Sư phụ bảo hộ tôi vượt qua quan nạn
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tỉnh Sơn Đông
[MINH HUỆ 24-02-2025] Tôi là đệ tử tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996, năm nay 59 tuổi. Trên chặng đường tu luyện hơn 20 năm, tôi đã từng gặp vô số quan nạn nguy hiểm, đều chuyển nguy thành an với sự bảo hộ từ bi của Sư phụ.
1. Sư phụ cứu tôi về nhà
Vào mùa đông năm 2001, những đồng tu ở địa phương tôi đã gửi rất nhiều thư giảng chân tướng cho những lãnh đạo của các đơn vị, khuấy động tà ác ở địa phương. Kẻ ác coi tôi là đối tượng tình nghi. Trưởng phòng công ty và trưởng phòng bảo vệ tìm đến tôi, bảo tôi thừa nhận thư là do tôi gửi, đồng thời bảo tôi lựa chọn: “Học Pháp Luân Công hay là đi làm?” Tôi đã giảng chân tướng cho họ. Họ không nghe, cuối cùng còn ép tôi đưa ra lựa chọn.
Nguyên nhân mà lần này công ty muốn mượn vụ gửi thư chân tướng để cố ý hại tôi là vì hai tháng trước, tôi từng bị bắt cóc đến lớp tẩy não. Sắp đến Tết Trung thu, kẻ cầm đầu Phòng 610 tìm tôi nói chuyện, nói phải chiếu cố tôi, cho tôi về nhà một chuyến. Lời nói của ông có nghĩa là để tôi biếu quà cho ông. Tôi đã về công ty làm việc và không quay lại lớp tẩy não. Việc này đã chọc tức kẻ cầm đầu Phòng 610, ông phái một nhân viên bên đó gọi điện thoại cho tôi, đồng thời đe dọa: “Không chuyển hóa mà còn muốn đi làm à? Để xem chúng tôi trị chị thế nào!”
Lúc tôi đi làm chưa đầy một tuần, lãnh đạo công ty đã gửi đơn “đình chỉ lương và công tác” cho tôi dưới chỉ thị của kẻ cầm đầu Phòng 610, và không cho tôi đi làm. Hơn một tháng sau, một hôm lãnh đạo công ty đã cố ý cài bẫy cho tôi thay ca, tôi bị bốn cảnh sát chặn lại ở vị trí công tác. Sau khi bị bắt cóc, tôi lại bị nhốt vào lớp tẩy não phi pháp. Vì những tay chân của Phòng 610 biết tôi không “chuyển hóa” nên đặc biệt hung ác với tôi, ngoại trừ không cho tôi ăn cơm và đi vệ sinh ra, họ còn còng một tay của tôi. Tôi bị treo trên đầu giường cao suốt một đêm.
Hôm sau, tôi lại bị nhốt phi pháp ở trại tạm giam địa phương. Trong trại tạm giam, ngoại trừ nhẩm thuộc Pháp và phát chính niệm ra, tôi sẽ giảng chân tướng cho những người đang bị giam giữ, không có bất kỳ ai ngăn cản tôi. Ba ngày sau, có một cô gái trẻ bị bắt giam vào đó, tôi hỏi mới biết cô là đồng tu. Sau đó, hai chúng tôi đã cùng giảng chân tướng, đọc thuộc “Hồng Ngâm” và một số kinh văn, chúng tôi khích lệ lẫn nhau.
Đến chiều ngày thứ sáu mà tôi bị giam, có một người bị kêu đi dọn vệ sinh vội vàng chạy đến trước mặt tôi, nói: “Chị ơi, tôi thấy trên bàn họ có một tấm bảng, trên đó viết tên của chị, còn viết là sáng mai không cho chị ăn sáng, phải lao động ba năm.” Phòng giam im phăng phắc, mọi người trong phòng đều nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.
Sau khi tôi nghe tin này, ban đầu trong tâm thấy sợ, nhưng tôi nhanh chóng bình tĩnh. Tôi thầm nghĩ: “Sư phụ đang ở bên mình, bất kể đến đâu, mình cũng phải giảng chân tướng cứu chúng sinh. Mọi thứ của mình là do Sư phụ quyết định!” Đồng tu hỏi tôi: “Chị à, chị không sợ sao?” Tôi nói: “Có Sư phụ ở đây, có Pháp ở đây, đệ tử Đại Pháp bất kể ở đâu cũng tuyệt đối không thỏa hiệp với tà ác. Mọi thứ đều do Sư phụ nói mới tính!”
Sau khi ăn cơm tối xong, tôi và đồng tu ngồi phát chính niệm thêm. Một lúc sau, trong tâm tôi đột nhiên cảm thấy hối hận và khó chịu một chập. Tôi rất hối hận vì còn chưa kịp giảng chân tướng cho rất nhiều người hữu duyên mà mình quen biết, còn có tài liệu chân tướng chưa tặng xong một lượt cho vài thôn làng ở xung quanh nhà mẹ ruột tôi. Tôi còn nghĩ: Nếu trong thời gian mà tôi ở trại lao động, những thế nhân có duyên với tôi mất mạng vì không minh bạch chân tướng, thì đó chẳng phải là lỗi của tôi sao? Chẳng phải là tôi không hoàn thành sứ mệnh cứu độ chúng sinh sao? Tôi càng nghĩ càng cảm thấy có lỗi với Sư phụ, càng nghĩ càng khó chịu, càng tự trách, chỉ muốn gắn thêm đôi cánh để bay ra ngoài, tặng tài liệu chân tướng một lượt cho từng gia đình ở thôn làng đó …
Khi đang nghĩ đang nghĩ, tôi cảm thấy chân hơi mỏi, nên đã nằm xuống. Một lúc sau khi vừa nằm xuống, tôi đột nhiên sùi bọt mép, bọt trắng cứ trào ra ngoài, mọi người đều lo sợ, không biết nên làm gì. Đồng tu chạy đến ô cửa sổ nhỏ, kêu: “Người đâu mau đến đây! Người đâu mau đến đây!” Một cai ngục đã chạy đến, hỏi: “Kêu gì đấy?” Đồng tu nói: “Nguy quá, chị mau xem xem, chị tôi thành như thế này rồi!” Cai ngục vào xem, liền báo cáo với trại trưởng trước, rồi kêu bốn người khiêng tôi lên xe đưa đến bệnh viện.
Trong phòng cấp cứu, tôi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của trại trưởng trại tạm giam, có lẽ là sợ gánh trách nhiệm, chị ta đứng bên cạnh giường, không ngừng nói với tôi: “Không sao, không sao, sẽ nhanh khỏe thôi, sẽ nhanh khỏe thôi …” Các bác sỹ đều khẩn trương tiến hành làm kiểm tra và cấp cứu cho tôi. Kỳ thực, ngoại trừ sùi bọt mép ra, tôi không cảm thấy thân thể có gì khác thường.
Khi tôi được đẩy vào phòng bệnh, tôi thấy trưởng phòng an ninh quốc gia và nhân viên Phòng 610 cũng đến phòng bệnh. Họ đang nói thầm với nhau gì đó. Không biết khi nào tôi đã ngủ mất, đến sáng tỉnh dậy, tôi không thấy bóng dáng của trưởng phòng an ninh quốc gia và nhân viên Phòng 610 cũng như trại trưởng trại tạm giam nữa.
Một y tá thấy tôi đã tỉnh, nói với tôi: “Tối hôm qua chị làm mọi người sợ chết khiếp, chúng tôi bận rộn với chị cả đêm.” Tôi nói: “Cảm ơn các chị. Chị cho tôi hỏi những người đưa tôi đến đi đâu rồi?” Y tá nói: “Họ trả 300 Nhân dân tệ xong thì đi hết rồi.” Tôi nghĩ chắc họ sợ chết người phải gánh trách nhiệm nên mới bỏ đi. Đến khi bác sỹ vào ca, tôi đến tìm bác sỹ, nói muốn xuất viện. Bác sỹ nói: “Thật không ngờ, chị bình phục nhanh đến thế.” Bác sỹ khuyên tôi ở lại bệnh viện thêm một ngày để theo dõi, nhưng tôi không đồng ý, và lập tức ngồi taxi về nhà.
Sau khi về nhà, người thân và đồng tu rất lo cho tôi, sợ cảnh sát biết tôi đã bình phục về nhà, rồi có bắt tôi lại hay không. Tôi nói một cách chắc chắn: “Sư phụ đã cứu tôi ra, ai cũng không xứng quản tôi.” Từ đó về sau, cảnh sát chưa từng sách nhiễu tôi về việc này.
Tôi biết, đó là Sư phụ thấy đệ tử có một niệm khẩn thiết muốn cứu người, nên đã diễn hóa giả tướng nghiệp bệnh cho tôi, phá trừ ma nạn cực lớn mà tà ác phán quyết tôi lao động ba năm.
2. Sau lần thứ hai bị bắt lao động phi pháp
Trước Thế Vận Hội năm 2008, tà ác ở thành phố tôi bắt đầu bắt cóc các học viên Pháp Luân Công trên diện rộng, và tôi cũng bị bắt cóc. Ban Chính trị Pháp luật thành phố và Đội An ninh quốc gia thuộc Cục công an đã định chỉ tiêu 50 người. Trong số những đồng tu bị bắt cóc, ngoại trừ bị bắt lao động, còn có người bị kết án phi pháp, còn có gần 200 đồng tu bị nhốt vào lớp tẩy não phi pháp.
Vào một buổi sáng nọ cuối tháng 5 năm 2008, trên đường lái xe điện đi làm, tôi bị một chiếc xe màu đen không có biển số ép ngã vào lề đường từ phía sau, đội phó Đội An ninh quốc gia và vài cảnh sát đã cưỡng ép còng tay tôi ra sau lưng, kéo tôi lên xe.
Cảnh sát còn lục soát lấy chìa khóa nhà của tôi, đến nhà bắt chồng tôi (cũng là đồng tu). Chồng tôi nghe thấy tiếng cảnh sát, anh đã khóa trái cửa. Cảnh sát mở cửa hoài không được, cuối cùng chìa khóa bị gãy trong lỗ khóa, nhưng họ vẫn chưa bỏ cuộc, họ điều đến một xe cứu hỏa, dùng thang nâng điện leo lên lầu nhà tôi, phá cửa sổ chui vào, và bắt cóc chồng tôi. Trong tình huống nhà tôi không có người, cảnh sát đã lục soát nhà phi pháp, mọi thứ có giá trị trong nhà tôi đều bị họ cướp sạch.
Tôi và chồng bị giam giữ phi pháp ở một đồn công an. Một ngày sau, chúng tôi lại bị chuyển đến một đồn công an khác, bị nhốt riêng vào hai phòng. Họ tiến hành thẩm vấn phi pháp và đe dọa hai chúng tôi trong bốn ngày bốn đêm, mặc dù không có được những thứ họ muốn, nhưng đội phó Đội An ninh quốc gia vẫn bịa đặt cái thứ gọi là bằng chứng để bức hại chúng tôi.
Do bốn ngày bốn đêm ngồi trên ghế nhỏ không được cử động và cũng không được ngủ, nên chân phải của tôi sưng đến nỗi tuột vớ cũng khó, tôi đứng dậy, nửa bên người cũng không nghe tôi điều khiển. Ngay cả như vậy, cảnh sát vẫn phải giam tôi, chuẩn bị bắt tôi lao động phi pháp, nhưng trại tạm giam đã từ chối tiếp nhận. Đội phó Đội An ninh quốc gia lại kéo tôi đến bệnh viện thành phố, làm giả bằng chứng, bắt trại tạm giam giữ tôi lại.
Gần phân nửa số người trong phòng giam mà tôi bị giam giữ phi pháp là đồng tu. Vì chân phải của tôi không thể đi đứng bình thường, nên phải có đồng tu giúp đỡ lúc đi vệ sinh, cho nên cai ngục không sắp xếp cho tôi làm việc. Ngoại trừ nhẩm thuộc “Hồng Ngâm” và kinh văn ra, tôi còn phát chính niệm. Ban đêm, đến giờ nghỉ ngơi, tôi sẽ giảng chân tướng và khuyên tam thoái (thoát ly các tổ chức Đảng, Đoàn và Đội của Trung Cộng), rồi dạy các phạm nhân hát những ca khúc của Đại Pháp. Các đồng tu cũng giảng chân tướng và khuyên các phạm nhân làm tam thoái trong giờ làm việc, tôi và các đồng tu phối hợp với nhau, làm tam thoái cho tất cả những người bị giam trong phòng giam, những người minh bạch chân tướng rất tôn trọng chúng tôi.
Tiểu Thần, người quản tội phạm, là một cô gái 23, 24 tuổi, ban đầu đối với ai, cô cũng lạnh lùng và hung dữ. Sau khi minh bạch chân tướng, cô chủ động bảo tôi dạy cô hát bài “Đắc độ” do đệ tử Đại Pháp sáng tác, và cũng muốn nghe tôi đọc thuộc những bài thơ trong “Hồng Ngâm”. Cô đặc biệt quan tâm đến tôi, có một lần hai đồng tu chuẩn bị dùng bột giặt gội đầu cho tôi, sau khi cô thấy, cô đã lấy chai dầu gội đầu của mình, chạy qua nói với đồng tu: “Các cô đừng dùng bột giặt gội đầu cho dì cháu, đừng làm dì đau, để cháu gội cho dì nhé.” Tôi cảm động và thấy an ủi vì lời nói và hành động của Tiểu Thần khi ấy, đó là uy lực của Đại Pháp đã khơi dậy thiện niệm thiện hành của sinh mệnh này.
Còn có một cô bé tên là Tiểu Thông, 17 tuổi, vào tù vì tội khiêu dâm lừa đảo, có rất nhiều phạm nhân đều tẩy chay cô. Một ngày nọ, cô đột nhiên đau bụng, đau đến mức lăn lộn, lại không có thuốc giảm đau. Tôi bảo cô niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Cô nói: “Dì ơi, cháu cảm thấy đau sắp chết rồi, liệu có tác dụng không?” Tôi bảo cô thành tâm niệm là có tác dụng. Cô chỉ niệm một lát, và vui mừng nói với tôi, bụng cô hết đau rồi.
Từ đó, sau khi làm việc xong, cô muốn ở bên tôi, khi ngủ cũng nằm gần tôi. Buổi tối có thời gian rảnh, tôi nói cho cô nghe về văn hóa truyền thống, dạy cô làm người như thế nào, dạy cô học thuộc bài “Tố nhân” trong “Hồng Ngâm”, cô còn bảo tôi viết bài “Tố nhân” lên một mảnh giấy nhỏ cho cô, có thời gian rảnh thì cô lấy ra đọc. Tiểu Thông thay đổi rất nhiều, trông có vẻ không còn cà lơ phất phơ và đùa giỡn với đời nữa.
Một lần khác, cô khẽ nói với tôi: “Dì à, cháu nói thật với dì nhé, kể từ khi mẹ cháu sinh em trai, thì rất tệ với cháu, mẹ thường đánh cháu. Năm 12 tuổi, cháu đã bỏ nhà đi, năm 15 tuổi, cháu lại gặp kẻ buôn người. Trên chuyến xe lửa mà cháu bị bán, nhân lúc kẻ buôn người không phòng bị, cháu đã lấy con dao găm mà mình chuẩn bị từ trước đâm vào đùi của hắn, rồi thừa cơ chạy trốn. Sau đó, cháu lại gặp anh bạn trai từng làm lính, lần này cả hai chúng cháu bị bắt cùng nhau, trong nhóm của cháu đều là những người khiêu dâm giết người. Cho đến khi gặp dì, cháu mới biết bây giờ còn có người tốt giống như dì đây.” Sau khi nghe Tiểu Thông kể, trong tâm tôi xót xa một hồi, bây giờ thật sự có rất nhiều người đang tạo nghiệp mà không biết. Tôi nói: “Những người học Pháp Luân Công là một nhóm người tốt, bây giờ chỉ có Pháp Luân Công mới là miền tịnh thổ. Tiểu Thông à, hai chúng ta gặp nhau ở đây cũng là duyên phận. Bây giờ cháu đã biết rất nhiều đạo lý làm người, từ đây về sau cháu phải thay hồn đổi xác, làm một người mới, tuyệt đối đừng làm việc xấu, và sống vô tri vô giác nữa.” Cô cảm thấy hối hận, nói: “Dì à, nếu cháu có người mẹ giống như dì thì tốt rồi, cháu sẽ không bỏ nhà đi, và cũng không đến đây. Sau khi ra khỏi đây, cháu nhất định làm một người mới, và cũng không vào đây nữa.” Tôi thấy vui mừng cho sinh mệnh này đã tỉnh ngộ khi sắp đi xuống vực sâu.
Trong hơn 20 ngày ở trại tạm giam, có hai cảnh sát cầm vài tờ giấy đến bảo tôi ký tên, một cảnh sát trong đó nói: “Bà bị lao động một năm, hãy ký tên và lăn dấu tay.” Tôi chính niệm đầy đủ, nói: “Tôi ký tên lên đó, chẳng phải cũng bằng như tôi tự nguyện đi lao động rồi sao? Tôi không ký!” Cảnh sát còn lại nói: “Không ký không được, lăn tay cũng phải ấn dấu tay.” Khi này, tôi bắt đầu phơi bày người cảnh sát này lục soát nhà tôi thế nào, và lấy những thứ gì trong nhà tôi. Cảnh sát hành ác sợ nhất là bị phơi bày. Lúc này, người cảnh sát cầm giấy nói: “Bà không ký thì thôi.” Sau đó, hai cảnh sát ỉu xìu rời đi.
Bốn ngày sau, vào một buổi sáng, có một cảnh sát đến nói tôi: “Chiếu cố bà đấy, không cho bà lao động, bà có thể về nhà, nhưng chồng bà đã bị đưa đi lao động rồi.” Như vậy, người thân và lãnh đạo đơn vị đã đón tôi về nhà.
Sau khi về nhà, chị dâu (cũng là đồng tu) kể với tôi, sáng hôm nay chồng tôi đã bị bắt lao động phi pháp. Tôi nói: “Chị dâu à, tất cả chúng ta đều do Sư phụ nói mới tính, những gì tà ác trước nay nói chưa hề được tính. Chúng ta giúp chồng em phát chính niệm nhé, triệt để giải thể hết thảy tà ác, hắc thủ lạn quỷ và tà linh cộng sản âm mưu muốn bắt chồng em lao động. Xin Sư phụ gia trì cho chồng em nhanh chóng trở về trợ Sư chính Pháp, cứu độ chúng sinh.” Tôi và chị dâu đã phát chính niệm cho chồng tôi trong thời gian dài.
Đến hơn 5 giờ chiều, anh cả nhận cuộc điện thoại từ đồn công an, nói sức khỏe chồng tôi không phù hợp nên trại lao động từ chối tiếp nhận, họ bảo anh cả đến đón chồng tôi về nhà. Khi tôi nghe tin này, trong tâm biết ơn Sư phụ không thể dùng ngôn ngữ hình dung. Con gái cũng đứng kế bên tôi, song thủ hợp thập, nói: “Cảm tạ Sư phụ vì đã cứu cha mẹ con về nhà!” Đến hơn 6 giờ chiều, chồng tôi cũng bình an về nhà.
Sau khi tôi về nhà, trải qua một ngày học Pháp luyện công, về cơ bản thân thể đã bình phục. Tôi biết lần này lại là Sư phụ diễn hóa giả tướng nghiệp bệnh cho tôi, cảm tạ Sư phụ từ bi bảo hộ!
Mỗi khi nhớ lại Sư phụ bảo hộ tôi vượt qua những quan nạn khó khăn, tôi sẽ càng thêm tinh tấn, không dám giải đãi. Vì tôi biết Sư phụ cứu tôi về nhà là để cho tôi làm tốt ba việc, cứu độ nhiều chúng sinh hơn. Trong quãng thời gian quý báu hữu hạn mà Chính Pháp sắp kết thúc, tôi sẽ nỗ lực thực hiện sứ mệnh thần thánh trợ Sư chính Pháp ở thế gian như mọi khi.
(Phụ trách biên tập: Lâm Hiểu)
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2025/2/24/師父護我闖過關難-489192.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/23/228990.html