Đại Pháp đã giúp tôi trở thành người con dâu hiếu thảo
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 23-06-2025] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp sống ở nông thôn. Tôi vẫn nhớ rất rõ là vào tháng 10 năm 1998, một số học viên Đại Pháp đến làng chúng tôi để hồng Pháp, tôi đã may mắn được đắc Pháp và bước vào tu luyện. Không lâu sau đó, bệnh đau lưng hành hạ tôi nhiều năm qua đã biến mất.
Không lâu sau vào tháng 7 năm 1999, tôi không ngờ một pháp môn tốt như vậy lại bị Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), cùng bè lũ tà ác của ông ta bức hại.
Vào khoảng thời gian đó, con trai ba tuổi của tôi đang chơi ở sân sau nhà thì vô tình bị dây thừng dài dùng để buộc dê quấn quanh cổ. Cháu còn quá nhỏ nên không thể tự thoát ra khỏi dây. Lúc đó tôi đang làm việc ở phía bên kia ngôi nhà, và ở nhà cũng không có ai khác. Khi tôi nghe thấy tiếng cháu khóc liền chạy vội ra, nhưng đã quá muộn! Mắt cháu đã trợn ngược do thiếu oxy lên não. Sau khi cấp cứu, cháu đã được cứu sống nhưng phản ứng và trí tuệ không được còn như bình thường nữa.
Cú sốc đột ngột này khiến tôi vô cùng đau buồn! Ngày nào tôi cũng tắm trong nước mắt và tôi đã vay mượn rất nhiều tiền để đưa con đến bệnh viện ở các thành phố lớn chữa trị, nhưng các bác sỹ cũng bó tay. Cú sốc quá lớn này khiến tôi xa rời Đại Pháp. Bệnh đau lưng của tôi tái phát, kèm theo cơn đau do thần kinh tọa và nhịp tim nhanh. Mọi thứ ập đến cùng một lúc. Tôi còn phải chăm sóc con trai cả ngày lẫn đêm. Quả thực tâm tôi vô cùng đau khổ.
Một hôm, một học viên lớn tuổi đến thăm tôi. Cô ấy nói: “Cháu hãy quay lại tu Đại Pháp đi. Nhanh lên! Hãy tiếp tục tu luyện!” Tôi hỏi cô ấy liệu Sư phụ có còn coi tôi là đệ tử nữa không, vì tôi đã quá vô vọng.
Người học viên ấy nói với tôi: “Sư phụ rất từ bi. Chỉ cần cháu chân tâm tu luyện thì sao Sư phụ lại bỏ rơi cháu được?” Tôi đồng ý. Tình trạng của con trai tôi dù sao cũng đã như vậy rồi, tôi có buồn đến chết thì cũng vô ích, chi bằng buông bỏ chấp trước mà tiếp tục quay lại tu luyện Đại Pháp.
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp lần thứ hai. Tôi nghiêm túc học Pháp, tinh tấn thực tu. Bệnh đau lưng của tôi nhanh chóng biến mất, hông không còn đau nữa, và bệnh tim cũng khỏi hẳn. Thân tâm tôi lại khỏe mạnh trở lại.
Về phía nhà chồng, mẹ chồng tôi đã qua đời, còn bố chồng tôi sống cùng em chồng. Khi hai vợ chồng tôi kết hôn, chúng tôi đã chuyển đến ở ngôi nhà mới. Tôi đã vay tiền của bố chồng để chữa bệnh cho con trai. Sau đó ông đến đòi tiền. Tôi không có tiền để trả, nên ông bảo chúng tôi chuyển ra khỏi ngôi nhà mới và sống ở ngôi nhà cũ của ông, nói rằng ngôi nhà mới sẽ dành cho em chồng tôi sắp kết hôn. Tuy nhiên, em chồng tôi sau khi kết hôn lại ở rể nên không để ý gì đến ông nữa, thấy vậy tôi nói với chồng: “Vậy để bố về ở với vợ chồng mình đi. Em là người tu luyện Đại Pháp. Sư phụ dạy rằng người tu luyện làm việc gì cũng cần nghĩ cho người khác trước.” Chồng tôi nghe vậy rất vui.
Bố chồng tôi tính tình khó chịu và rất bướng bỉnh. Ông đã hơn 70 tuổi, sức khỏe kém và phải ngồi xe lăn. Vợ chồng tôi đã chăm sóc ông chu đáo. Thế nhưng, một hôm, bố chồng tôi nói bị mất tiền và cứ khăng khăng nói là tôi đã lấy trộm. Ông còn ra đầu phố la lối để cho hàng xóm đều biết! Tôi giận đến mức bật khóc. Tôi nói: “Con tu luyện Đại Pháp. Làm sao con có thể lấy trộm tiền của bố được?” Sau đó, tôi nhớ lại lời Sư phụ giảng rằng:
“Chư vị nói rằng chư vị đâu có biết được lúc ấy, rằng đời này đâu liên quan gì với chuyện của đời kia; [suy nghĩ] thế không được.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Vậy là tôi không còn oán hận nữa. Đối với người tu luyện, không có việc gì là ngẫu nhiên cả. Một khảo nghiệm mới lại đến. Tôi nói với bố chồng: “Bố hãy tìm kỹ lại xem. Con thực sự không lấy tiền của bố đâu.” Sau đó, chồng tôi đã tìm thấy tiền trong xe lăn. Sau sự việc này, tôi không oán hận bố chồng mà vẫn chăm sóc ông chu đáo như trước. Hàng xóm đều nói người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thật khác những người khác, sống nhân hậu và không để bụng.
Sau này, bố chồng tôi mắc chứng Alzheimer và không thể ra khỏi giường được. Ông thường làm bẩn đồ vì hoàn toàn không tự chủ được vệ sinh. Khi tôi nhìn thấy, tôi sẽ lập tức lau dọn cho ông, và nếu chồng tôi ở nhà, anh ấy sẽ giúp đỡ tôi. Tôi chăm sóc ông chu đáo và phục vụ ông ngày ba bữa.
Đồng thời, tôi còn phải chăm sóc con trai, nhưng tôi không còn lo lắng khi phải chăm cả hai người bệnh nữa. Cứ như vậy, tôi đã chăm sóc bố chồng sáu năm trời cho đến khi ông thanh thản ra đi. Đáng tiếc là cho đến khi ông mất, em chồng tôi cũng không đến thăm ông lần nào.
Tôi nghĩ, nếu không quay lại tu luyện Đại Pháp, chắc chắn tôi sẽ không thể làm được như vậy. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ từ bi vĩ đại, cảm tạ cao đức Đại Pháp đã thực sự cải biến tôi. Sư phụ dạy tôi phải làm một người tốt, một người tốt hơn cả một người tốt. Pháp Luân Đại Pháp đã mang lại cho gia đình tôi sự hòa thuận, thân tâm khỏe mạnh và hạnh phúc vui vẻ. Tôi thành tâm hy vọng tất cả những người thiện lương trên thế giới đều minh bạch được sự tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp và được Phật quang của Đại Pháp phổ chiếu.
Hiện tại, bất cứ khi nào có thời gian, tôi đều ra ngay trước cửa nhà giảng chân tướng trực diện cho người qua đường và học sinh. Dân làng thấy tôi đối xử tốt với người già như vậy đều công nhận người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đều là người tốt. Họ cũng tin tôi khi tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.”
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/6/23/491798.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/8/5/229229.html