Quy chính trong Đại Pháp, tu bỏ tư tâm
Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Liêu Ninh, Đại lục
[MINH HUỆ 07-06-2025] Tôi là đệ tử Đại Pháp lâu năm đắc Pháp trước 1999, đã tu luyện hơn 20 năm, nhờ sự bảo hộ của Sư tôn từ bi, tôi đã bình ổn bước đi đến ngày hôm nay. Đệ tử cảm tạ Sư tôn đã ban cho con cơ duyên vô cùng quý giá này, may mắn đắc được cao đức Đại Pháp nghìn năm khó gặp, trở thành đệ tử của Sư tôn, cảm tạ ân cứu độ từ bi của Sư tôn.
Kể từ khi con trai tôi kết hôn và có cháu trai, nề nếp sinh hoạt của tôi hoàn toàn bị đảo lộn. Vì mẹ của con dâu đã qua đời, nên trách nhiệm nặng nề trông cháu đều do tôi gánh vác, mỗi ngày nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, bận rộn như một con thoi, học Pháp luyện công đều không theo kịp. Tình trạng này kéo dài năm tháng, trong tâm tôi vô cùng sốt ruột, cũng rất khổ não.
Một hôm, tôi nói với con trai: “Con và vợ dọn về nhà ở đi, để cháu trai lại mẹ chăm.” Con trai cũng rất hiểu cho tôi, nói “dạ vâng”. Nhưng con dâu không muốn đi. Tôi nói: “Các con tan làm về ghé thăm con, ăn cơm xong rồi hẵng đi.” Các con đã đồng ý, cứ như vậy tranh thủ lúc cháu trai ngủ, tôi nắm bắt thời gian, nhanh chóng học Pháp, luyện công, phát chính niệm.
Khi cháu trai dần lớn lên, mâu thuẫn trong gia đình cũng bộc lộ ra, con dâu không muốn trông cháu, không muốn nấu cơm. Cháu trai đi học rồi, vẫn ở nhà tôi một thời gian dài, mọi việc đều do tôi lo, việc học cũng là tôi quản. Con dâu thỉnh thoảng qua kèm cháu học một lúc, nhưng chẳng được bao lâu lại la mắng cháu, không có kiên nhẫn, tính tình lại nóng nảy, làm cho gia đình rất rối ren. Trong tâm tôi cũng thấy bức bối, tôi nghĩ: Cứ tối ngày gây chuyện thế này, chiếm dụng hết thời gian của mình, cháu đã đi học rồi mà cũng không đón về nhà, làm mẹ mà không có chút trách nhiệm nào, việc gì cũng dựa vào mình. Trong tâm tôi thấy phiền và coi thường con dâu.
Cháu trai từ nhỏ đã biết Đại Pháp hảo, nhìn thấy Pháp tượng của Sư phụ liền nói: Sư phụ hảo! Có lúc cháu cũng cùng tôi nghe Sư phụ giảng Pháp, rất đáng yêu. Nhưng khi cháu đi học, tiếp xúc với xã hội, liền bị ô nhiễm bởi thùng thuốc nhuộm lớn của người thường, càng lớn, cháu cũng học đòi chơi game. Sau khi tôi phát hiện và nói cháu, cháu cũng không nghe. Điều này khiến tôi rất tức giận, cảm thấy rất mệt, rất áp lực, thân thể cũng xuất hiện trạng thái không đúng, đôi khi cảm thấy tức ngực, đau ngực. Tôi bàn với con dâu: “Cháu lớn rồi, mẹ cũng không quản được, con đón cháu về nhà đi.” Con dâu cũng không đáp lời, chính là không muốn quản, chẳng những không muốn quản, mà còn nuôi hai con chó, tối đến ăn cơm cũng dắt hai con chó theo, khiến tôi thật sự không nói nên lời.
Điều này thật quá đáng! Tâm oán trách, tâm ủy khuất, tâm oán hận của tôi đều dâng lên: Kể từ khi cô vào cửa nhà tôi, chưa từng nấu một bữa cơm, chưa từng trông con một ngày, những việc lẽ ra cô phải làm đều do tôi gánh vác, tôi bỏ tiền bạc lẫn công sức, không cầu báo đáp, chỉ một mực phó xuất, vì cô không làm tròn trách nhiệm người mẹ, nên thời gian của tôi đều bị cô chiếm dụng, làm lỡ bao nhiêu việc tôi cần làm, làm lỡ cả việc tu luyện. Càng nghĩ tôi càng thấy bất bình trong tâm, cho rằng tất cả những điều này đều do con dâu gây ra.
Khi bình tĩnh lại và suy nghĩ kỹ, tôi bắt đầu nhìn nhận lại bản thân: Vì sao mình gặp phải những chuyện này? Chữ “tôi” hiện lên trong đầu, là Sư phụ đang điểm ngộ cho tôi, tôi không khỏi hít một hơi lạnh, sững sờ: Hóa ra là ‘vị tư’ của bản thân, là tư tâm ẩn giấu sâu như vậy nay bộc lộ ra. Nhìn bề ngoài, tôi rất muốn tinh tấn, nhưng lại bị những việc vặt trong gia đình quấn lấy, phó xuất nhiều như vậy, nhưng đằng sau đó cũng có thể là những gì tôi phải hoàn trả, chẳng phải việc con dâu làm như vậy chính là để tôi bộc lộ những nhân tâm không tốt này sao? Chẳng phải tất cả những biểu hiện của con dâu đều đang tạo ra bậc thang để tôi đề cao sao? Lẽ ra tôi nên tận dụng tốt cơ hội này mới đúng! Không những không nên oán trách, mà còn nên cảm ơn con dâu, những việc gặp phải trong tu luyện có thể là ngẫu nhiên sao? Chẳng phải đều để tôi đề cao sao?
Cảm tạ Sư tôn đã điểm hóa, giúp con tìm ra tư tâm mà con không nhận ra, con phải nhổ bỏ nó tận gốc, quyết không để nó tồn tại trong trường không gian của con. Tân vũ trụ là vô tư, hết thảy đều là vị tha, tôi là người tu luyện, bất luận ở ngoài xã hội hay trong gia đình đều phải làm một người tốt.
Vậy nên tôi chuyển biến quan niệm, đặt lại cho đúng cơ điểm, có thời gian thì học Pháp nhiều hơn, khi làm việc nhà thì nghe các bài chia sẻ của đồng tu, phát chính niệm thanh trừ đủ mọi quan niệm hậu thiên và tư duy tiêu cực. Trong quá trình không ngừng học Pháp, các loại nhân tâm và chấp trước không tốt cũng dần phai nhạt, tâm tính cũng đề cao lên, hoàn cảnh gia đình cũng trở nên tốt hơn. Con trai đã chủ động đón cháu về nhà, buổi sáng con dâu cũng nấu cơm cho cháu, thời gian của tôi cũng trở nên dư dả. Bây giờ tôi nhìn con dâu cũng thuận mắt hơn, mỗi ngày con dâu đến ăn cơm, tôi đều nhiệt tình chào hỏi, đã hoàn toàn buông bỏ oán hận đối với con dâu. Tu luyện chính là kỳ diệu và thần kỳ như vậy. Đệ tử cảm tạ hồng ân từ bi của Sư tôn.
Một hôm, chồng tôi muốn ăn sủi cảo, tôi đổ dầu lạc vào chảo lớn để đun nóng, trong khoảnh khắc dầu sôi, tôi ngửi mùi dầu liền cảm thấy buồn nôn, đồng thời thấy tim đập nhanh, tức ngực khó chịu. Tôi vội vàng lập chưởng phát chính niệm: “Ta là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí, những an bài khác ta đều không cần, đều không thừa nhận, hoàn toàn phủ định hết thảy an bài của cựu thế lực, đệ tử Đại Pháp đến thế gian, có sứ mệnh và trách nhiệm trợ Sư chính Pháp, cứu độ chúng sinh, là đi trên con đường do Sư phụ an bài, đệ tử Đại Pháp có thiếu sót trong tu luyện, sẽ quy chính và tu tốt trong Đại Pháp, không có quan hệ gì với bất kỳ sinh mệnh nào trong cựu vũ trụ, mỗi sinh mệnh trong cựu vũ trụ đều phải sắp đặt lại vị trí của mình trong Chính Pháp, mới có thể quyết định đi hay ở, không có tư cách cũng không xứng cưỡng ép điều gì lên đệ tử Đại Pháp, ngươi bức hại thân thể ta xuất hiện trạng thái không đúng, chính là phạm tội với Đại Pháp, với đệ tử Đại Pháp, ta lập tức phát chính niệm thanh trừ ngươi.” Một lúc sau, thân thể tôi dần dần trở lại bình thường, tôi vẫn làm việc như bình thường, người nhà cũng không phát hiện ra.
Cảm tạ Sư tôn đã không từ bỏ một đệ tử không cố gắng như con. Trong thời gian còn lại không nhiều này, con sẽ học Pháp nhiều hơn, học Pháp tốt hơn, không ngừng hướng nội tìm, loại bỏ mọi chấp trước, buông bỏ nhân tâm, nhân niệm, thực sự đề cao trong Pháp, tu tốt bản thân, bước tốt, bước ngay chính trên con đường do Sư phụ an bài. Viên mãn theo Sư tôn trở về gia viên mỹ hảo.
Cảm tạ Sư tôn! Cảm tạ Đại Pháp! Khấu bái Sư tôn! Cảm ơn các đồng tu!
(Phụ trách biên tập: Văn Khiêm)
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2025/6/7/在大法中歸正-修去私心-492938.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/16/228885.html