Thức tỉnh nhờ Pháp Luân Đại Pháp
Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục
[MINH HUỆ 22-05-2025] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi đã bắt đầu tu luyện cách đây sáu năm. Tôi không có đồng tu nào để giao lưu, trên con đường tu luyện của mình, tôi đã vấp ngã hết lần này đến lần khác nhưng đều tự đứng dậy được. Nếu không có sự bảo hộ và điểm hóa của Sư phụ, có lẽ tôi đã trở nên chán nản trong thế giới bại hoại này và chỉ biết nhìn tiêu chuẩn đạo đức của mình không ngừng trượt dốc.
Tôi đã bắt đầu tu luyện như thế nào
Tôi có hai chuyến công tác đến Hoa Kỳ vào năm 2016 và 2017, ở đó tôi đã thấy các học viên giảng chân tướng tại các điểm du lịch. Nhưng có lẽ cơ duyên của tôi chưa đến, vì lúc đó tôi đã không thực sự hiểu khi nghe họ giảng chân tướng về Đại Pháp.
Ngay sau khi trở về Trung Quốc lần thứ hai, tôi bị ốm rất nặng và phải nhập viện trong hơn một tháng. Nằm trên giường bệnh, tôi không khỏi thắc mắc tại sao mình đã nghiên cứu về dinh dưỡng và ăn uống điều độ mà vẫn mắc bệnh?
Để tìm câu trả lời, tôi bắt đầu tìm hiểu về tâm linh và đọc rất nhiều sách về chủ đề này. Tôi tin rằng con người có linh hồn, nhưng tôi không biết linh hồn đến từ đâu. Tôi cũng tham gia một vài khóa học về chủ đề này, nhưng vẫn không giải quyết được vấn đề căn bản của tôi—làm thế nào con người có thể thoát khỏi luân hồi?
Năm 2019, chị gái tôi trở về sau chuyến đi đến một thành phố khác và mang theo vài cuốn sách. Chị ấy nói với tôi rằng chị đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và nói rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã sai khi bức hại pháp môn này. Đây cũng là điều mà các học viên ở nước ngoài đã nói với tôi, vì vậy tôi đã lập tức hiểu ý khi nghe chị ấy nói.
Tôi đã quan sát cách chị ấy tu luyện. Chị ấy luôn muốn tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, vì vậy tôi đã đọc hai bài giảng trong sách. Vì lúc đó tôi đang theo một môn khác và biết rằng có câu “bất nhị pháp môn,” nên tôi đã không đọc hết cuốn sách.
Sáu tháng sau, trong cùng một ngày, tôi bị đau bụng kinh dữ dội, chia tay bạn trai và bị đuổi việc. Tôi vô cùng đau khổ. Có lẽ phía minh bạch của tôi đã rất lo lắng, nên tôi đã tìm đến chị gái và nói với chị rằng cuộc sống của tôi quá khổ sở. Chị tôi đã cho tôi xem một vài video để tôi thấy được vẻ đẹp của Đại Pháp. Sau đó, tôi đã hạ quyết tâm tu luyện.
Sư phụ tịnh hóa thân thể cho tôi
Ngay khi tôi bắt đầu nghiêm túc đọc sách Chuyển Pháp Luân, Sư phụ đã bắt đầu quản tôi. Lúc đầu, tôi bị tiêu chảy và phải đi vệ sinh liên tục. Mãi sau này tôi mới hiểu rằng Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho tôi. Từ nhỏ tôi đã phải uống thuốc và gần như cứ cách một ngày lại phải đến bệnh viện. Tôi bị đau bụng kinh dữ dội, viêm dạ dày, bệnh trĩ, chóng mặt, viêm phế quản mãn tính và bệnh lao. Mặt tôi đầy mụn và nước da vàng vọt.
Sau một năm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tất cả các vấn đề sức khỏe của tôi đều biến mất. Mụn trứng cá đã hết, da tôi trở nên mịn màng hơn và không còn vàng vọt nữa. Nhiều người hỏi tôi làm thế nào mà có được làn da đẹp như vậy. Có một lần, Sư phụ đã điểm hóa cho tôi trong một giấc mơ: Tôi thấy tất cả các loại thuốc mà tôi đã uống từ nhỏ được bài tiết ra khỏi cơ thể, phủ kín cả sàn nhà. Tôi vẫn nhận ra những loại thuốc mình đã uống khi còn rất nhỏ.
Kể từ đó, tôi không bao giờ cần phải uống thuốc hay tiêm thuốc nữa, ngay cả trong thời kỳ đại dịch. Chính Đại Pháp đã biến tôi từ một người bệnh tật trở thành một người thực sự khỏe mạnh.
Bất thất bất đắc
Tôi từng là một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện và vâng lời. Nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, vì mải mê trong cuộc sống đời thường một thời gian dài, tôi đã trở nên lười biếng. Tôi đã vay vốn từ thẻ tín dụng để đầu tư, nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có thể có đủ tiền để ổn định cuộc sống. Tuy nhiên, chỉ trong vài năm, tôi đã nợ hơn 200.000 nhân dân tệ. Tôi đã lấy trộm tiền trong két sắt của bố mẹ để trả nợ và vay tiền của bất cứ ai có thể.
Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã học được Pháp lý “bất thất bất đắc,” tôi không bao giờ lấy trộm tiền của gia đình nữa. Tôi đã không tức giận khi hỏi vay bố 3.000 nhân dân tệ mà bị ông từ chối. Tôi đã làm hai công việc, buổi sáng làm đồ ăn sáng, rửa bát và làm các công việc lặt vặt, từ trưa trở đi tôi kinh doanh một tiệm cắt tóc nhỏ. Tôi không cảm thấy cay đắng khi phải kiếm tiền để trả nợ.
Tại nhà hàng nơi tôi bán đồ ăn sáng, tôi coi công việc kinh doanh của chủ như của chính mình, giữ cho cửa hàng luôn sạch sẽ, ngăn nắp và phục vụ tốt mọi khách hàng. Đôi khi, vào những ngày ông chủ không kiếm được đồng nào, tôi không muốn nhận tiền công của mình. Sau đó, ông chủ của tôi đã minh bạch chân tướng Đại Pháp và thoái xuất khỏi ĐCSTQ cùng các tổ chức thanh thiếu niên của nó.
Trong tiệm cắt tóc của mình, tôi sử dụng những sản phẩm tốt cho khách hàng và tính giá hợp lý. Khi biết khách hàng có hoàn cảnh khó khăn, tôi chỉ lấy của họ rất ít tiền. Khách hàng của tôi bao gồm bác sĩ, ban giám hiệu nhà trường, chủ công ty và những người thuộc nhiều tầng lớp xã hội khác nhau. Tôi đã nói chuyện với họ về văn hóa truyền thống Trung Hoa, về Thần Phật, về sự hỗn loạn trong xã hội ngày nay và những lời cảnh báo về thiên tai. Tôi làm vậy để khơi dậy thiện niệm trong tâm họ, để họ có thể nhìn thấu ĐCSTQ và tránh xa nó.
Có lần tôi cắt tóc cho một khách hàng hơi ngắn quá. Ngày hôm sau cô ấy quay lại phàn nàn. Tôi biết rằng hình ảnh của cô ấy rất quan trọng và đó là lỗi của tôi khi đã không cắt tóc cho cô ấy một cách phù hợp. Tôi nghĩ rằng có lẽ mình đã nợ cô ấy trong kiếp trước, vì vậy tôi đã đưa cho cô ấy 600 nhân dân tệ để bồi thường. Tôi nói với cô ấy rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ của chúng tôi dạy chúng tôi phải nghĩ cho người khác trước. Việc này đã giúp tôi tống khứ được chấp trước vào lợi ích cá nhân. Ngày hôm sau, tiệm cắt tóc của tôi rất đông khách và tôi đã kiếm thêm được 600 nhân dân tệ.
Trong suốt sáu năm tôi tu luyện, Sư phụ vẫn luôn dõi theo tôi mỗi ngày.
Pháp Luân Đại Pháp đã biến tôi từ một người theo đuổi danh lợi, sống nội tâm, sợ khổ sợ mệt và ích kỷ trở thành một người trung thực, tiết kiệm và sẵn lòng giúp đỡ người khác.
Chứng kiến uy lực của Đại Pháp
Trong đại dịch COVID-19, tôi đã khuyên mọi người xung quanh hãy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” để được bình an. Một người anh họ của tôi tin rằng Đại Pháp là tốt, anh ấy làm việc trong một nhà máy. Mọi người trong dây chuyền sản xuất đều có kết quả xét nghiệm dương tính, nhưng anh ấy vẫn ổn dù ngày nào cũng đi làm. Anh ấy cũng đã khỏi bệnh gút nặng. Anh ấy nói với những người khác rằng anh ấy khỏi bệnh gút là nhờ niệm chín chữ chân ngôn.
Khi đại dịch đang ở đỉnh điểm, bà ngoại 90 tuổi và bà nội 80 tuổi của tôi đều ở cùng tôi. Tôi đã bảo bà ngoại niệm chín chữ chân ngôn. Bà đã đọc thành tiếng và tinh thần rất tốt. Bà không bao giờ bị nhiễm bệnh.
Bà nội của tôi không tin vào uy lực của việc niệm chín chữ chân ngôn. Một hôm, sau khi tôi về nhà, tôi thấy bà đang run rẩy. Môi bà tím tái và bà bị sốt. Tôi đã nói với bà về vẻ đẹp của Đại Pháp. Lần này bà đã công nhận và bắt đầu niệm chín chữ chân ngôn. Tôi cũng bật nhạc Đại Pháp cho bà nghe. Bà đã bình phục sau một đêm ngon giấc mà không cần uống thuốc.
Chứng thực Đại Pháp tại Trại tạm giam
Tôi đã nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp trong một cửa hàng, sau đó một khách hàng đã báo cảnh sát. Tôi đã bị bắt giữ phi pháp và nhà tôi bị lục soát. Hai ngày trước khi sự việc này xảy ra, Sư phụ đã điểm hóa cho tôi rằng tôi sẽ gặp nguy hiểm, vì tôi đã gặp ác mộng hai đêm liên tiếp. Đó là lỗi của tôi vì đã không chú ý đến vấn đề an toàn.
Hai chiếc xe cảnh sát đã tới và cảnh sát bắt đầu lục soát nhà tôi. Họ cũng lục soát tiệm cắt tóc của tôi và thẩm vấn tôi cho đến nửa đêm. Sách Đại Pháp, điện thoại di động, máy tính xách tay, máy tính để bàn và các vật dụng khác của tôi đã bị tịch thu. Họ không trả lại bất cứ thứ gì.
Tại đồn cảnh sát, tôi bắt đầu phát chính niệm và nhẩm Pháp. Tôi bình tĩnh giảng chân tướng cho các cảnh sát, bao gồm thông tin về vụ tự thiêu giả trên Quảng trường Thiên An Môn. Một viên cảnh sát đã phỉ báng Đại Pháp, một số người khác đã chửi bới tôi và Đại Pháp. Tôi đã phát chính niệm rằng mỗi người trong số họ đều có thể được cứu.
Người báo cảnh sát đã đến để làm bản tường trình. Tôi không hề căm ghét anh ấy và đã phát chính niệm để tiêu trừ các nhân tố tà ác ngăn cản anh ấy được cứu. Tôi thực sự mong rằng anh ấy có thể được cứu.
Các cảnh sát đã đọc cho tôi nghe từng điều luật mà họ nói rằng tôi đã vi phạm. Tôi cảm thấy chóng mặt, đói và lạnh, chính niệm của tôi đã giảm sút.
Ngay khi bị đưa vào trại tạm giam, tôi cảm thấy rất tệ vì đã không cứu được những cảnh sát đó. Tôi đã không tinh tấn trong tu luyện và đã không tu tốt. Nó cũng xuất phát từ những sơ hở của tôi, gần đây tôi đã lơ là trong việc học Pháp và luyện công. Ngoài ra, tôi còn có tâm sợ hãi mạnh mẽ và đã bị tà ác lợi dụng. Khi cảm thấy buồn bã, tôi đã phát chính niệm và nhẩm Pháp, bao gồm cả “Luận Ngữ” và các bài thơ trong cuốn Hồng Ngâm. Tôi biết rằng mình là một đệ tử và Sư phụ đã an bài cho tôi đến đây để cứu độ chúng sinh.
Vào ngày đầu tiên ở trại tạm giam, Sư phụ đã điểm hóa cho tôi trong một giấc mơ: tôi không đi giày và đang đi chân trần đến một cửa hàng để mua đồ. Một bà cụ đã cố gắng đưa cho tôi một đôi giày nhỏ, nhưng tôi đã từ chối. Bà ấy đã ép một loại ma thuật nào đó vào tay tôi, rồi tôi tỉnh giấc.
Tôi đã nhẩm bài thơ của Sư phụ:
“Thân ngọa lao lung biệt thương ai
Chính niệm chính hành hữu Pháp tại
Tĩnh tư kỷ đa chấp trước sự
Liễu khước nhân tâm ác tự bại” (Biệt Ai, Hồng Ngâm II)
Tôi đã hướng nội và tìm ra những thiếu sót của mình, tôi học Pháp chưa đủ và không thực sự nhập tâm, tôi không luyện công và thường xuyên bỏ lỡ việc phát chính niệm. Với tình trạng này, khi tôi giảng chân tướng cho mọi người, hiệu quả không được tốt. Tôi đã không tín Sư tín Pháp và không đủ kính Sư kính Pháp. Tôi thường chỉ quan tâm đến làm các việc và có chấp trước vào tâm cầu an dật. Tôi quá chấp trước vào kết quả và sợ khổ. Khi đả tọa, tôi sợ phải chịu đựng cơn đau ở chân. Tôi cũng có tâm sợ hãi mạnh mẽ, tâm tranh đấu mạnh mẽ và tâm an dật. Tôi sợ bị chỉ trích, không tu khẩu và không chú ý đến vấn đề an toàn.
Trong trại tạm giam có một bà cụ gần 70 tuổi. Bà đã ở đó hơn 10 ngày do mâu thuẫn với hàng xóm. Bà không thể chịu đựng được nữa. Bà liên tục làm ầm lên, tâm trạng rất tồi tệ, huyết áp cao, đau nhức toàn thân và cảm thấy buồn nôn. Không ai quan tâm đến bà, những người khác khuyên tôi nên nhắm mắt làm ngơ, nếu không lính canh sẽ gây khó dễ cho tôi. Nhưng tôi vẫn quan tâm, chăm sóc bà và tìm cơ hội để giảng chân tướng cho bà. Tôi nói với bà rằng bằng cách niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo,” bà sẽ khỏe hơn. Bà đã niệm một cách bán tín bán nghi. Dù vậy, ngày hôm sau, bác sĩ đã kiểm tra huyết áp của bà và nó đã trở lại bình thường. Kể từ đó, bà niệm chín chữ chân ngôn mỗi ngày. Bà không còn cảm thấy khó chịu nữa và tâm trạng của bà ngày càng tốt hơn.
Tôi hiểu rằng Sư phụ đã gia trì chính niệm cho tôi. Trong trại tạm giam, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình đang bị giam giữ. Tôi chỉ ở đó để cứu độ chúng sinh. Tôi luôn giúp các bạn tù làm mọi công việc tay chân bẩn thỉu. Mọi người ở đó phải chịu rất nhiều khổ sở. Tôi đã chân thành an ủi và quan tâm đến từng người trong số họ. Bất cứ khi nào có cơ hội, tôi đều giảng chân tướng cho họ.
Tất cả mọi người đều nói rằng tôi là một người tốt. Hầu hết họ đều chọn thoái khỏi ĐCSTQ. Ngay cả lính canh cũng nhận xét về hành vi tốt của tôi và cho tôi ra trại sớm nửa ngày. Sau khi được trả tự do, tôi đi taxi và nói chuyện với tài xế về Đại Pháp. Anh ấy đã hiểu ra chân tướng và thoái khỏi ĐCSTQ.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/3/14/491318.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/5/22/228144.html