Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Canada

[MINH HUỆ 23-07-2025]

Con xin kính chào Sư phụ tôn kính!

Xin chào các bạn đồng tu!

Khoảng hai, ba năm trước, cuộc sống của tôi khá rối loạn. Tôi không tìm được việc làm, người nhà cũng không còn chuyển tiền cho tôi nữa. Tôi tự mình mở một cửa hàng kinh doanh nhỏ nhưng cũng thất bại, tiền cũng bị lỗ vốn hết. Sức khỏe cũng không tốt, lúc đi làm cũng thường bị ho, ốm đau, nhưng chỉ cần ở nhà thì không sao cả, thật sự rất kỳ lạ. Tôi thường giải thích rằng do tôi bị dị ứng một loại keo dán hóa học ở nơi làm việc. Mặc dù tôi vẫn luôn làm ba việc, cũng cố gắng hướng nội tìm, nhưng tình trạng này vẫn cứ tái diễn và trước nay tôi vẫn không có cách nào đột phá. Tôi cảm thấy Sư phụ luôn ở bên tôi, nhưng tôi vẫn không thể tìm ra nguyên nhân gốc rễ, tại sao đến một công việc phổ thông nhất, ví như làm nhân viên thu ngân tại siêu thị, tôi cũng không thể tìm được. Điều khiến tôi thống khổ nhất là, trước mặt những người họ hàng vừa thành công lại giàu có, tôi cảm thấy mình là kẻ thất bại hoàn toàn.

Tôi biết trạng thái tu luyện của mình chắc chắn còn vướng mắc ở đâu đó, vì vậy tôi quyết tâm học thuộc Pháp. Tôi chỉ muốn học Pháp cho tốt, chứ trong tâm vẫn chưa sẵn sằng học thuộc toàn bộ cuốn “Chuyển Pháp Luân”, vậy nên tôi chọn học thuộc bài “Càng về cuối càng tinh tấn” trong “Tinh tấn yếu chỉ 3” trước. Trong bài kinh văn này, tôi chỉ ngộ được một điểm: Tôi muốn tìm thấy và cải biến quan niệm của bản thân, bởi vì quan niệm là căn nguyên của tâm chấp trước.

Sư phụ giảng:

“Nhất là các đệ tử Đại Pháp lại là đang tu luyện trong cái gọi là xã hội hiện thực vốn đầy rẫy những điều mê hoặc này, thì cải biến quan niệm là khó khăn hơn, và cũng là trọng yếu hơn”. (Càng về cuối càng tinh tấn)

Tôi chỉ hiểu được một phần rất nhỏ trong Pháp lý bao la của đoạn Pháp này, nhưng Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ và điểm ngộ thông qua việc gia đình. Tôi dần dần nhận ra quan niệm sai lầm của mình về tiền bạc, công việc và tình cảm. Khi tôi nhận thức được mình đã đem tình, tiền, danh trộn lẫn vào trong tu luyện, tôi đã bị sốc, khoảng thời gian đó tôi thực sự rất hỗn loạn và thống khổ.

Tôi phát hiện ra những quan niệm định kiến ban đầu đã đi chệch khỏi Đại Pháp: Chỉ cấp cho người nhà vật chất và sự chăm sóc trên bề mặt, chứ không phải là từ bi và yêu thương thực sự.

Từ nhỏ, mẹ tôi đã dùng vật chất để thể hiện “tình yêu” của bà đối với con cái, nhưng lại không có thời gian chăm sóc chúng tôi. Tôi thường trách cha mẹ vô tâm, chỉ đưa tiền cho tôi rồi rời đi, thay vì quan tâm chăm sóc con cái như những bậc cha mẹ khác. Mặc dù tôi yêu mẹ nhưng trong tâm vẫn luôn ôm giữ rất nhiều oán hận với bà. Bà thường phàn nàn về việc bà bị anh chị em chiếm đoạt lợi ích nhưng vẫn luôn giúp đỡ họ. Khi hướng nội tìm tôi mới nhận ra mình cũng có vấn đề tương tự. Tôi thường dùng vật chất để lấy lòng bạn bè, cho rằng đây chính là quan tâm họ.

Khi tôi nhận thức được điểm này, Sư phụ lập tức an bài một khảo nghiệm cho tôi. Một người bạn thời thơ ấu hiện đang sống ở Anh nói rằng muốn đến Toronto thăm tôi. Người bạn này thường chiếm tiện nghi của tôi, lấy đồ của tôi, mỗi lần ra ngoài tôi luôn phải giúp cô ấy trả tiền. Tôi có tâm oán hận với cô ấy, nhưng tôi cũng nhận ra tôi chưa từng thực sự quan tâm đến khó khăn của cô ấy. Tôi nói với bản thân rằng, nếu tôi nợ cô ấy điều gì, vậy hãy để tôi trả hết cho cô ấy trong lần này. Sau khi tôi thực sự nhận ra những thiếu sót của mình, khảo nghiệm này lập tức giải thể. Cô ấy nhắn tin cho tôi rằng tạm thời thay đổi kế hoạch và không đến Toronto nữa. Tôi đã gửi tin nhắn một cách chân thành hỏi thăm cô ấy tình hình gần đây, thực sự quan tâm và chúc phúc cô ấy. Chúng tôi đã hòa giải, mối quan hệ với mẹ tôi cũng theo đó mà được cải thiện.

Giờ tôi đã hiểu rõ hơn cảm xúc của mẹ. Vấn đề không phải ở tiền bạc, mà là tôi chưa từng thực sự quan tâm đến nội tâm của bà. Tôi không biết cách lắng nghe nỗi lòng của người khác, mà luôn chỉ nhìn thấy cái khổ của bản thân. Nếu tôi có thu nhập ổn định thì cũng có thể khiến mẹ tôi yên tâm hơn.

Khi tôi vừa khởi lên chính niệm, Sư phụ liền giúp tôi tìm được một công việc phiên dịch. Tôi vô tình nhấp vào chỗ “nộp đơn” trực tuyến và ngay lập tức nhận được lời mời phỏng vấn, tôi đã thuận lợi vượt qua buổi phỏng vấn và được tuyển dụng. Trước đây tôi nỗ lực lâu như vậy, thậm chí còn nhờ một nhân viên xã hội giúp tôi chỉnh sửa lại sơ yếu lý lịch, viết thư giới thiệu, nhưng sơ yếu lý lịch tôi gửi đi không nhận lại được bất kỳ thư phản hồi nào. Công việc này đến với tôi một cách “vô tình”, tất nhiên là nhờ vào sự an bài từ bi của Sư phụ sau khi tôi tu chính lại quan niệm sai lầm.

Khảo nghiệm khắc cốt ghi tâm

Khi tôi cuối cùng cũng tìm được việc làm và mọi thứ dường như đang chuyển biến tốt đẹp, chồng tôi lại nói rằng anh ấy nghiện cờ bạc, anh vay tiền bạn để đầu tư Bitcoin và nợ một khoản tiền khổng lồ, thẻ tín dụng cũng sử dụng đến hạn mức tối đa, anh ấy thậm chí còn có ý định tự tử. Số tiền lần trước gia đình tôi gửi cho anh để trả nợ, anh cũng đem hết đi đầu tư Bitcoin. Các khoản nợ trước đây vẫn còn, hiện tại lại thêm khoản nợ mới. Anh nói việc này đã kéo dài rất nhiều năm, và gần đây sau khi gọi đến đường dây nóng chống tự sát xin giúp đỡ, nhờ sự thuyết phục của bạn bè, anh ấy mới quyết định nói cho tôi biết sự thật.

Lúc vừa nghe xong, tôi vẫn rất bình tĩnh nói rằng: “Cũng chỉ là tiền thôi mà, sẽ luôn có biện pháp”. Nhưng tôi càng nghĩ càng cảm thấy bản thân bị phản bội – anh ấy luôn lừa dối tôi.

Tôi cảm thấy xấu hổ khi phải xin tiền cha mẹ một lần nữa. Đối với tôi, nói dối là sự phản bội vô cùng lớn. Tôi có tính cách của Đạo gia và coi trọng chữ “Chân”, vì vậy việc bị lừa dối thế này khiến tôi thực sự rất đau đớn. Tôi cảm thấy vì sao mình lại khổ thế này? Kể từ khi đến Canada, tôi liên tục gặp xui xẻo, bị lừa, kinh doanh thất bại, tình hình tài chính càng ngày càng khó khăn. Bây giờ tôi lại phải gánh một khoản nợ lớn như vậy, lẽ nào tôi sẽ sống nốt quãng đời còn lại như thế này sao? Tôi ngồi xuống và tính toán xem mình sẽ phải trả nợ bao nhiêu với thu nhập ít ỏi của mình, điều này lại càng khiến tôi thêm đau khổ. Từ nhỏ điều kiện kinh tế của tôi khá ổn, mặc dù tôi không có tham vọng lớn khi trưởng thành nhưng tôi cũng chưa từng phải lo lắng về tiền bạc. Bây giờ không chỉ danh tiếng của tôi bị mất, mà thể diện gia đình tôi cũng không còn, hơn nữa khoản nợ này dường như vô đáy.

Tôi đóng cửa phòng, khóc lóc thống khổ và học Pháp liên tục trong ba ngày. Sau đó đột nhiên tôi nhận ra đây không phải là lần đầu tiên tôi trải qua chuyện này và tình hình lần sau lại nghiêm trọng hơn lần trước. Khoản nợ ngày càng lớn, tôi cũng bị bức hại tài chính đến trong túi không còn xu nào. Tôi nhận ra rằng mình luôn dùng biện pháp của người thường để giải quyết vấn đề, trước đây cũng chỉ là làm một người tốt mà thôi. Lần này, tôi cần chiểu theo Pháp để hành xử mới được.

Tôi bình tĩnh lại và quyết tâm không dùng những biện pháp của người thường để giải quyết vấn đề nữa: Tôi không gọi điện thoại cầu cứu gia đình nữa, cũng không tính toán xem cần dùng bao nhiêu tiền để trả nợ cho chồng nữa. Tôi dành thời gian tu bỏ tâm tật đố và tâm oán hận đối với cuộc sống an nhàn của người thân ở quê nhà. Nhờ Đại Pháp, tâm từ bi của tôi cũng được tăng cường, tôi không còn tự tư như trước nữa và bắt đầu đồng cảm hơn với mẹ. Tôi thấy họ hết lần này đến lần khác lo lắng, gửi tiền cho tôi, họ đã vất vả như thế nào.

Trong ba ngày đóng cửa học Pháp, trong tâm tôi vô cùng rõ ràng rằng: Tôi muốn phủ định an bài của cựu thế lực. Ai nợ nghiệp thì người đó phải tự đi trả nợ. Tôi là đệ tử Đại Pháp, đời này là vì để tu luyện và cứu người, chứ không phải vì để trả nợ nơi thế gian con người mà bôn ba bận rộn. Tôi chân thành nói với chồng rằng, tôi không thể xin tiền từ người nhà nữa, nhưng tôi vẫn sẽ bên cạnh anh ấy, hoàn thành trách nhiệm của một người vợ đức hạnh, sẽ không để cho anh ấy phải ăn đói mặc rách. Nhưng khoản nợ khổng lồ này là do tự bản thân anh gây ra, vì vậy anh nên tự mình trả dần bằng tiền lương của mình.

Anh ấy cảm ơn tôi và nói rằng anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn sau khi nói ra sự việc, anh cũng rất biết ơn sự ủng hộ kiên định của tôi dành cho anh và anh nói với tôi việc này không phải là muốn tôi giúp anh trả nợ. Lúc đó, tôi cảm thấy bình tĩnh lạ thường, vì tôi biết rằng chỉ dựa vào kiếm tiền trả nợ sẽ không thể giải quyết được gốc rễ vấn đề, cần dựa vào Pháp mới giải quyết được. Tôi cũng nói rất nhiều đạo lý với anh, khuyên anh nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ.

Khi tôi hành xử theo Pháp, mọi việc đều thay đổi rất nhanh và bất ngờ. Lần này tôi không còn âm thầm trả nợ thay anh ấy, cũng bởi vì tôi tu luyện thăng hoa lên một tầng thứ, nên vấn đề cờ bạc của chồng tôi mới thực sự bị phơi bày. Anh ấy chịu tìm đến tư vấn chuyên nghiệp và làm theo gợi ý của chuyên gia tư vấn, anh đã nói sự thật với hai chị gái mình. Hai chị gái đã giúp anh trả một phần lớn khoản nợ và còn bày tỏ vô cùng kính nể tôi, bởi vì từ trước tới giờ họ không hề biết rằng tôi đã âm thầm trả nhiều nợ cho em trai họ như vậy. Vài năm trước sau khi anh thất bại trong đầu tư Bitcoin, anh đã mất kiểm soát cảm xúc và thường xuyên mắng tôi, cười nhạo tôi ở nơi công cộng, nhưng tôi chưa từng nói lời bất kính nào đối với anh hay cha mẹ chồng. Điều này khiến họ thực sự chứng kiến được sự lương thiện của một đệ tử Đại Pháp.

Mối quan hệ giữa chồng tôi và chị gái cũng nhờ đó mà được cải thiện. Trước đây chồng tôi thường nói các chị gái anh tự tư, lần này họ đã giúp anh trả hết nợ mà không chút do dự, điều này khiến anh vô cùng cảm kích.

Chỉ dựa vào lý ngộ được từ Pháp trong ba ngày và áp dụng vào thực tế, mọi thứ đã có thay đổi vô cùng lớn. Khoản nợ khổng lồ được giải quyết, chồng tôi bỏ cờ bạc, mỗi tháng tự trả nợ, không còn mắng chửi người khác và bắt đầu đi gặp bác sĩ tâm lý mỗi tuần hai lần. Anh không còn chửi mắng người khác khi lái xe nữa và cũng trở nên vui vẻ hơn. Tôi thường dùng những câu chuyện nhỏ để nói với anh về nhân quả, mất và được, cũng như mối quan hệ giữa đức và nghiệp lực, anh cũng lặng lẽ lắng nghe. Tôi hy vọng mình có thể từng chút một cải biến tư tưởng vô Thần luận của anh.

Nhìn lại, tôi phát hiện rất nhiều nhân tâm và chấp trước của tôi thực ra đều phản chiếu qua hành vi của chồng. Trước đây tôi không thực sự biết cách quan tâm, yêu thương người khác, mà chỉ biết dùng vật chất và quà để thể hiện “tình yêu” với những người xung quanh. Cách thể hiện này phản ánh qua việc tôi tương tác với chồng, với đồng tu, với bạn bè. Nếu dùng vật chất để duy trì tình cảm, hoặc chịu thiệt thòi một chút, mất tiền một chút, thì không thể thực sự hoàn trả được nợ nghiệp đã kết qua đời đời kiếp kiếp, cũng không thể thoát khỏi tầng thứ của người thường, ngược lại, người khác còn cảm thấy tôi lạnh nhạt. Tôi nhận ra rằng cảm xúc lạnh nhạt và vô tình này thực ra không phù hợp với yêu cầu của Đại Pháp. Nói chung, yêu thương và từ bi thật sự thì nên ấm áp, khoan dung, hòa ái.

Tôi vốn cho rằng mình không có chấp trước đối với danh lợi, nhưng sau trải nghiệm lần này, tôi đã bắt đầu nhìn nhận sự việc một cách khiêm tốn hơn.

Trước đây tôi rất ghét tiền bạc và cũng không thích kiếm nhiều tiền. Khi còn nhỏ tôi cho rằng do sự thành công trong kinh doanh của nhà tôi nên mới phá hỏng hạnh phúc gia đình – cha tôi vì tiền bạc mà bỏ bê gia đình, còn mẹ tôi cũng bận kiếm tiền mà không quan tâm tôi. Sau khi đắc Pháp, tôi còn từng cho rằng những đồng tu có điều kiện kinh tế rất tốt đôi khi vì cuộc sống quá an dật, dễ làm tăng thêm nhân tâm. Vì vậy trong vài năm đầu, mỗi khi bị lừa hoặc gần như trắng tay, tôi còn cảm thấy điều này rất tốt. Bởi vì không có tiền khiến tôi có thể trừ bỏ tâm chấp trước vào việc mua sắm, cũng có thể buông bỏ sự hưởng thụ vật chất và sống đơn giản hơn. Mỗi lần nhìn thấy người thân ở Việt Nam vui vẻ, tôi càng cảm thấy họ bị vật chất mê hoặc. Chính bởi vì tôi có quan niệm “không có tiền sẽ có lợi cho việc tu tâm”, nên cựu thế lực liền nắm chặt điểm này, liên tục gây rắc rối và làm tình trạng thêm trầm trọng hơn. Hóa ra, chính chấp trước truy cầu một cuộc sống ổn định và bình thường nơi thế gian là nguyên nhân khiến cựu thế lực an bài rất nhiều ma nạn cho tôi, khiến tôi mệt mỏi với cuộc sống cá nhân và không dành được nhiều thời gian để cứu người.

Nhờ hướng nội và học thuộc Pháp, tu luyện của tôi đã được đề cao và khiến quan niệm của tôi được tu chính hoàn toàn. Tôi không còn chỉ là “người tốt” trên bề mặt nữa, mà thực sự có thể chiểu theo Pháp lý của Đại Pháp để tu chính lại quan điểm của mình đối với tiền bạc, tài chính. Tôi cũng đã thoát khỏi sự trói buộc của tiền bạc và vật chất, khiến cựu thế lực không thể lợi dụng vấn đề tài chính để bức hại tôi nữa.

Rất nhanh sau đó, tình hình tài chính của tôi bắt đầu trở lại bình thường. Tiền tự nhiên đến trước khi tôi cần đến nó, không nhiều không ít, vừa đủ để sống, đủ để học tập và tham gia hạng mục Đại Pháp. Chồng tôi sau đó được thăng chức và bất ngờ được tăng lương hai lần trong một năm, và cuối cùng anh ấy đã có thể tự mình trả hết nợ cờ bạc.

Năm vừa rồi, tâm tôi dần bình tĩnh ổn định lại và không còn lo lắng về tiền bạc nữa. Tôi đã hoàn thành khóa học làm tóc và tìm được một công việc tốt. Trong thời gian đi học, Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ, giúp tôi học rất nhanh. Tôi không giấu diếm những gì mình đã học mà chia sẻ tất cả với những bạn học. Mặc dù môi trường học đường phức tạp và xấu xí, nhưng hầu hết mọi người đều biết tôi tu luyện Pháp Luân Công và nói rằng tôi rất lương thiện, có một trái tim chân thành. Có một số người hữu duyên rất hiểu về đảng cộng sản, có một số đã xem Shen Yun, giáo viên của tôi còn làm “tam thoái”. Tôi cũng buông bỏ được tâm oán hận đối với cha mẹ và mối quan hệ của chúng tôi đã được cải thiện rất nhiều.

Tu chính quan niệm về thành công và danh lợi, tìm được công việc

Về mặt công việc, trong những năm qua, tôi đã luôn đi từ cực đoan này đến cực đoan khác. Ban đầu, tôi chán ghét cái xã hội này và chỉ muốn tìm một công việc tầm thường không cần động não, mỗi ngày kiếm vài đồng, sau đó lên núi sống ẩn dật, bởi vì tôi sợ danh lợi, sợ bị xã hội người thường làm ô nhiễm. Sau đó tôi lại chuyển sang cực đoan khác, cho rằng thành công trong xã hội mới là chứng thực Đại Pháp, kết quả là tôi trở thành truy cầu danh lợi.

Năm nay, tôi đã học thuộc phần liên quan đến tu luyện trong xã hội người thường – “Ai luyện công thì đắc công” trong Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân. Tôi càng hiểu rõ hơn về việc học và công tác trong xã hội chính là hoàn cảnh tốt nhất để tôi đề cao tâm tính, chứng thực Đại Pháp. Lần này tôi quyết tâm không chút do dự đi tìm việc.

Sau khi tôi ngộ được Pháp lý từ Đại Pháp, khảo nghiệm cũng theo đó mà đến. Sau khi hoàn thành khóa học làm tóc kéo dài một năm, các giáo viên nhiều lần khen ngợi tài năng của tôi, còn gợi ý cho tôi tự mở một tiệm riêng. Một giáo viên thậm chí còn dạy tôi cách lấy bằng sớm mà không cần thực tập, còn khuyên tôi không nên làm việc ở những tiệm tóc cao cấp vì họ chỉ cho tôi làm những việc lặt vặt. Tôi ngay lập tức nói với giáo viên rằng, tôi sẽ không vì lấy bằng mà làm bất cứ việc gì không chính đáng.

Lớn lên trong một gia đình kinh doanh, tôi cũng từng mở một tiệm bán giày và một cửa hàng mỹ phẩm nhỏ, tôi đã quen với việc không bị gò bó bởi khung giờ từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều và không thể làm việc lâu cho người khác. Khi vừa nghe giáo viên nói có thể tự mình làm bà chủ, không cần nghe ai, tôi liền bị động tâm. Khảo nghiệm tâm tính lần này chính là điều tôi từng truy cầu trước đây: Đi đường tắt, kiếm nhiều tiền, làm bà chủ của chính mình, sự sự như ý.

Nhưng lần này, tôi đã không chút do dự chọn học nghề trước, vượt qua nỗi sợ tìm việc vài năm trước. Mỗi lần nộp hồ sơ xin việc vào tiệm làm tóc nào, tôi đều muốn lên mạng tìm hiểu về tiệm làm tóc đó. Tôi sợ những tiệm làm tóc cao cấp sẽ không để tôi thực sự được động tay, hoặc tiệm tóc kém quá sẽ vùi lấp tài năng của tôi. Cảm giác tự ti, niệm đầu lo sợ công việc toàn thời gian sẽ khiến tôi không còn thời gian tu luyện cứ thế nổi lên, thôi thúc tôi từ bỏ. Nhưng lần này tôi đã học Pháp rất vững chắc và nhanh chóng có thể tu chính lại suy nghĩ của mình: Hết thảy tùy kỳ tự nhiên, không ôm giữ truy cầu. Nếu có việc gì cần tôi làm, hoặc ai đó cần cứu độ, Sư phụ tự nhiên sẽ an bài. Tôi không lên mạng đọc bình luận về tiệm tóc nữa, mà chỉ gửi sơ yếu lý lịch theo trình độ người mới học.

Không đến hai tháng, tôi đã tìm được một công việc gần nhà, giao thông thuận tiện. Ông chủ và các thợ chính đều rất lương thiện, các anh chị ở tiệm cũng rất sẵn lòng dạy tôi, ủng hộ tôi. Đây là một tiệm làm tóc cao cấp, sử dụng những sản phẩm đắt tiền nhất. Tuy nhiên, các thợ chính không yêu cầu tôi làm quá nhiều việc lặt vặt, tôi chỉ thỉnh thoảng giúp đỡ việc vặt, phần lớn thời gian là đứng cạnh xem các thợ chính cắt tóc, vừa nhìn vừa học. Tôi không chỉ được nhận tiền lương mà còn được học các kỹ thuật trong nghề, người thật sự làm việc là các thợ chính, còn tôi chỉ ở bên cạnh học tập.

Có thể nói tôi đã vượt qua quan này, tôi không hề kén chọn, mà chỉ chiểu theo Pháp lý mà bản thân lý giải được và bước đi trên con đường chính nhất. Tháng trước, tôi tự nhủ rằng nếu tìm được việc, tôi sẽ hoàn thành bài chia sẻ này. Thật sự là “tốt xấu xuất tự một niệm” (Chuyển Pháp Luân). Tư tưởng và chấp trước của con người thường đến từ những quan niệm được tích lũy qua tầng tầng lớp lớp, qua vô số đời mà hình thành. Nó giống như một tầng lớp da khác bao bọc bên ngoài chúng ta. Nhưng có Đại Pháp thì không gì là không thể làm được.

Trải qua bao thăng trầm trong bảy năm qua, Sư phụ luôn bên cạnh tôi, thời thời khắc khắc bảo hộ tôi, giúp nguồn tài chính của tôi chưa bao giờ bị cắt đứt hẳn, tôi cũng chưa từng phải ngừng đặt báo The Epoch Times. Sư phụ kiên nhẫn chờ tôi đề cao, dùng những quan nhỏ để chỉ dạy tôi, đợi tôi chuẩn bị tốt rồi lại cấp quan lớn hơn để tôi vượt qua. Dưới sự chỉ dẫn của Sư phụ, tôi mới có thể đột phá quan niệm nhân tâm của mình.

Trí huệ tôi đắc được từ việc học thuộc Pháp đã thay đổi cuộc đời tôi. Nếu không có Đại Pháp, liệu tôi có thể chịu đựng những khổ nạn này mà không oán không hận không? Liệu chồng tôi có thể nhận lỗi và trách nhiệm của mình không? Gia đình tôi có còn ở cạnh nhau nữa không? Bởi vì học thuộc Pháp, tôi mới có thể tìm thấy căn nguyên của vấn đề, trừ bỏ nhân tâm, từ đó đoạn dứt được các chấp trước. Tôi đối xử với mọi người xung quanh bằng sự chân thành, thiện lương, các mối quan hệ của tôi càng ngày càng trở nên hài hòa. Có Đại Pháp, tôi không chỉ vượt qua được vô số quan nạn mà còn tu xuất được tâm từ bi lớn hơn. Trường của tôi cũng tràn ngập lòng từ bi ấm áp, đó là trạng thái ở trong chốn thiên đường giữa cõi nhân gian.

Con xin cảm tạ sự từ bi vô lượng của Sư phụ!

Hợp thập!

(Bài chia sẻ được chọn đăng từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp Canada năm 2025)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2025/7/23/背法幫助我走出財務危機-497376.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/25/229025.html