớn so với một số đồng tu, những đồng tu mà một ngày có thể khuyên thoái mười mấy người và mấy chục người khiến tôi rất bội phục. Nhưng tôi cứng nhắc học theo cũng không được, chính niệm và tâm từ bi không đến đó thì sẽ phản tác dụng, tôi vẫn phải dựa vào tình huống của mình mà làm. Nhưng tôi nghĩ, là đệ tử Đại Pháp, tôi phải làm được hai điểm: Một là coi việc cứu người là lớn nhất cần làm; hai là mỗi ngày đều phải nỗ lực đi làm.
Giảng chân tướng sâu và lâu có thể cung cấp cho những người nghe chân tướng nhiều lần mà chưa tam thoái thêm cơ hội được cứu. Rất nhiều người mà tôi tiếp xúc hiện tại đều là những người kiểu này, nhiều lần nghe chân tướng nhưng chưa được cứu. Tôi phát hiện rất nhiều người về bản chất không xấu, mà là trúng độc quá sâu, nhất thời không thể chuyển hướng, có lẽ là không thật sự hiểu rõ sự thật về Pháp Luân Công. Nếu những người đó có thể tìm hiểu sự thật sâu hơn thì tư tưởng sẽ thay đổi.
Một lần nọ, có một người ngồi trên ghế ngoài công viên, tôi đi qua chào hỏi rồi ngồi xuống tán dóc, từ chuyện thiên tai nhân họa, xã hội hủ bại đến trải nghiệm của cá nhân tôi, kể chuyện tôi gặp hoàn cảnh khó khăn, thông qua học Pháp tu luyện mà thoát khỏi nghịch cảnh, rồi nói đến Pháp Luân Công là cao đức Đại Pháp, nói đến tam thoái bảo bình an. Tôi hỏi anh có đồng ý làm tam thoái hay không, anh nói anh là Đảng viên và đồng ý tam thoái. Cuối cùng, anh nói chính ở nơi này, trước đó có người từng nói chuyện và khuyên anh làm tam thoái bốn lần, nhưng anh không làm. Hôm đó, tôi ra ngoài hơn một tiếng, và cũng chỉ giảng cho một người này, nhưng tôi cảm thấy có nhiều thu hoạch.
Còn có một số người, tư tưởng giống như phải có một quá trình chuyển biến, họ không thể lập tức chuyển hướng, có vẻ như không dễ hạ quyết tâm làm tam thoái. Có một người nọ là cán bộ về hưu, tôi giảng chân tướng cho ông thì ông rất tán đồng, tôi cũng giảng cho ông rất lâu. Cuối cùng nói đến tam thoái, ông vừa nghe liền đứng dậy bỏ đi, tôi cảm thấy rất tiếc. Nhưng khi tôi sắp đi, ông lại quay lại, nói: “Tôi suy nghĩ rồi, vẫn là anh nói đúng, tôi đồng ý thoái Đảng, Đoàn và Đội.”
Một ngày nọ, tôi gặp một người, cảm thấy hơi quen mặt, nhưng tôi không nhớ có giảng chân tướng cho anh chưa. Tôi nghĩ, hay là mình vẫn giảng cho anh, ngộ nhỡ anh chưa từng nghe. Do đó, tôi đã giảng chân tướng cho anh, anh nghe rất nghiêm túc. Cuối cùng nói đến tam thoái, anh nói anh là Đảng viên và đồng ý tam thoái. Anh nói: “Đây là lần thứ ba tôi nghe anh nói, hai lần trước tôi không thoái.” Tôi liền hiểu ra đó là chuyện gì: Nếu khi tôi khuyên đối phương làm tam thoái, mà họ nói: “Tôi là Đảng viên, nhưng tôi không thoái.” Như vậy để lại ấn tượng rất sâu, nên tôi có thể nhớ người đó. Nhưng có một số người không muốn làm tam thoái, họ nói họ chưa từng gia nhập tổ chức nào, đây chính là những người nói dối, không muốn nói nhiều. Thực ra hai lần trước anh này chính là thuộc tình huống này.
Một lần khác, tôi nhìn thấy một người đi vòng quanh công viên, nên tôi đi qua bắt chuyện, giảng chân tướng, anh ta rất tán đồng. Nhưng hễ tôi khuyên tam thoái thì anh không bày tỏ thái độ, tôi đã đi theo anh và tiếp tục giảng. Tôi đổi góc độ giảng, anh cũng rất tán đồng. Tôi lại nói đến tam thoái, và anh lại không bày tỏ thái độ, nên tôi tiếp tục nói và đi theo anh. Có mấy lần tôi muốn từ bỏ, nhưng nghĩ lại, anh ta cũng không nói không thoái, cũng không nói không muốn tiếp tục trò chuyện với tôi, anh ta không từ bỏ, vậy sao tôi có thể từ bỏ đây? Cho nên tôi đã tiếp tục giảng. Cuối cùng, anh cũng đồng ý làm tam thoái, sau đó còn khen tôi một chập, anh nói: “Anh làm vậy rất tốt, có thể cứu người lại rất an toàn.” Anh nói: “Tôi có một đồng nghiệp cũng luyện Pháp Luân Công, kết quả là bị kết án, bị sa thải, ly hôn rồi, không có nhà, rất thảm.” Tôi nói: “Người tu luyện coi tính mạng của bản thân và gia đình cùng lợi ích cá nhân rất nhẹ, điều họ nghĩ đến là sự an toàn của người khác.”
Đôi khi, tôi có một loại tư tưởng bất hảo, đó là lựa chọn người. Nhìn thấy một người thì theo bản năng phán đoán người này dễ nói hay không dễ nói, tôi biết điều này không đúng, nên cố gắng khắc phục cách nghĩ này. Chẳng hạn như, có một số người cao tuổi luôn đeo một cuốn điều lệ Đảng và điều lệ của Mao Trạch Đông trước ngực, có người còn đeo hai cuốn. Trước đây nhìn thấy những người này, tôi không muốn giảng, cho rằng những người này khó cứu. Về sau, tôi cảm thấy không đúng, tôi cũng phải giảng cho những người này, kết quả là sau khi giảng cho mấy người, tất cả họ đều đã làm tam thoái. Kỳ thực, họ thoái hay không thoái không liên quan đến việc họ đeo cái thứ đó cho lắm, mà là bản chất của người ta và bản tính của chân ngã khởi tác dụng chủ yếu.
Tất nhiên, trong khi giảng chân tướng, tôi cũng gặp nhiều người có nhận thức rất tốt, giống như họ đang chờ được cứu, tôi thường xuyên gặp những người này. Một ngày nọ, sau khi tạnh mưa, tôi đến một quảng trường nọ, nhìn thấy một người đang đứng ở đó, nên tôi đi qua giảng chân tướng. Anh nói, anh cho thuê xe đường dài, lúc bình thường hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi, hôm nay có thời gian nên ra ngoài đi vòng quanh một chút. Anh rất tán đồng với chân tướng mà tôi giảng, nhưng đột nhiên điện thoại của anh reo, nên anh đã tiếp điện thoại. Tôi đợi một lúc, thấy anh nói điện thoại một lúc chưa xong, nên tôi đã rời đi. Sau khi đi hơn 100 mét, tôi nghe thấy phía sau có người gọi mình, tôi quay đầu lại nhìn, thấy anh kia vừa nói điện thoại vừa đuổi theo tôi. Sau khi đến trước mặt tôi, anh nói: “Anh đừng đi, tôi vẫn chưa nghe đủ.” Cuối cùng, anh ta đã vui mừng làm tam thoái.
Đương nhiên cũng có lúc gặp phải nguy hiểm. Có người hễ nghe đến Pháp Luân Công thì nhảy lên, la lên: “Các anh lấy tiền của cái đảng gì đó, đi phản đối đảng gì đó, tôi thấy những người như các anh là phát bực!” Một lần nọ, tôi nhìn thấy một người có bộ dạng không khỏe, nên tôi bảo anh niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Anh hỏi tôi: “Anh là Pháp Luân Công à?” Tôi trả lời: “Vâng.” Anh ta nói: “Anh chớ đi, bây giờ tôi gọi 110, cảnh sát đến rồi anh nói với cảnh sát nhé.” Anh nói xong thì gọi điện thoại, tôi bỏ đi và không để ý đến anh ta.
Một ngày nọ năm ngoái, ở công viên nọ có hơn 100 người xếp hàng làm xét nghiệm axit nucleic. Tôi đã giảng chân tướng cho một người, ngay khi nghe tôi khuyên tam thoái, anh liền giơ điện thoại la lên: “Tôi chỉ cần gọi điện thoại là tống anh vào tù đấy.” Việc này khiến cho một nhóm người dừng lại đứng xem. Với sự bảo hộ của Sư tôn, tôi đã có một phen hú vía. Khi gặp những việc này, trong tâm tôi cũng không thể bình tĩnh, nhưng tôi nghĩ đệ tử Đại Pháp phải có lòng từ bi. Hễ nghĩ như vậy thì trong tâm tôi liền bình tĩnh.
18 năm trước, tôi từ vùng ngoài dọn đến nơi tôi sống hiện nay, quen biết gần mười đồng tu lâu năm ở xung quanh, mọi người đều lớn tuổi hơn tôi. Khi đó, chúng tôi đã tổ chức hai nhóm học Pháp, tôi tham gia hai nhóm học Pháp và cung cấp tài liệu chân tướng cho mọi người. Đa số những đồng tu này giảng chân tướng cứu người đều làm khá tốt. Mấy năm trước, nhóm học Pháp bị tà ác bức hại, những đồng tu này bị bắt cóc và bị lục soát nhà phi pháp, có người bị tạm giam phi pháp, tôi cũng ở trong số đó. Điểm tài liệu mười mấy năm bị phá hoại, mọi thứ đều bị cướp đi. Những đồng tu lâu năm này vì bị bức hại và mất hoàn cảnh học Pháp tập thể nên dần dần thân thể đã xuất hiện vấn đề. Một số người qua đời, một số người thân thể bị bức hại nghiêm trọng và không thể bước ra. Điều này khiến tôi hết sức đau lòng và thương tiếc, họ không thể theo kịp vào thời khắc quan trọng cứu người.
Tôi cố gắng giúp đỡ họ, nhưng không có tác dụng, cũng vì tôi tu không tốt, vì tôi cũng tồn tại vấn đề giống như họ. Bây giờ tôi thấy rất rõ, chủ yếu là có vấn đề ở hai phương diện: Một là nhân tâm quá nhiều, không thể bước ra khỏi con người; hai là cái tâm làm việc, coi làm việc thành tu luyện. Vì vậy cùng lúc làm tốt ba việc mới là tinh tấn thật sự, mới có thể đạt được yêu cầu của Pháp đối với chúng ta, mới có thể theo kịp tiến trình Chính Pháp của Sư tôn.
Đệ tử cảm ân Sư tôn từ bi khổ độ! Đệ tử cảm thấy vô cùng vinh hạnh khi có thể tu luyện trong Đại Pháp. Đệ tử nghĩ: Không cần nghĩ gì, mỗi ngày đều dùng tâm và đặt công phu làm tốt ba việc là được.
Bên trên là một số nhận thức nông cạn trong tu luyện của tôi, nếu có chỗ nào không phù hợp thì mong các đồng tu từ bi chỉ rõ.
(Phụ trách biên tập: Lâm Nhất Bình)
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2025/3/27/我修煉的每一天-491095.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/15/228881.html