Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 10-05-2025]

Những năm qua, trong khi giảng chân tướng tôi đã gặp rất nhiều câu chuyện cảm động, nay xin chia sẻ với mọi người vài câu chuyện.

Cô ấy hợp thập với tôi

Một lần giảng chân tướng ở chợ, thấy một quầy bán trái cây khá vắng khách, nên tôi liền tới bắt chuyện với cô chủ quầy. Vừa nói được mấy câu thì bất ngờ có mấy người tới hỏi giá trái cây. Chủ quầy bận rộn bán hàng, tôi bèn đứng chờ ở bên và cũng mua chút trái cây. Chờ một lúc, tôi đành phải nhân lúc cô ấy rảnh một chút thu tiền, lấy tài liệu chân tướng đưa cho cô ấy và nói: “Trong này nói đầy đủ hơn những gì tôi nói”. Cô ấy đáp: “Được, chị để đó đi, về nhà tôi sẽ đọc”. Vừa dứt lời, cô ấy lại bận việc bán hàng.

Vài ngày sau, tôi lại ra chợ. Vừa thấy cô ấy tôi liền hỏi: “Chị đọc thế nào rồi? Có cảm nghĩ gì không?” Cô ấy không nói gì cả và ngay giữa nơi đông đúc như vậy mà hợp thập với tôi. Điều này cho thấy cô ấy đã minh bạch chân tướng Đại Pháp và bày tỏ sự tôn kính với Đại Pháp. Thấy hành động của cô ấy, tôi vô cùng xúc động, liền nói: “Mấy hôm nữa tôi sẽ thỉnh một cuốn thiên thư đưa cho chị, đó là cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Đọc rồi thì chị sẽ càng bất ngờ hơn”. Chị ấy nói: “Được, tôi chờ.”

Vài ngày sau, tôi mang cuốn sách “Chuyển Pháp Luân” tới cho chị ấy, chị ấy đưa hai tay ra nhận và nói: “Tôi nhất định sẽ đọc cẩn thận”.

Người hữu duyên đáng quý này sau đó đã bước vào tu luyện Đại Pháp.

“Vậy tôi sẽ làm người tốt”

Một lần đi chợ sáng, tới một quầy nông sản và trò chuyện với chủ quầy. Anh ấy nói: “Xã hội bây giờ không phân biệt nổi ai là người tốt, ai là người xấu“. Tôi liền tiếp lời: “Tôi có thể giúp anh nhìn ra được thế nào là người tốt, thế nào là người xấu. Ở đây tôi có vài cuốn sách (tài liệu chân tướng), anh cầm về đọc thì sẽ biết”. Anh ấy nhận lấy và nói: “Được, để tôi xem thế nào người tốt, thế nào là người xấu nào“.

Vài ngày sau, tôi lại ra chợ sáng và lại gặp được anh ấy, tôi hỏi: “Anh đọc xong đã hiểu ra gì rồi?” Anh ấy nói: “Rất chân thực, sinh động như thật. Chị còn nữa không?” “Còn”. Tôi lại đưa cho anh ấy mấy cuốn “Cửu Bình”, “Giải thể văn hóa đảng” và “Mục đích cuối cùng của chủ nghĩa cộng sản”.

Không lâu sau, anh ấy đọc xong các cuốn sách và nói với tôi: “Rất hay”. Tôi nói: “Tôi còn có cuốn bảo thư hay hơn nữa”. “Vậy đưa tôi đọc đi”. Tôi nói: “Đây là sách quý, cuốn sách chính của Pháp Luân Công, không gọi là lấy, mà gọi là thỉnh”. Anh ấy nói: “Vậy chị thỉnh đến cho tôi đọc đi”. Thế là tôi đã thỉnh một cuốn sách “Chuyển Pháp Luân” đưa cho anh ấy và nói: “Đây là một cuốn sách tu luyện, dạy con người làm sao để trở thành người tốt“. Anh ấy đáp: “Vậy tôi sẽ làm một người tốt”.

Cứ như vậy, sinh mệnh đáng quý này cũng đã bước trên con đường tu luyện. Sau đó, mỗi lần tôi tặng tài liệu chân tướng cho anh ấy, anh ấy đều nâng tài liệu qua đầu, bày tỏ sự cung kính. Thế nhân sau khi được đắc cứu, mặt minh bạch đều biết là bản thân đang đi trên con đường phản bổn quy chân, trở thành Thần.

“Cả nhà chúng tôi đều đã thoái rồi”

Tặng tài liệu chân tướng trực diện là một phương thức cứu người rất hiệu quả. Nội dung trong tài liệu rất sâu sắc, chi tiết, lại có thể được truyền tay nhau rất rộng rãi.

Đó là một khu chợ rất lớn, dòng người đông đúc tiến về phía trước. Tôi từ phía sau đi nhanh để lên trước, cảm thấy người phía trước trông quen quen nên vỗ vai. Cô ấy quay đầu lại nhìn: “Ồ, là chị à, hình như rất nhiều năm rồi chúng ta chưa gặp nhau”. Tôi nói: “Chí ít cũng hơn 30 năm rồi”. “Ừ, đúng là rất lâu rồi, vậy mà chị vẫn không thay đổi mấy“. Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện gia đình. Cô ấy nói người nhà cô ấy phần lớn là làm trong các đơn vị sự nghiệp và cán bộ trong cơ quan nhà nước, tôi liền quyết định tặng cô ấy một đĩa CD để vượt phong toả Internet. Cô ấy nhận lấy và nói: “Về nhà tôi sẽ xem xem là bảo bối gì”. Tôi đáp: “Là báu vật vô giá”. Rồi chúng tôi chia tay nhau.

Một tháng sau, một ngày nọ, tôi lại gặp cô ấy và lại vỗ vai cô ấy. Cô ấy quay đầu lại nói: “Lại là chị à, chị nói không sai chút nào, đồ chị cho tôi đúng là bảo bối“. Tôi hỏi: “Tình hình sao rồi?” Cô ấy đáp: “À, cứ từ từ.” Tôi lại nói: “Không được, hôm nay nhất định phải thoái khỏi các tổ chức đảng, đoàn, đội mà chị đã gia nhập”. “Ai không thoái? Không thoái thì là ngốc à.”

Tôi lại hỏi: “Còn những cán bộ người nhà của chị thì sao?” Chị ấy đáp: “Cả nhà chúng tôi đều đã thoái rồi, kể cả họ hàng.” Tôi nói: “Ôi, họ đều là những người thông minh”.

Tôi đã đưa cho cô ấy vài tấm bùa hộ thân chân tướng, cô ấy vui vẻ bỏ vào trong túi.

Sau này, tôi lại gặp cô ấy ở bến xe, cô ấy nói: “Bùa hộ mệnh chị cho, tôi chẳng giữ được cho mình cái nào”. Tôi nói: “Tôi vẫn còn”. Nói rồi tôi đưa cho cô ấy thêm vài cái. Lần kế tiếp gặp lại, cô ấy lại muốn thêm vài tấm nữa, và nói: “Lần này ổn rồi, chắc tôi sẽ giữ được một cái”. Tôi hỏi: “Sao chị không tu luyện?” Cô ấy đáp: “Người già nằm liệt giường, tôi hàng ngày phải chăm sóc cho họ. Việc tốt đó (ý chỉ tu luyện) còn có thể đến lượt tôi sao?” Sau đó, cô ấy chuyển nhà, tôi cũng chuyển nhà và mất liên lạc với nhau. Tôi có chút tiếc nuối.

Lại thêm một người nói “Cả nhà chúng tôi đều đã thoái rồi”

Đó là một vị phụ huynh đang chờ đón con ở trước cổng trường. Tôi tiến đến bắt chuyện và giới thiệu cho anh ấy tấm thẻ vượt tường lửa: “Đây là tấm thẻ có thể giúp anh cảm nhận được biển rộng trời cao sau khi lên mạng, chẳng khác gì một lần du lịch thế giới vậy. Hơn nữa, những người ở đây đều là những nhân vật hàng đầu có trình độ tri thức rất cao như các nhà khoa học, giáo sư, v.v. họ sẽ giúp ích rất nhiều cho việc học tập của con anh. Trên nền tảng sẵn có có thể đạt được sự tiến bộ vượt bậc“. Anh ấy cầm lên xem qua một chút, rồi lập tức bỏ vào túi và nói: “Cảm ơn chị”. Tôi đáp: “Không có gì, cho người hoa hồng, tay còn lưu hương thơm”.

Sau đó, một lần tình cờ gặp lại, anh ấy không nhận ra tôi mà tôi cũng không biết tên họ của anh ấy, nên bèn quay lại gọi: “Này, này …! Anh đứng lại!” Tôi gọi mấy câu, anh ấy mới quay đầu lại nhìn. Tôi nói: “Tôi gọi anh đó”. Tôi đi tới hỏi anh ấy: “Anh có nhớ lần đó khi anh đợi đón con ở trước cổng trường, tôi đã đưa cho anh một tấm thẻ vượt tường lửa không?” “À à, tôi nhớ ra rồi“. Tôi hỏi tiếp: “Anh đã thoái xuất khỏi tổ chức đảng, đoàn, đội chưa?” Anh ấy đáp: “Tôi thoái rồi”. Tôi nói: “Tôi chỉ hỏi việc này thôi”. Thế là hai người chúng tôi quay người đi tiếp. Khi ấy tôi lại chợt nhớ ra một chuyện: “Này, này anh ơi, tôi còn có một chuyện nữa muốn hỏi.” Anh ấy ngạc hiên đáp: “Hả?” Tôi hỏi: “Người nhà anh đã thoái chưa?” Anh ấy nói: “Thoái rồi, cả nhà chúng tôi đều đã thoái rồi”.

Hết thảy các phương thức cứu người ở trên, dù là phát tài liệu chân tướng hoặc phần mềm đột phá phong tỏa internet, chỉ cần có cơ hội, tôi đều sẽ quay lại hỏi thăm, để những công cụ cứu người đó phát huy tối đa lực độ cứu người, giúp thế nhân hoàn toàn minh bạch chân tướng.

Trong khi cứu người tôi cũng không quên hồng Pháp. Những năm nay chỉ riêng từ tay tôi đã thỉnh đi hơn 180 cuốn sách “Chuyển Pháp Luân”. Có lúc đang đi trên đường lại bất ngờ gặp được người hữu duyên và mà còn đắc Pháp bước vào tu luyện, đã có hơn 20 người như vậy.

Tại đây, đệ tử vô cùng cảm ân sự từ bi khổ độ của Sư tôn, cảm ân Sư tôn đã thành tựu đệ tử được phản bổn quy chân, bước trên con đường thành Thần và theo Sư tôn trở về nhà. Trên con đường cứu người, đệ tử đã được thực sự trải nghiệm niềm vui của việc trợ Sư cứu người!

Khấu tạ Sư tôn!

Cảm ơn các bạn đồng tu!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/10/493402.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/22/228972.html