Cha tôi đã nói ra cảm xúc từ đáy lòng
Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 10-05-2025] Tôi sinh ra trong một gia đình trí thức vào những năm 1970. Cha tôi tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng và làm việc tại một đơn vị nghiên cứu khoa học. Mẹ tôi tốt nghiệp trường trung cấp kỹ thuật và cũng là một nhân viên văn phòng. Tôi, một đứa trẻ lớn lên trong môi trường gia đình trí thức, vốn nên được cha mẹ hun đúc và giáo dục để trở thành một người có học thức và có tu dưỡng. Nhưng sự thật lại không phải như vậy, từ khi tôi nhớ được mọi chuyện trở đi, điều tôi chứng kiến là cha mẹ mình cãi vã triền miên, chiến tranh lạnh, bỏ nhà ra đi và đòi ly hôn. Có thể tưởng tượng được một đứa trẻ lớn lên trong một môi trường như vậy sẽ phải chịu đựng những tổn thương tâm lý lớn đến mức nào.
Tính cách cực đoan của cha tôi xuất phát từ di truyền của gia tộc, và văn hóa đảng rót vào hậu thiên đã làm gia tăng sự ngang ngược và bạo lực của ông. Chị gái tôi tính cách sôi nổi và giàu sáng tạo, không thích bị gò bó và kiểm soát, nên chị thường xuyên bị cha tôi đánh đập và mắng mỏ. Có lần, chị dùng tiền mừng tuổi dành dụm mấy năm trời để mua một chiếc áo khoác lụa hai mặt chống mưa màu đỏ. Vừa mặc được một ngày liền bị cha tôi thấy. Cha chê chị mặc quá gây chú ý nên không cho chị mặc và còn la mắng chị nữa. Chị tôi cãi lại mấy câu, cha tôi càng giận hơn. Ông ném quần áo vào trong lò rồi đốt. Chị tôi khóc, mặt mày méo xệch. Vì thường xuyên giận khóc rồi ngủ thiếp đi nên chị tôi bị đau đầu do căng thẳng thần kinh. Khi đau, chị lấy nắm đấm đập vào đầu hoặc tự đập đầu vào tường. Có một lần vì chị tôi không nghe lời, cha tôi lại bắt đầu đánh mắng chị, chị tôi càng khóc to. Cha tôi vì để bắt chị im lặng, liền lấy một đôi đũa quấn giẻ rách rồi nhét vào miệng chị. Ông còn kéo rèm cửa lại, dáng vẻ như muốn giết người diệt khẩu. Tôi sợ hãi đến mức trốn vào góc nhà, hai chân run cầm cập, không dám thở mạnh, nhưng vẫn bị cha tìm thấy và kéo ra đánh cho một trận. Từ nhỏ đến lớn đều là như vậy. Mỗi lần chị bị đánh, tôi đều phải “làm bạn” cùng chị.
Sau khi chị tôi trưởng thành, chị ấy có bạn trai, nhưng gặp phải sự phản đối kịch liệt của cha mẹ. Hôm đó, chị tôi và cha mẹ cãi nhau kịch liệt. Ngày hôm sau, chị tôi đi lên núi, dùng rượu trắng pha với một chai thuốc ngủ rồi uống. May mắn có hai chị em nhà nào đó lên núi hái nấm, phát hiện chị tôi bất tỉnh dưới gốc cây. Họ đưa chị tôi đến bệnh viện cấp cứu. Mặc dù chị tôi đã giữ được tính mạng, nhưng từ đó về sau chị mắc thêm bệnh trầm cảm, chị đã tự tử hơn chục lần nhưng không thành. Chị đã chịu vô số khổ, gặp vô số tội nghiệp. Cuối cùng năm đó ở tuổi 34, chị đã kết thúc cuộc đời tuổi trẻ của mình bằng một đôi tất.
Khi chị tôi còn nhỏ được gửi đến nhà bà ngoại ở nông thôn để nuôi dưỡng. Mẹ tôi thường xuyên cãi nhau với cha tôi và trở về nhà bà ngoại. Có khi mẹ bỏ đi một, hai tháng, bỏ lại tôi và cha ở nhà. Quần áo tôi bẩn thỉu mà chẳng ai giặt, vạt áo thì bóng nhoáng, khắp người bốc mùi khó chịu, bị bạn học ghét bỏ và giáo viên phê bình. Tôi mỗi ngày đều ăn bánh ngô, mở nắp nồi ra thì không còn chút hơi nóng, cắn một miếng như nhai rạ, thật khó nuốt. Tôi thường xuyên đói đến mức trước mắt tối sầm, ngồi xổm dưới đất, không dám đứng dậy vì sợ ngất xỉu. Thời gian dài dinh dưỡng không tốt khiến thể trạng tôi rất kém, gầy yếu kinh khủng, chưa đến 10 tuổi đã bệnh tật đầy thân. Mỗi năm tôi đều phải nghỉ học vài tháng. Tính cách của tôi cũng theo tuổi tác lớn lên càng ngày càng cực đoan, cảm xúc bất ổn, dễ nổi nóng, hay chửi bới người khác và đánh nhau mà không màng đến tính mạng.
Năm 1997, tôi và mẹ có duyên bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đại Pháp đã xoa dịu những vết thương trong lòng tôi và gột rửa những dơ bẩn trong tâm hồn tôi, khiến tôi từ một người tự tư tự lợi, hiếu chiến, trở thành một người thiện lương, kiên nhẫn, và sẵn sàng giúp đỡ người khác.
Trước đây tôi bị bệnh tim, viêm phổi mạn tính, viêm phế quản, viêm dạ dày và ruột, viêm phần phụ, trĩ nội, trĩ ngoại và chứng mất ngủ dai dẳng. Tôi nặng chưa đến 40kg, không dám ra khỏi nhà khi gió to. Đồng nghiệp thường chế giễu và bắt chước dáng vẻ ốm yếu của tôi, nói rằng tôi trông giống Lâm Đại Ngọc. Sau khi tu luyện, những căn bệnh này đều khỏi, có thể ăn ngon ngủ ngon, và làm bao nhiêu việc cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Trước đây cha mẹ tôi cũng bệnh đầy thân, và họ đều nghỉ hưu sớm vì bệnh tật, mẹ tôi sau khi tu luyện thì bệnh tật của bà đã khỏi. Bà đã không dùng bất kỳ loại thuốc nào trong hơn 20 năm qua. Các nếp nhăn trên khuôn mặt bà đã giãn ra, nét mặt sầu khổ của bà đã trở nên từ bi hiền hậu. Cha tôi cũng được hưởng lợi từ việc này, thân thể khỏe mạnh, lưng thẳng, tai thính mắt sáng, và ông trẻ hơn bạn bè cùng trang lứa ít nhất mười tuổi. Tính tình của ông cũng điềm tĩnh hơn rất nhiều. Bản thân ông nói rằng đã bị chúng tôi “đồng hóa” rồi.
Cha ủng hộ việc tu luyện, nhưng phản đối chúng tôi giảng chân tướng, chủ yếu là sợ chúng tôi bị bức hại và mang đến tai họa cho gia đình. Ông cho rằng chúng tôi ra ngoài giảng chân tướng là ích kỷ, không để ý đến sự lo lắng của người thân. Thật ra thì chúng tôi giảng chân tướng trong nhiều năm như vậy và không bị bức hại, chỉ là ông đang chịu áp lực tâm lý mà thôi. Tôi ra ngoài phát tài liệu giảng chân tướng một hoặc hai lần trong ngày, và ngày nào cũng ra ra vào vào với túi lớn túi nhỏ. Cha tôi đoán được tôi đang làm gì, nhưng ông không nói rõ, chỉ nói với tôi rằng ông chịu áp lực rất lớn, sợ rằng tôi xảy ra chuyện, sợ bị liên lụy, sợ tôi bị bức hại mất việc làm. Mãi cho đến năm nay, cuối cùng cha tôi cũng hiểu được việc giảng chân tướng của chúng tôi.
Bởi vì cha tôi đã bảo vệ chúng tôi theo cách riêng của ông dưới áp lực suốt bao nhiêu năm qua, nên Sư phụ cũng đã ban cho ông phúc báo. Mặc dù áp lực rất lớn, cha tôi vẫn không hề mất ăn mất ngủ, ngược lại ông ngủ rất nhanh và ngủ sâu giấc. Trước đây, ông thường xuyên mất ngủ, có lúc uống đến năm, sáu viên thuốc ngủ mạnh nhưng cũng không ngủ được, ông cũng có các triệu chứng như lo âu và căng thẳng. Giờ thì sức khỏe của ông đều tốt rồi. Mấy năm trước, ông thường xuyên bị mộng du, thức dậy giữa đêm rồi ngã, do bị ngã nên xuất huyết não và phải phẫu thuật. Giờ thì ông không còn mộng du nữa. Ông cũng mắc các bệnh mạn tính như huyết áp cao, đường huyết cao, bệnh gút, và ăn uống không ngon miệng. Giờ đây, ông không còn kiêng khem gì, uống rượu, thịt mỡ, hải sản, bánh ngọt, các sản phẩm từ đậu, v.v. Ông muốn ăn gì liền ăn nấy. Bệnh rung nhĩ kéo dài nhiều năm của ông cũng đã khỏi, và ông có thể tự mình trồng trọt và chăm sóc vườn rau.
Mọi người trong gia đình tôi đều minh bạch chân tướng về Đại Pháp, đã thoái xuất khỏi các tổ chức của tà đảng, tin vào Pháp Luân Phật Pháp và đều được hưởng lợi ích từ Đại Pháp ở nhiều mức độ khác nhau.
Nhiều năm trước, dì hai của tôi đã xin một cuốn Chuyển Pháp Luân, dì thường xuyên đọc sách, và chồng dì cũng đọc. Hiện tại, bệnh nhồi máu não của chồng dì đã khỏi. Tim và phổi của dì vốn rất yếu, không thể hoạt động, hễ làm là thở gấp. Đến mùa đông năm ngoái dì đã khỏi bệnh và tăng hơn 5 kg. Đầu xuân năm nay, dì hai tôi từ khe núi xuống thăm chúng tôi xách theo một giỏ trứng gà vườn. Trông dì sắc mặt hồng hào, ăn cơm cũng ngon miệng hơn trước, cảm giác toàn thân tràn đầy năng lượng và đang lên kế hoạch chạy đường mòn.
Gia đình cậu của tôi đều biết chân tướng và đã tam thoái. Họ thường xuyên niệm chín chữ chân ngôn và trong nhà có treo bùa hộ mệnh. Mẹ của cậu mùa hè năm ngoái bị xuất huyết não phải nằm viện nửa tháng. Ban đầu, bà không thể tự chăm sóc bản thân và lại có triệu chứng của bệnh tim, không lâu sau bệnh tình bắt đầu có chuyển biến, đến mùa đông thì bà đã hoàn toàn bình phục mà không để lại di chứng gì. Cậu tôi bị cưa điện cắt đứt ngón cái, nhưng hoàn toàn không đau, và mọi người đều tin rằng đó là Sư phụ Đại Pháp đã bảo hộ. Đầu xuân năm nay, chúng tôi đã tặng cho cậu một máy nghe nhạc có thu âm các bài giảng Pháp của Sư phụ, cậu và mẹ cậu ngày nào cũng nghe.
Cô tôi năm nay 81 tuổi, năm kia bệnh tim của bà phát tác bị ngất xỉu trên đường, nhờ được cứu chữa kịp thời nên đã giữ được mạng sống. Mùa hè năm ngoái cô lại được chẩn đoán mắc bệnh ung thư hạch. Trong quá trình hóa trị tại bệnh viện cô bị trầm cảm, tình trạng rất tệ, cô còn bị nôn ra máu không rõ nguyên nhân. Vậy mà đến mùa đông đã khỏi hết bệnh, cô đã có thể ăn ngon ngủ yên tại viện dưỡng lão, tính tình bình ổn và sống rất yên ổn. Cô tôi mấy năm trước cũng đã nghe băng ghi âm giảng Pháp của Sư phụ, thường xuyên niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và tin tưởng những người tu luyện chúng tôi. Ngay cả khi cô bị bệnh ăn nói hồ đồ, Sư phụ vẫn đang quản cô và tịnh hóa thân thể cho cô.
Vợ của anh họ tôi bước vào tu luyện Đại Pháp cách đây mười năm, khi đó chị ấy mắc rất nhiều bệnh, mỗi ngày uống một vốc thuốc to nhưng không có hiệu quả. Sau đó, các loại thuốc kháng nhau và chị ấy không thể uống thuốc. Bệnh tim của chị ấy cũng đã chuyển sang suy tim giai đoạn cuối, quả thực không còn lựa chọn nào khác mới luyện công cùng chúng tôi. Sau khi tu luyện, tất cả các bệnh của chị đều khỏi, động tác của chị ở tuổi 70 rất nhanh nhẹn, làm việc gọn gàng, “ba việc” của Đại Pháp cũng không bị rớt ở phía sau. Anh họ tôi đã phẫu thuật đặt stent tim cách đây vài năm, và sau đó lại phẫu thuật tuyến giáp, sau ca phẫu thuật thân thể rất suy nhược. Anh ấy chỉ mới học “Chuyển Pháp Luân” được vài tháng thì thân thể đã hồi phục rồi, bây giờ thể lực có thể làm mọi việc, trồng rau, bán rau, nhặt phế liệu và còn ra ngoài làm thuê, không hề nhàn rỗi chút nào.
Năm nay, chú tôi đến thăm nhà tôi, cha tôi khuyên chú làm việc thiện, buông bỏ vọng tưởng và tu dưỡng bản thân. Tôi nói cho cha tôi và chú nghe những Pháp lý mà Sư phụ đã giảng, cách buông bỏ tâm oán hận và tâm tranh đấu như thế nào, như thế nào để tu khẩu và không làm tổn thương người khác, hành thiện và tích đức như thế nào, như thế nào là lấy khổ làm vui, chịu thiệt là phúc. Hai vị trưởng bối liên tục gật đầu đồng ý, cha tôi còn khen tôi tu luyện tốt. Chú tôi hỏi: “Anh ơi, anh có tu luyện không?” Cha cười nói: “Tôi cũng tu luyện, trong tâm tôi có Đạo”. Cha tôi trước đây đã từng đọc “Chuyển Pháp Luân” và trong vô tri vô giác ông đã dùng những Pháp lý của Đại Pháp để dẫn dắt bản thân, Đạo mà ông nói thực ra chính là Pháp. Tôi nói: “Ba con bây giờ bệnh mất ngủ, bệnh tim và bệnh gút đều khỏi rồi”. Chú hỏi: “Đều có thể chữa khỏi sao?” Cha tôi rất tự tin khẳng định: “Có thể!”
Tết năm nay khi ăn cơm tối ngày giao thừa, cha tôi đã nói ra những lời từ tận đáy lòng: “Đại sư Lý Hồng Chí dạy bảo cho con người hướng thiện, đã cứu được rất nhiều người, rất nhiều gia đình! Hóa ra giúp người hành thiện không phải là vì người khác, mà là vì tốt cho chính mình, đem lại hạnh phúc và lợi cho bản thân mình và người thân”.
Sư phụ đã an bài cho chúng ta trong quá trình cứu người, trong thực tu mà tiêu trừ nghiệp lực, buông bỏ nhân tâm, vứt bỏ danh lợi tình, và tu xuất tâm từ bi, đồng thời thành tựu được chúng ta, cũng dung nạp và cứu độ những chúng sinh có duyên với chúng ta. Phong thái và diện mạo của đệ tử Đại Pháp thể hiện trên thân thể chúng ta cũng khiến mọi người xung quanh thấy được vẻ đẹp của Đại Pháp, và cảm nhận được uy lực của Đại Pháp, từ đó thay đổi thái độ đối với Đại Pháp, củng cố tín tâm vào Đại Pháp và tin tưởng vững chắc rằng Đại Pháp có thể cứu độ họ! Đây là lựa chọn của bản thân chúng sinh, và cũng là lựa chọn của vũ trụ mới trong tương lai.
(Chịu trách nhiệm biên tập: Nhậm Gia)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/10/483611.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/18/228915.html