Đại Pháp dạy tôi làm việc gì cũng nghĩ cho người khác
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc
[MINH HUỆ 07-07-2025] Sáng ngày 18 tháng 4 năm 1998, tôi đang đạp xe đi chợ thì nhìn thấy một nhóm cả trăm người đang luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp). Tôi tò mò nên dừng lại tìm hiểu động tác để học theo. Đến ngày thứ ba, người phụ đạo viên đưa cho tôi cuốn sách quý Chuyển Pháp Luân và tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Từ đó đến nay, tôi đã tu luyện Đại Pháp được hơn 27 năm.
Chiểu theo lời dạy của Sư phụ, tâm tính và tư tưởng của tôi từng chút từng chút một dần thay đổi. Tôi đã biết cảm ân, biết tu tâm, nhận ra và buông bỏ tâm tật đố, tâm tranh đấu, tâm hiển thị cùng chấp trước vào danh lợi. Tôi đã minh bạch được rằng “Chân-Thiện-Nhẫn là tiêu chuẩn duy nhất để nhận định người tốt xấu” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân). Ngày nào tôi cũng đọc sách, cảnh giới tư tưởng không ngừng phát sinh cải biến. Khi nói chuyện với chồng và con cái, giọng tôi dần trở nên nhẹ nhàng, hòa ái. Trước đây thái độ của tôi khi nói chuyện thường không tốt, và tôi đã nói với họ: “Em xin lỗi, em sai rồi, là em không đúng”.
Khi cha chồng qua đời, mẹ chồng tôi lúc đó đã 70 tuổi và bà sống cùng vợ chồng anh cả. Tôi thường đón bà về nhà mình ở một tháng hoặc 20 ngày để chị dâu có thời gian nghỉ ngơi. Sau này, mẹ chồng tôi cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Năm bà 85 tuổi, chúng tôi đã chủ động đón bà về ở cùng.
Mẹ chồng tôi hộ khẩu ở quê, không có lương hưu, cũng không có nhà cửa. Vợ chồng anh cả đều nói tài sản trong nhà không có phần của bà. Tôi thầm nghĩ: Bà sinh năm người con, mang nặng đẻ đau, vất vả nuôi dưỡng các con khôn lớn, hết lòng chăm lo phó xuất cho gia đình, thật chẳng hề dễ dàng. Về già, nhất định phải để bà có được một mái nhà ổn định. Mỗi lần bà từ nhà các anh chị em chồng trở về, tôi và chồng đều lái xe đến đón để bà cảm thấy ấm lòng. Tiền các con các cháu biếu vào những dịp sinh nhật, lễ Tết, bà đều để dành. Bà có trong tay tới mấy vạn tệ nên rất vui vẻ, yên tâm. Tết đến, bà lì xì cho các cháu bằng tiền của mình nên rất vui. Người thân, hàng xóm, đồng nghiệp đều khen tôi là người con dâu hiếu thuận. Đây chính là điều Sư phụ dạy tôi—luôn nghĩ cho người khác trước.
Năm 2019, vì tu luyện Đại Pháp, tôi bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) kết án oan ba năm tù. Trong thời gian đó, mẹ chồng tôi phải luân phiên đến ở nhà các con. Tháng 4 năm 2022, sau tám ngày kể từ khi tôi được ra khỏi tù, tôi đã đón bà về ở cùng, vì đã đến tháng tư rồi, em chồng đã chăm bà mấy tháng rồi và cũng bắt đầu bận việc đồng áng; vợ chồng anh cả thì sức khỏe đều không tốt, còn nhà anh hai lại ở tầng 1 nên phòng ốc lạnh lẽo, ẩm thấp. Khi ấy con gái tôi cũng đã ở nhà được hơn một năm. Nhà chỉ có hai phòng ngủ nên tôi ngủ chung phòng với mẹ chồng, còn chồng tôi ngủ trên ghế sofa. Việc này đã giúp giảm gánh nặng cho các anh chị em khác.
Sau khi rời khỏi tù, tà Đảng đã cắt sạch lương hưu của tôi, không cấp một đồng. Hơn nữa, trước khi bị kết án phi pháp, họ còn lừa của tôi khoản tiền hơn 40.000 Nhân dân tệ, nói là sau khi mãn hạn tù sẽ trả lương như bình thường. Tuy nhiên, tôi đã không nhận được đồng nào. Chồng tôi chỉ kiếm được hơn 3.000 tệ mỗi tháng. Năm ngoái mẹ chồng tôi tròn 100 tuổi nên mỗi tháng mới được trợ cấp 400 tệ. Những người con khác của bà đều có điều kiện, nhưng chỉ thỉnh thoảng mới đến thăm bà. Tôi có Đại Pháp của Sư phụ dạy tôi làm người tốt, nên mỗi khi trong tâm cảm thấy bất bình vì các anh chị em không đóng góp gì cho bà, tôi lại nghĩ đến lời dạy của Sư phụ, cần buông bỏ chấp trước vào lợi ích cá nhân, xem nhẹ danh lợi, tuyệt đối không để mẹ chồng phải phiền lòng. Lúc về già thật khổ, đặc biệt là người già ở nông thôn Trung Quốc; sống trong cảnh không có lương hưu, không có nhà cửa, nếu con cái lại không hiếu thuận thì cuộc sống càng khổ cực.
Tháng 9 năm 2022, tôi thuê địa điểm để dạy kèm cho hai đứa trẻ, kiếm thêm chút thu nhập để giảm bớt gánh nặng kinh tế cho chồng. Vào kỳ nghỉ thì kiếm được nhiều hơn. Rồi một đêm, mẹ chồng bị ngã khi đi vệ sinh và chấn thương nặng ở cánh tay. Từ vai xuống đến các ngón tay sưng bầm, bà không thể tự chăm sóc bản thân. Em chồng giúp được vài hôm rồi phải đi làm. Tôi nói chuyện này với chồng, anh bảo: “Không được, sao lại đi làm? Cô ấy phải ở đây cùng anh chăm sóc mẹ chứ!” Có thể cô ấy thực sự phải đi làm kiếm tiền. Chồng tôi bảo: “Không trông cậy được vào ai—mọi thứ dựa cả vào em thôi”. Tôi buông bỏ tâm kiếm tiền, trả lại nhà thuê để về nhà cùng chồng chăm sóc mẹ chồng. Chúng tôi bón cơm cho bà ăn, tắm rửa, vệ sinh cho bà, bà không tự chủ được việc vệ sinh nên ban đêm tôi gần như không được ngủ. Hơn 40 ngày sau, bà có thể ngồi dậy được và luyện các bài công pháp, gồm cả tĩnh công. Nhìn lại, tôi có thể nghĩ cho chồng và mẹ chồng được như vậy là nhờ Pháp của Sư phụ đã chỉ dạy tôi.
Mùa hè năm sau, mắt của mẹ chồng tôi không nhìn thấy được gì nữa, mà bà vốn đã bị lãng tai. Bà không thể tự chăm sóc bản thân. Tôi buông bỏ chuyện được mất cá nhân, cùng chồng gánh vác trách nhiệm chăm sóc bà. Đầu tháng 8 năm 2024, bà lại có thể đứng dậy luyện từ bài công pháp thứ nhất đến bài công pháp thứ tư. Mỗi ngày bà ngồi luyện tĩnh công hai lần. Năm nay, bà đã trên 100 tuổi và là một học viên Đại Pháp rất tinh tấn.
Tôi muốn kể thêm một câu chuyện khác nữa. Người hàng xóm ở tầng hai của tôi là một phụ nữ lớn tuổi, chồng chị đã mất nhiều năm trước. Chị chỉ có một người con trai, nhưng con dâu cũng không lui tới. Mùa xuân năm đó, chị bị bệnh. Thấy tình cảnh của chị thật đáng thương nên tôi đã đưa chị đi khám và ở lại viện một đêm để chăm sóc chị. Sau khi về nhà, chị lại bị ngã và phải cố gắng lắm mới đi vệ sinh được ở cạnh giường. Tôi thường mang đồ ăn cho chị, chị còn đưa cả chìa khóa nhà cho tôi. Tôi nhiều lần gội đầu, tắm rửa và giúp chị làm những việc trong khả năng của mình. Hầu như ngày nào tôi cũng sang thăm, đôi khi đổ bô cho chị. Tôi không bao giờ ăn bất cứ thứ gì của nhà chị, chị cho gì tôi cũng không nhận. Người nhà chị cũng rất tin tưởng tôi, thường khen tôi là người tốt. Mỗi lần được khen, tôi đều nói: “ Là Sư phụ của tôi dạy tôi làm như vậy”. Nếu con trai chị đi công tác xa, tôi đến thăm chị ngày hai lần. Bây giờ, chị cũng nghe ghi âm các bài giảng của Sư phụ, con trai chị và gia đình cậu ấy cũng đã làm tam thoái và thường niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo“. Tôi và chị thường ngồi cùng nhau niệm 5-10 phút mỗi lần. Một ngày giữa tháng 9 năm ngoái, chị đã đứng dậy được. Chị cũng đã có sự thay đổi, con trai chị cũng nói mẹ mình giờ đã thiện hơn.
Đại Pháp đã cải biến tôi từ một người tự tư, không có đạo đức, nghiệp lực đầy thân trở thành một người làm việc gì cũng nghĩ cho người khác. Giờ đây, thân thể tôi nhẹ nhàng vô bệnh, tràn đầy năng lượng, đồng thời luôn lạc quan, tích cực.
Đệ tử xin cảm tạ Sư phụ! Thay mặt cả gia đình, con xin cảm tạ Sư phụ!
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/7/7/496588.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/8/6/229233.html