Cảm tạ hồng ân bao la của Sư tôn
Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Đại lục
[MINH HUỆ 29-06-2025] Tôi đã đắc Pháp hơn 20 năm, trong chặng đường tu luyện hơn 20 năm này, không lúc nào là không thấm đẫm sự bảo hộ từ bi của Sư tôn. Không có sự bảo hộ của Sư tôn, tôi không thể bước đi đến ngày hôm nay, gia đình tôi cũng không thể duy trì được đến ngày hôm nay. Dùng cạn ngôn ngữ của nhân loại cũng không thể bày tỏ hết lòng biết ơn đối với Sư tôn!
Tiêu trầm nhiều năm do áp lực
Năm 1999, tôi mới đắc Pháp được bốn tháng thì tà đảng Trung Cộng bắt đầu bức hại điên cuồng Pháp Luân Đại Pháp, để nói lời công đạo, tôi đi thỉnh nguyện năm 2000 và bị tà ác bắt cóc đến lớp tẩy não để bức hại. Bố vợ tôi là giám đốc một nhà máy quốc doanh, có tiếng ở địa phương, ông vừa tức giận vừa lo lắng, sợ bức hại của tà đảng và lo con gái mình chịu khổ, nên đã đến lớp tẩy não khuyên tôi viết “tam thư”, muốn tôi từ bỏ tu luyện, tôi kiên (định) tín Sư phụ, tín Đại Pháp, không bị nhân tình dẫn động, tôi kiên trì không viết. Sau khi bố vợ về nhà vì quá kích động và lo lắng cho tôi nên đột ngột xuất huyết não rồi qua đời. Tất cả họ hàng bạn bè đều oán trách tôi đã hại chết bố vợ (thực ra là tà đảng Trung Cộng đã gián tiếp hại chết ông), vợ tôi đau buồn tột độ, khóc đến xé tim gan, mẹ vợ nói muốn dùng đế giày tát vào mặt tôi, em vợ tôi là bộ đội, nói muốn dùng súng bắn tôi. Lớp tẩy não thả tôi về ba ngày để lo tang lễ cho bố vợ, người trong xóm đòi chôn sống tôi, lúc đó tôi mới đắc Pháp được hơn một năm, nhận thức về Pháp lý chưa đủ, hoàn toàn ở trong trạng thái chịu đựng cá nhân.
Trong hơn 10 năm sau đó, tôi luôn sống dưới một áp lực và bóng đen vô hình, vợ không cho tôi học Pháp luyện công, vì thế mà thường xuyên cãi vã, chửi mắng, vài năm sau khi bố vợ qua đời, vợ tôi cũng bị ung thư dạ dày, bác sĩ nói chỉ có thể sống được ba đến năm năm. Vốn dĩ bóng đen trong tâm vẫn chưa tan đi, vợ lại mắc bệnh nan y, tâm lý chịu đựng của tôi đã đến cực hạn, lúc đó tôi đã không đứng trên cơ điểm tu luyện Chính Pháp để phủ định bức hại. Bấy giờ tôi cảm thấy tuyệt vọng, bất đắc dĩ phải đi xem bói cho vợ, không ngờ thầy bói nói: “Có phải người này đã mất rồi không?” Tôi vội hỏi tại sao, ông ấy nói: “Người phụ nữ này có mệnh địa võng, không qua khỏi năm 2000.” Tôi giật mình thầm nghĩ: Đúng là năm bố vợ tôi qua đời, nếu quả thực như vậy, tôi thật sự là “nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan”! An bài của cựu thế lực thật quá tà ác, đây là muốn hủy chúng sinh, tôi minh bạch rằng chính Sư phụ đã cứu vợ tôi.
Trong tám năm đó, vì bị tâm sợ hãi ngăn trở, tôi chỉ đọc “Chuyển Pháp Luân”, không đọc kinh văn mới, không giảng chân tướng, không phát chính niệm. Kinh văn mới “Cũng một gậy cảnh tỉnh” của Sư phụ được công bố, tôi cũng không đọc. Đồng tu ở địa phương luôn kiên nhẫn với tôi, vô số lần chia sẻ, câu thông. Đồng tu điều phối đã đưa tôi đến nhà cô ấy xem “Phong Vũ Thiên Địa Hành”, lúc đó tôi có chút xúc động. Một lần ở nhà, khi tay tôi đang vịn vào tường, đột nhiên một mảng gạch ốp lớn trên tường rơi xuống, tôi giật mình nghĩ trong tâm: “Đây là tu luyện của mình đã bị rớt xuống rồi”, tôi phải tự xét lại chính mình.
Từng bước vượt qua ma nạn
Lúc này các đồng tu đã đưa tôi video “Giảng Pháp cho các học viên tại Úc châu” và một bộ các bài giảng Pháp gần đây của Sư phụ, sau khi xem xong, tôi bị chấn động sâu sắc, minh bạch ra ý nghĩa và sự vĩ đại của tu luyện Chính Pháp. Năm 2009, tôi đã bước đi trên con đường tu luyện Chính Pháp, bắt đầu giảng chân tướng cho thế nhân. Hàng ngày tôi phát chính niệm thanh trừ các nhân tố tà ác đằng sau vợ và người nhà đang can nhiễu họ được cứu, vợ tôi cũng dần thay đổi từng chút một.
Có một lần, vợ tôi vì dị ứng thuốc mà nôn mửa, tiêu chảy dẫn đến bị sốc, bất tỉnh nhân sự, lúc đó tôi lập tức lớn tiếng gọi: “Sư phụ, Sư phụ”, và cầu xin Sư phụ cứu vợ tôi, vợ tôi liền tỉnh lại, Sư phụ từ bi đã cứu vợ tôi một lần nữa. Vì vợ can nhiễu tôi tu luyện nên tôi luôn có tâm oán hận bà ấy, hơn 10 năm vẫn không thể xua đi được tâm oán hận này. Lần nọ, tôi có một giấc mơ rất rõ ràng, trong mơ Sư phụ đang giảng Pháp trên bục giảng, tôi ngồi cạnh bàn giảng, Sư tôn mỉm cười đưa tay về phía tôi, tôi lập tức nắm lấy tay Sư phụ, Ngài mỉm cười và hỏi tôi: “Vợ con đâu? Vẫn khỏe chứ?” Tôi nói: “Vẫn khỏe ạ, đang ở nhà.” Sư phụ lại hỏi: “Không đưa theo à?” Sau khi tỉnh dậy, tôi rưng rưng nước mắt, cảm động trước lòng từ bi của Sư tôn, Ngài đã giúp tôi bỏ đi tâm oán hận, từ đó, oán hận của tôi đối với vợ tiêu tan như mây khói.
Nụ cười từ bi của Sư tôn thường hiện lên trong tâm trí tôi, khích lệ tôi từng bước vượt qua ma nạn, nhắc nhở tôi phải trân quý duyên phận vợ chồng. Sư phụ đã nhiều lần điểm hóa cho tôi rằng phải cứu vợ tôi, cứu gia đình bà ấy. Tôi không thể phụ lòng từ bi khổ độ của Sư phụ, từ đó về sau, tôi nghiêm khắc yêu cầu bản thân theo Chân-Thiện-Nhẫn, vô oán vô hối mà làm việc vì gia đình, chăm sóc vợ con, giúp đỡ gia đình bên vợ, chỉ cần là việc họ cần tôi giúp, tôi đều tận tâm tận lực phó xuất.
Mấy năm vợ tôi bị bệnh, tôi thường dậy lúc ba giờ sáng để đến bệnh viện xếp hàng lấy số khám chuyên gia cho vợ, mùa đông trước khi đi ngủ, tôi luôn nằm cho chăn ấm rồi mới đưa cho bà ấy, buổi sáng, tôi dậy nấu cháo nhừ rồi bưng cho bà ấy ăn xong mới để bà ấy xuống giường, có lúc bà ấy đi đánh mạt chược, tôi sợ bà ấy đói, giữa chiều lại mang bánh bao đến cho bà ấy ăn. Em vợ tôi sinh con thứ hai, hiện vợ tôi đang giúp chăm cháu, cuối tuần về nhà, tuần nào tôi cũng đi lại mấy chục cây số để đưa đón vợ, chúng tôi không đòi tiền công của em vợ trong ba năm ấy, tôi còn phải bù tiền xăng, trong tâm không một lời oán thán. Có lần mẹ vợ nhập viện, luôn là tôi chạy tới chạy lui chăm sóc bà, mấy người con trai, con dâu của bà đều không đến chăm. Lúc đó, tôi mới bị gãy xương hông hai tháng, chân vẫn còn khá đau, trong lòng đôi lúc oán hận, nhưng tôi nhớ lại lời dạy của Sư phụ, phải hiếu kính cha mẹ. Tôi coi bản thân là người luyện công, nhanh chóng bình hòa tâm thái, vui vẻ chăm sóc mẹ vợ.
Cảm tạ hồng ân bao la của Sư tôn
Với sự cảm hóa từng chút một của tôi, tảng băng kiên cố của vợ và gia đình bên ấy đã tan chảy từng chút một…
Dần dần, vợ không còn can nhiễu tôi tu luyện nữa, còn công nhận Đại Pháp hảo, trước đây, thấy tôi nhắc đến Pháp Luân Công trước mặt người khác, hoặc giao du với đồng tu là bà ấy nổi giận, có lúc bà ấy còn động tay động chân vì chuyện học Pháp luyện công, bây giờ bà ấy thường xuyên khen tôi tốt ra sao trước mặt người thân và bạn bè. Bà ấy cũng được lợi ích từ Đại Pháp, bệnh ung thư dạ dày của bà ấy đã khỏi, hàng xóm láng giềng đều khen vợ chồng chúng tôi sống tình cảm, hạnh phúc. Con trai cũng công nhận Đại Pháp hảo, hiện đang học tiến sĩ ở một trường đại học danh tiếng. Mẹ vợ gần 80 tuổi, thân thể khỏe mạnh, bà coi tôi như con đẻ, nói rằng tôi “là người tốt”. Bà còn nói muốn đưa tiền tiết kiệm cho tôi giữ, nhưng tôi không nhận. Em vợ từng muốn dùng súng bắn tôi cũng công nhận tôi là người có tín ngưỡng, công việc của cậu ấy thuận lợi và thăng tiến.
Mẹ tôi, người từng khổ không kể xiết, cũng đã đắc Pháp tu luyện, gần 80 tuổi mà thân thể khỏe mạnh, còn có thể ra ruộng làm việc đồng áng. Em trai tôi cũng ủng hộ Đại Pháp, khi đồng tu em gái không có nhà để về, em trai đã cưu mang cô ấy, sau này, trên cửa chống trộm nhà em trai đã nở hoa Ưu Đàm Bà La, cậu ấy có công việc ổn định, còn có một con trai thông minh hoạt bát. Em gái út và em rể đều công nhận Đại Pháp hảo, khi đồng tu em gái bị bức hại, vợ chồng em út đã hết sức giải cứu, hiện gia đình họ sống hòa thuận hạnh phúc. Cậu của tôi mấy năm trước bị ung thư trực tràng và khí phế thũng, bệnh viện không chữa được, ở nhà chờ chết, tôi nói cậu thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Hiện nay bệnh của cậu đã khỏi hẳn, sức khỏe rất tốt, gần 70 tuổi mà thường xuyên đi du lịch, vẫn còn rất nhiều câu chuyện tương tự về việc người thân bạn bè được lợi ích (từ Đại Pháp)…
Trước cửa nhà tôi có một cây lựu, tháng chín năm ngoái, khi tôi đang hái lựu thì bị ngã từ trên cây xuống, đầu chảy máu và bất tỉnh ngay lúc đó, vợ chạy ra và nhanh chóng gọi người quen đưa đến bệnh viện. Nửa giờ sau khi tôi tỉnh lại, cảm thấy chân trái không cử động được, chân phải không vấn đề gì, có thể cử động, trong tâm tôi nghĩ sẽ không ảnh hưởng đến việc tôi lái xe, phối hợp với đồng tu làm việc cứu người! Sau khi kiểm tra được biết: gãy xương hông, gãy xương sườn, tôi lập tức niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”, và cầu xin Sư phụ gia trì! Giúp đệ tử vượt qua nạn này.
Bác sĩ nói có thể phải phẫu thuật, tôi không muốn phẫu thuật, nhưng tâm thái cũng không ổn định lắm, các đồng tu điều phối vừa nghe tin đã đến bệnh viện ngay trong đêm để chia sẻ với tôi, bảo tôi phải tín Sư tín Pháp, phủ định bức hại của cựu thế lực, đồng thời phải hướng nội tìm. Tôi vô cùng hổ thẹn, hối hận vì đã không trân quý thời gian mà Sư phụ kéo dài cho chúng ta, đôi lúc tôi thích xem video trên điện thoại, tâm sắc dục chưa trừ bỏ, không tinh tấn làm tốt ba việc, khiến cựu thế lực dùi vào sơ hở để lấy mạng. Vài ngày sau, tôi có một giấc mơ rõ ràng, trong mơ bác sĩ nói: “Mau đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.” Tôi biết là Sư phụ đã cứu tôi, nếu không, thì không chết cũng sẽ bị tàn tật.
Qua việc này, tôi đã cảnh tỉnh, tu luyện là nghiêm túc, phải nghiêm khắc yêu cầu bản thân, tôi không thể coi bản thân là bệnh nhân, đồng thời tôi cũng xin Sư phụ gia trì cho tôi sớm được xuất viện. Vậy là tôi tìm một bác sĩ quen để hỏi, ông ấy nói có thể điều trị bảo tồn, không cần phẫu thuật. Tôi và gia đình đều đồng ý tĩnh tâm nghỉ dưỡng, vài ngày sau thì xuất viện, tôi kiên trì nghe Pháp, học Pháp, sau khi nằm một tháng, tôi đã có thể xuống giường đi lại được. Hiện nay tôi đã có thể đi lại như bình thường, và phối hợp với đồng tu, hòa mình vào hồng lưu chứng thực Pháp, cứu độ chúng sinh. Cảm tạ hồng ân bao la của Sư tôn. Cảm ơn sự giúp đỡ vô tư của đồng tu!
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2025/6/29/感恩師尊的浩大洪恩-486587.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/16/228887.html