Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-05-2025] Dưới đây là câu chuyện của gia đình tôi, những người đã được thụ ích từ việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong suốt hơn 20 năm qua. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997, khi đó tôi 27 tuổi và là mẹ của một bé trai 1 tuổi. Hồi đó, sáng nào tôi cũng ra công viên luyện công và tối đến lại đưa con trai đi học Pháp cùng các học viên khác. Chúng tôi đã duy trì như vậy trong bốn năm, và con trai tôi đã được đắm mình trong Pháp.

Sau khi nghỉ hưu, cha mẹ tôi cũng lần lượt đắc Pháp. Trước khi tu luyện, trên chân cha tôi bị một mảng vẩy nến to bằng nắm tay. Bệnh vẩy nến rất dai dẳng và khó chữa, đặc biệt cứ đến những ngày trời âm u mưa gió là cha tôi lại vô cùng ngứa ngáy. Cha tôi đã chữa trị nhiều năm mà không khỏi, nhưng sau khi tu luyện không lâu thì bệnh đã khỏi, thân thể khỏe mạnh, tràn đầy năng lượng.

Mẹ tôi cũng đã trải qua nhiều trải nghiệm kỳ diệu sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Lớn lên trong một gia đình nghèo đông con, bà không có cơ hội được đến trường nên không biết chữ. Khi mới học Pháp, bà không thể tự đọc sách, chỉ có thể nghe người khác đọc trong nhóm học Pháp. Nhưng bà rất thành tâm học Pháp và quyết tâm học chữ khi đã ngoài 60 tuổi.

Bà không biết bính âm hay cách sử dụng từ điển, nên bà hỏi người khác từng chữ một rồi ghi nhớ. Mùa đông rất lạnh, nên mọi người đều đi ngủ sớm. Trong khi tất cả chúng tôi đã ngủ trên chiếc giường sưởi lớn, mẹ tôi vẫn mặc áo khoác bông, ngồi một mình trên sàn nhà đọc Chuyển Pháp Luân. Có lúc bà sợ bật đèn ảnh hưởng đến giấc ngủ của chúng tôi nên ra nhà bếp đọc sách, ngay cả khi mất điện, bà cũng không đi ngủ mà thắp nến đọc Pháp.

Tâm thành ắt linh nghiệm, tinh thần khắc khổ cầu Pháp của bà đã khích lệ tôi rất nhiều, và đến nay ký ức đó trong tôi vẫn còn rất rõ. Sự kỳ diệu của Đại Pháp đã sớm được triển hiện, cuối cùng mẹ tôi đã có thể đọc Chuyển Pháp Luân và khi học Pháp tập thể, bà cũng có thể theo kịp. Bà cũng có thể đọc các bài giảng khác của Sư phụ.

Trước khi tu luyện, mẹ tôi bị hen suyễn và mùa đông bà thường bị ho và thở khò khè. Khi bệnh trở nặng, buổi tối, mẹ tôi không thể ngủ được, tức ngực khó thở, phải nhập bệnh viện tiêm thuốc, nhưng cũng chỉ thuyên giảm, đến mùa đông năm sau lại tái phát. Tuy nhiên, sau khi tập Pháp Luân Đại Pháp, bệnh hen suyễn và ho của bà đã hoàn toàn biến mất.

Cả cha và mẹ tôi đều có thể đọc được cỡ chữ nhỏ nhất mà không cần đeo kính. Thị lực và thính lực của họ trở nên tốt như người trẻ. Cha mẹ tôi đều đã ngoài 80 tuổi nhưng da dẻ trắng hồng, mịn màng, tóc đen dày. Mẹ tôi thường nói với mọi người rằng đó là nhờ họ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Mẹ tôi từng cảm thấy tiếc nuối vì chưa từng được đi học, bà rất ngưỡng mộ những người có học vấn cao. Sau này, bà không còn nghĩ như vậy nữa. Bà nói: “Cả đời tôi chưa từng được đi học, nhưng khi về già, tôi đã được gặp Sư phụ và lại có thể đọc được một cuốn Thiên Thư (Chuyển Pháp Luân), như thể tôi học lên thẳng đại học vậy.” Mẹ tôi cảm thấy mình thật may mắn, sinh mệnh chịu khổ chờ đợi trong luân hồi chính là vì Thánh duyên này! Thật vô cùng trân quý! Sau này, anh trai và chị gái tôi cũng lần lượt đắc Pháp.

Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu đàn áp Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 7 năm 1999, gia đình tôi đã trải qua những khó khăn nghiêm trọng. Tôi đã hai lần đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho quyền được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bị bắt, bị đuổi việc và bị đưa vào trại lao động cưỡng bức. Sau khi trở về nhà, tôi lại bị bắt và bị đưa vào danh sách truy nã, vì vậy tôi phải sống lưu lạc bên ngoài hơn 20 năm. Cảnh sát và nhân viên an ninh địa phương thường đến nhà bố mẹ tôi lục soát nhà một cách phi pháp, yêu cầu họ giao nộp sách Đại Pháp và viết cam kết từ bỏ tu luyện. Họ còn thuê người theo dõi ở cả phía trước và sau nhà. Để bắt tôi, họ thường xuyên đến nhà cha mẹ tôi đập cửa, gây rối giữa đêm khuya. Có lúc họ còn đến nhà anh trai và chị gái tôi để bắt tôi.

Vì không có chứng minh nhân dân nên tôi không thể đi làm, không có nguồn thu nhập, chỉ có thể dựa vào sự giúp đỡ của cha mẹ và người thân. Chị gái tôi cũng nhiều lần bị bắt giam phi pháp. Anh trai tôi cũng từng bị tạm giam phi pháp. Tuy tôi không thể về nhà trong một thời gian dài, nhưng Sư phụ luôn ở bên tôi, coi sóc và bảo hộ tôi, bao lần gặp nguy hiểm, Sư phụ đều từ bi hóa giải giúp tôi, chịu đựng thay cho tôi, Sư phụ đã phải hao tổn biết bao tâm sức! Hôm nay tôi vẫn có thể ngồi ở đây, vẫn còn có cơ hội tu luyện, đều là nhờ sự từ bi vô hạn của Sư phụ.

Trong thời gian tôi không thể về nhà, con tôi mới vài tuổi, chưa đi học. Một hôm, cháu đang chơi trước cửa nhà thì một chiếc xe tải đâm trực diện và cán qua chân cháu. Con trai tôi ngồi dưới đất và khóc lớn. Tài xế định bỏ trốn nhưng hàng xóm đã chặn lại.

Họ đưa cháu đến bệnh viện kiểm tra, chân cháu không bị thương và mọi thứ đều bình thường. Mọi người trong gia đình đều cảm thấy may mắn. Sư phụ không chỉ bảo hộ tôi mà còn bảo hộ cho cả gia đình tôi. Tôi biết Sư phụ đang bảo hộ con trai tôi, một món nợ nghiệp lớn đã được trả thông qua vụ tai nạn. Sau khi con tôi lớn lên, mỗi khi được nghỉ học ở trường, cháu đều về nhà bà ngoại. Khi bà ngoại đọc Pháp, cháu liền ngồi bên cạnh nghe, cứ như vậy Đại Pháp đã bén rễ trong tâm hồn non nớt của cháu.

Bây giờ cháu đã đi làm. Trong công việc, cháu cần cù chăm chỉ, không ngại khó ngại khổ, là người thật thà, tốt bụng. Cấp trên đều nói rằng ngày nay khó mà tìm được một người có nhân phẩm tốt như vậy. Tôi biết cháu như vậy là vì đã được nghe Pháp từ sớm, và các bài giảng đã ăn sâu vào tâm trí cháu. Từ nhỏ, cháu rất ủng hộ tôi tu luyện, cháu thậm chí ngăn chặn bất kỳ ai phỉ báng Đại Pháp và khuyến khích tôi đến Bắc Kinh giảng chân tướng. Khi cảnh sát đến nhà bắt tôi, cháu đã cố gắng ngăn cản họ.

Năm 2013, cha tôi 81 tuổi, thân thể xuất hiện trạng thái suy yếu. Trong mấy tháng ông phải nằm trên giường, tôi đã túc trực bên cạnh cho đến khi ông thanh thản ra đi. Khi đó, vẻ mặt ông hiền từ và an nhiên. Ngày cha tôi được đưa đi an táng đã xảy ra một chuyện rất kỳ diệu, khi xe tang khởi động, tôi và một đồng tu khác cùng lúc nhìn thấy trên bầu trời xuất hiện một cảnh tượng: trên xe có một người trông rất giống cha tôi đang ngồi, phía sau có rất nhiều thiên nhân đi theo, bay lơ lửng trên không trung cùng hướng với xe tang. Tôi rất kinh ngạc, vội bảo đồng tu mau lấy máy ảnh chụp lại, nhưng chưa kịp chụp thì cảnh tượng đã biến mất. Vốn dĩ tôi muốn cho mọi người cùng xem, nhưng cảnh tượng đó chỉ diễn ra vài giây rồi không còn thấy nữa. Sau đó, trên suốt quãng đường xe tang đi qua, có rất nhiều đám mây lành bay theo, những người trong xe cũng thấy rất kinh ngạc và đã dùng điện thoại di động chụp lại. Tôi nghĩ đây có phải là cảnh tượng bạch nhật phi thăng không? Những đám mây lành đó ở không gian khác có lẽ chính là đội nghi trượng đến đón đệ tử Đại Pháp.

Sau này mẹ tôi sống cùng tôi. Năm bà 85 tuổi, một hôm, bà đã ra đi thanh thản trong giấc ngủ trưa. Bà trông rất trẻ, môi khẽ mỉm cười, vô cùng an tường, giống như người đang ngủ, không có cảm giác đau đớn. Nhiều người nhìn thấy đều rất xúc động, biết rằng sự ra đi tốt đẹp như vậy chính là phúc báo từ sự tu luyện của bà. Nhiều người thân và bạn bè đến dự tang lễ của mẹ tôi, đặc biệt là những người cao tuổi, khi tôi kể cho họ nghe chuyện này, họ đều tin vào tu luyện và việc khuyên tam thoái cũng trở nên rất dễ dàng. Thông qua câu chuyện của mẹ tôi, tôi đã khuyên thoái được không ít người.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/25/490854.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/8/5/229223.html