Bài viết của Đệ tử Đại Pháp ở Canada

[MINH HUỆ 23-07-2025]

Con xin kính chào Sư phụ!

Xin chào các đồng tu!

Mấy năm gần đây, tôi đã tham gia một số hạng mục Đại Pháp, đồng thời cùng với các đồng tu chứng thực Pháp, trong quá trình đó tôi cũng không ngừng phơi bày những chấp trước của bản thân và không ngừng đề cao bản thân. Sau đây là một số thể hội trong tu luyện của tôi trong khoảng một năm trở lại đây.

1. Khảo nghiệm tâm tính khi chọn việc sau khi tốt nghiệp đại học

Tôi bắt đầu làm việc trong hạng mục truyền thông vào cuối tháng Năm năm ngoái, và đến nay đã tròn một năm. Chuyên ngành đại học của tôi là Thống kê Toán học, thiên về lý thuyết và lập trình, không liên quan gì đến truyền thông hay kinh doanh. Khi học năm thứ tư vẫn còn chưa tốt nghiệp, một đồng tu trong ngành truyền thông đã đến gặp tôi và hỏi liệu tôi có thể làm việc toàn thời gian trong ngành truyền thông sau khi tốt nghiệp không. Tôi rất do dự, không chỉ vì chuyên ngành của tôi không phù hợp, mà phần lớn còn vì những việc trải qua trước đây của tôi trong ngành truyền thông.

Trong thời gian còn đi học, tôi cũng thỉnh thoảng làm nhân viên tình nguyện trong truyền thông, cũng làm những công việc không liên quan đến chuyên ngành của mình. Mặc dù trải nghiệm khi đó đã giúp tôi tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm làm việc ngoài giờ học mà đến giờ tôi vẫn sử dụng, nhưng một số sự việc tích lũy cũng khiến tôi rất áp lực. Vậy nên, sau khi buổi thực tập cuối cùng về truyền thông kết thúc, tôi tự nhủ: “Sau này mình sẽ không bao giờ làm việc trong ngành truyền thông nữa”. Thêm vào đó xung quanh tôi luôn có những lời chê bai về công việc truyền thông, điều này cũng khiến tôi càng thêm không muốn bước vào.

Thế là khi đồng tu bên hạng mục truyền thông một lần nữa tìm đến tôi, tôi đã ôm ý định từ chối đi gặp mặt. Nhưng sau buổi gặp mặt, những cách nghĩ của đồng tu chủ quản về truyền thông lại khơi dậy trong tôi một vài cơn sóng. Mặc dù giờ tôi đã không nhớ khi đó đã nói những gì, nhưng những lời nói đó khiến quan niệm của tôi bắt đầu dao động, và tôi bắt đầu tự hỏi liệu mình rốt cuộc có muốn quay lại với truyền thông hay không, và điều gì ngăn trở mình không làm truyền thông.

Trong quá trình phá trừ quan niệm trước đây của mình, tôi phát hiện ra rằng, với tôi nguyên nhân chủ yếu nhất trong đó là mô thức làm việc của truyền thông, nhất là khi tôi bước vào với nền tảng là con số không, tôi lo lắng không được đào tạo về chuyên môn và lo lắng bản thân vừa mới bước vào phải chịu áp lực quá lớn sẽ trụ không nổi. Nhưng cùng với việc phát chính niệm để xóa bỏ những quan niệm về phương diện này của bản thân, tôi dần trở nên sáng suốt hơn. Ban đầu, suy nghĩ của tôi cũng như của mọi người trong gia đình là trước tiên đi làm việc cho một công ty bình thường, tích lũy kinh nghiệm từ công việc chuyên môn, sau này mới quay lại các hạng mục Đại Pháp. Tôi nghĩ, đằng nào sau này cũng muốn quay lại làm hạng mục, vậy gia nhập sớm hay muộn, hoặc thậm chí gia nhập hạng mục nào cũng không quan trọng. Tôi cũng nhớ lại Sư phụ đã từng giảng trong “Chuyển Pháp Luân Pháp Giải”, Phần “Giải đáp thắc mắc tại giảng Pháp ở Quảng Châu” rằng: “Hết thảy mọi chuyện đều có quan hệ nhân duyên, không phải tồn tại ngẫu nhiên”. Vậy đồng tu bên truyền thông tìm đến tôi lần này chắc chắn không phải là ngẫu nhiên rồi? Những quan và nạn khiến bản thân không được thoải mái kia, nếu là quan tôi cần vượt qua và tâm tính cần đề cao, thì cũng sẽ không vì thay đổi môi trường mà giảm đi hay biến mất; chỉ là sẽ xuất hiện trở lại dưới một hình thức khác. Nếu tôi đáng phải gánh chịu, tại sao không thản nhiên đối mặt với nó? Cứ như vậy, cuối cùng tôi quyết định tham gia hạng mục truyền thông làm việc toàn thời gian.

Khi tôi mới tham gia hạng mục truyền thông, những sự tình tôi dự liệu đã xảy ra. Rất nhiều người đồng lứa, kể cả những người lớn tuổi xung quanh tôi đều hỏi, tại sao lại chọn truyền thông. Họ dường như đang hỏi về lý do tôi gia nhập hạng mục truyền thông, nhưng qua giọng điệu của họ tôi có thể hiểu, họ không lý giải được quyết định của tôi. Lại có đồng tu còn hỏi tại sao tôi không đến các công ty người thường làm mà lại chọn ngành truyền thông. Mới đầu, tôi còn giải thích lý do với các đồng tu, nhưng khi ngày càng có nhiều người hỏi, tôi nhận ra vấn đề có thể nằm ở chính mình.

Tôi bắt đầu hướng nội tìm. Mặc dù bề ngoài tôi có vẻ đã chọn hạng mục truyền thông và sẽ tiếp tục công việc ở đó, nhưng khi mọi người hỏi tại sao tôi không đến một công ty người thường để làm công việc phù hợp với chuyên môn của mình, làm phân tích số liệu sẽ có mức lương cao hơn, thì tâm tôi lại xao động, hoài nghi liệu mình có thực sự đã lựa chọn sai lầm hay không. Chính là bởi vì bản thân không kiên định, nên biểu hiện ra là những người xung quanh không lý giải được. Tôi bắt đầu kiên định với lựa chọn của mình, tin chắc rằng những gì Sư phụ an bài cho tôi chắc chắn là tốt nhất. Khi tôi không có những suy nghĩ hỗn loạn, những nghi vấn xung quanh tôi dần dần giảm đi đến không còn gì nữa, và cho đến bây giờ tâm tôi vẫn trước sau không hề dao động.

2. Hướng nội vô điều kiện và tu bỏ tâm oán hận

Việc khiến tôi lo lắng nhất sau khi tham gia hạng mục truyền thông toàn thời gian chính là môi trường làm việc toàn là người tu luyện, khi đối mặt với các đồng tu tôi không làm được hướng nội tìm vô điều kiện. Bởi vì tôi luôn có một quan niệm rất không tốt, chính là khi vượt quan với đồng tu thì lại muốn so sánh mức độ khó khăn với khi vượt quan với người thường.

Cách đây không lâu, tôi đã chia sẻ điều này với một đồng tu đã lâu không gặp, tôi và anh ấy nói đến chuyện này. Tôi cảm thấy vượt quan với đồng tu là khó nhất. Khi vượt quan với người thường, tôi sẽ tập trung hướng nội. Nhưng khi tôi có mâu thuẫn cần vượt quan với đồng tu, mặc dù tôi cũng hướng nội, nhưng sau khi tìm ở bản thân xong thì tôi lập tức liền đi tìm ở đối phương, trong lòng vẫn cảm thấy mình có lý: “Chúng ta đều tu luyện cùng một bộ Đại Pháp, đều tu luyện theo Chân-Thiện-Nhẫn. Tại sao bạn không làm theo Chân-Thiện-Nhẫn chứ? Hành vi của bạn rõ ràng là không ở trong Pháp như vậy”, v.v. Thậm chí lúc tìm ở đối phương thì còn tìm kỹ hơn khi tìm ở bản thân mình. Đồng tu sau khi nghe tôi phàn nàn liền hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy anh đang hướng nội tìm vô điều kiện sao?” Tôi nghĩ một chút rồi đáp: “Vâng, niệm đầu tiên của tôi là hướng nội”. Anh ấy nói tiếp: “Anh không hướng nội vô điều kiện. Anh đang hướng nội có điều kiện”.

Tôi sững sờ trước những gì mình nghe được. Là thật sao! Từ trước đến nay tôi không ý thức được việc hướng nội tìm của tôi là thiết lập trên cơ sở tìm ở người khác. Điều này khiến cái gọi là hướng nội tìm ban đầu của tôi là vô cùng hời hợt, như thể tôi chỉ đang cố gắng biện minh và gỡ tội cho mình; tìm xong ở mình lại nhanh chóng đi tìm ở người khác. Tương ứng với loại quan niệm bất hảo này còn lôi kéo theo tâm oán hận rất mạnh, chuyện lớn chuyện nhỏ đều oán hận một hai câu, đều đã trở thành thói quen mà tự mình không hề nhận ra.

Trong một dự án khác mà tôi đang hỗ trợ điều phối, có một lần tôi phàn nàn với một đồng tu về việc không phối hợp chỉnh thể của một đồng tu khác. Tâm oán hận của tôi khi đó rất mạnh, tôi liên tục kể chi tiết về sự thiếu hợp tác của đồng tu đó, thậm chí còn nói đến sự việc từ năm trước, thậm chí còn lâu hơn. Mặc dù sau khi phàn nàn xong cũng cảm thấy tâm oán hận này của mình là xấu và cần phải loại bỏ, nhưng cũng chỉ là đứng ở góc độ bản thân mình không sai để xem xét, chứ không phải đứng ở góc độ của người khác mà xem xét vấn đề.

Không lâu sau đó, học viên bị tôi phàn nàn đã chia sẻ trong một nhóm lớn về quá trình tu luyện của cô ấy trong khoảng thời gian đó. Cô ấy nói giai đoạn đó cô ấy đã trải qua khảo nghiệm rất lớn cả về thể chất lẫn tinh thần. Trong khi mọi thứ đã rất khó khăn đối với cô ấy, cô ấy còn phải gánh chịu áp lực từ dự án. Sau khi nghe câu chuyện của cô ấy, tôi cảm thấy vô cùng hối hận, thì ra khoảng thời gian đó, cô ấy đã gian khổ như thế, không thuận lợi như thế, vậy mà tôi lại hiểu lầm cô ấy không hợp tác với tôi. Khi đó lẽ ra tôi không nên có tâm oán hận với cô ấy.

Trải nghiệm này cũng khiến tôi nhận ra “tư tâm” của chính mình. Tâm từ bi của tôi đối với các đồng tu đi đâu rồi? Tôi chưa bao giờ đứng tại góc độ của đối phương mà nghĩ cho người ấy, và tôi càng không nên trách cứ đối phương khi chưa hiểu rõ toàn cảnh sự việc. Phải chăng biểu hiện không phối hợp của cô ấy vào thời điểm đó là do giọng điệu gay gắt của tôi, và do tôi không đứng từ góc độ của cô ấy mà suy nghĩ cho hoàn cảnh của cô ấy khi đó tạo thành?

Kể từ đó, tôi bắt đầu kiềm chế và loại bỏ tâm oán hận của mình. Mỗi khi xảy ra loại sự việc này, trước tiên tôi đều sẽ nghĩ: có thể đối phương đã thực sự gặp phải chuyện gì đó hoặc đang trải qua quan tâm tính rất khó chịu, khiến họ không thể hợp tác kịp thời hoặc không hoàn thành công việc hạng mục đúng hạn. Đôi khi tôi cũng hỏi thăm xem có phải họ gặp khó khăn gì không và có cần tôi giúp đỡ không v.v.

3. Tổ chức nhóm đồng tu trẻ học Pháp

Nói ra thật xấu hổ, trước khi tôi gia nhập hạng mục truyền thông, mỗi ngày tôi đều cố định học Pháp cùng với hai, ba đồng tu, chứ không học với nhóm đồng tu trẻ. Lúc đó, việc học Pháp của nhóm đồng tu trẻ do một đồng tu khác phụ trách. Tuy đồng tu này có thời gian không ở Toronto nên không còn phụ trách việc này nữa, nhưng tôi vẫn không quan tâm lắm đến việc học Pháp của nhóm đồng tu trẻ. Sau khi gia nhập hạng mục truyền thông, tôi bắt đầu cùng các đồng tu trong hạng mục truyền thông học Pháp vào buổi tối. Thỉnh thoảng, trong giờ học Pháp, tôi đến phòng học Pháp của nhóm đồng tu trẻ để xem có bao nhiêu người học Pháp. Nhìn số lượng học viên ngày càng ít đi, tôi cảm thấy tôi nhất định phải đảm nhận tổ chức nhóm đồng tu trẻ học Pháp lại từ đầu, cung cấp một môi trường học Pháp ổn định cho những đồng tu trẻ không thể học Pháp trực tiếp cùng với gia đình hoặc không có nhóm học Pháp tập thể ở bất kỳ hạng mục nào.

Nhưng ban đầu tôi cũng chỉ có ý tưởng như vậy thôi, không thực sự lập tức biến thành hành động. Bởi vì tôi biết việc này cũng không phải dễ dàng. Trong các đồng tu trẻ, có người bận rộn với công việc, có người bận việc hạng mục, rất khó để tìm thời gian phù hợp cho tất cả mọi người. Ngay bản thân tôi, mỗi tuần vào thứ Ba và Chủ Nhật tham gia học Pháp hạng mục, cộng với học Pháp nhóm lớn vào thứ Sáu, và thứ Bảy học Pháp giao lưu với nhóm đồng tu trẻ, nên mỗi tuần chỉ có thời gian ba ngày để đến phòng của nhóm đồng tu trẻ học Pháp.

Nhưng sau đó, ngày càng nhiều đồng tu trẻ và đồng tu lớn tuổi tìm đến tôi, hỏi tôi xem có buổi học Pháp nhóm cho các đồng tu trẻ không, họ muốn tham gia hoặc cho con cái họ tham gia. Khi đó cũng có một số đồng tu đã nói chuyện với tôi về tình hình của các đồng tu trẻ, khiến tôi nhận ra nhu cầu cấp thiết phải nhanh chóng thành lập một nhóm học Pháp cố định.

Một hôm, tôi vừa đến công ty, phát hiện ly tách cần phải đi rửa. Tôi vô tình không đi đến nhà vệ sinh gần chỗ tôi, mà đi vào phòng trà nước cách khá xa phòng làm việc. Chính vào lúc tôi rửa xong và chuẩn bị rời đi, một đồng tu trẻ bước vào phòng trà. Cậu ấy hỏi tôi: “Anh có muốn tham gia nhóm học Pháp của tụi em không? Đều là các bạn trẻ mà anh biết”. Tôi hỏi cậu ấy học lúc mấy giờ, cậu ấy nói 8:30. Tôi liền vui vẻ hỏi: “Các cậu có muốn đổi sang 9:00 giờ tối không? Như vậy chúng ta nhất trí cùng nhau thống nhất thời gian học Pháp nhóm cho các đồng tu trẻ”. Cậu ấy vui vẻ đồng ý.

Trên đường trở về chỗ ngồi, tim tôi đập nhanh vì phấn khích, bởi vì bình thường rất hiếm khi tôi đến phòng trà vào sáng sớm, và cũng hiếm khi gặp đồng tu đó. Tôi nhận ra đây là Sư phụ nhìn thấy tâm nguyện muốn thành lập nhóm học Pháp của tôi, nhưng lại do dự chưa có hành động, liền để đồng tu này đến thúc đẩy tôi. Điều tưởng chừng như “trùng hợp” này thực ra đều là sự bảo hộ từ bi của Sư phụ. Cảm tạ Sư phụ vì sự an bài khéo léo này!

Giờ đây, việc học Pháp của các đồng tu trẻ đã được cố định. Mỗi buổi tối, đầu tiên các em đều học Giảng Pháp tại các nơi, sau đó là một bài giảng trong “Chuyển Pháp Luân”.

Ngoài việc đảm bảo việc học Pháp nhóm hàng ngày ra, các đồng tu trẻ còn chia sẻ tâm đắc thể hội trong tu luyện của mình vào mỗi tối thứ Bảy sau khi học xong Pháp. Các em cũng tự tổ chức các buổi Pháp hội nhỏ trước Pháp hội Canada thường niên. Mọi người cùng nhau chia sẻ cảm xúc và suy nghĩ về việc tham gia các hạng mục Đại Pháp, chẳng hạn như khi đang dán áp phích trong thời gian diễn ra Shen Yun thì gặp chủ cửa hàng rất có cảm tình với Shen Yun, gặp gỡ khán giả trong nhà hát muốn tìm hiểu về Đại Pháp, hoặc gặp gỡ chúng sinh hữu duyên tại quầy thông tin Đại Pháp muốn học các bài công pháp, lại có câu chuyện gặp phải cản trở trong việc quảng bá Đại Pháp tại trường đại học của mình nhưng vẫn không từ bỏ và không ngừng giảng chân tướng v.v… Trong quá trình đó, lắng nghe chia sẻ giao lưu của từng đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi cùng trang lứa, tôi đều được truyền cảm hứng từ họ. Cho dù câu chuyện mà họ chia sẻ tôi có gặp phải hay không, thì luôn có một câu nói đánh trúng vào tôi, hoặc khiến tôi khi đối mặt với những chấp trước của chính mình sẽ “liễu ám hoa minh” (vượt khỏi bế tắc). Đồng thời cũng dần dần hình thành một môi trường “tỷ học tỷ tu” và “cộng đồng tinh tấn” giữa các đồng tu trẻ tuổi.

Lời kết

Trên bàn làm việc của tôi có đặt một tấm bảng nhỏ, ở trên có khắc bài thơ “Vô trở” của Sư phụ trong “Hồng Ngâm II”. Mỗi khi gặp phải quan khó vượt, công việc hoặc hạng mục gặp cản trở, tôi đều sẽ nghĩ:

“Vạn sự vô chấp trước
Cước hạ lộ tự thông”

Tạm dịch:

“Vạn sự không chấp trước
Đường dưới chân tự thông (Vô trở, Hồng Ngâm II) ”

Nhất định là có một chấp trước nào đó của tôi dẫn đến sự việc không thuận lợi, và tôi luôn tự nhắc nhở mình phải hướng nội tìm vô điều kiện.

Trên đây là những thể hội tu luyện của tôi trong năm qua, do tầng thứ còn hạn hẹp, rất mong các đồng tu từ bi chỉ chính.

Con xin cảm tạ Sư phụ!

Xin cảm ơn các đồng tu!

(Bài chia sẻ được chọn đăng từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp Canada năm 2025)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/7/23/一名青年大法弟子在大法项目中的修炼体会-497375.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/25/229026.html