Tu bản thân để giảng chân tướng hiệu quả hơn
Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-03-2025] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1998, khi ngoài hai mươi tuổi. Kể từ đó, tôi nhận ra tu luyện là điều quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Tôi gắng hết sức để đồng hóa bản thân với Chân-Thiện-Nhẫn, đồng thời tiếp tục ra ngoài để truyền rộng chân tướng Đại Pháp, hy vọng nhiều người hơn nữa có thể thụ ích từ Đại Pháp.
Khi nhìn lại trạng thái tu luyện gần đây của mình, tôi nhận ra mình vẫn còn chấp trước rất mạnh vào tự ngã và thiện niệm chưa đủ. Tôi muốn cải biến tư duy và quan niệm cố hữu của mình và đo lường mọi thứ bằng thiện ý và chính Pháp lý thay vì chấp trước vào kế hoạch và ý kiến của bản thân. Tôi muốn đứng tại góc độ của người khác để xem xét vấn đề, buông bỏ cái tôi và viên dung với họ. Khi giảng chân tướng, tôi không để cảm xúc tiêu cực của thế nhân dẫn động hoặc không để bị mê mờ bởi giả tướng. Tôi phải bảo trì thiện niệm và cố gắng lấy vị tha làm xuất phát điểm của mọi việc làm và suy nghĩ của mình.
Nỗ lực tu bỏ tự ngã
Tôi nhận ra rằng mọi người hay sự việc mà tôi gặp trong cuộc sống đều là để giúp tôi đề cao tu luyện bản thân. Ví như, khi giảng chân tướng, tôi gặp phải một người vô cùng cực đoan, biểu hiện rất kiêu ngạo, cuồng vọng, hẹp hòi. Tôi cảm thấy việc này không hề ngẫu nhiên. Có thể tôi cũng có những đặc điểm tương tự chăng? Có thể người đó như một tấm gương phản chiếu, nhắc nhở tôi nên khiêm tốn, tư duy rộng mở và chớ vội vàng phán xét người khác. Khi tôi gặp những người thích oán trách than thở, tôi cũng tự hỏi liệu mình có như vậy không.
Thỉnh thoảng khi gặp phải chuyện không như ý, thay vì hướng nội tìm nguyên nhân, tôi lại chọn cách duy hộ tự ngã và hướng ngoại tìm nguyên nhân. Mỗi khi hướng ngoại và than vãn, thì tức là tôi đã bỏ lỡ cơ hội tu luyện mà Sư phụ đã an bài cho tôi.
Chúng ta đều là sinh mệnh trong thời mạt kiếp của vũ trụ, nếu không có thánh ân hạo đãng của Sư phụ truyền ra Đại Pháp của vũ trụ, chúng ta căn bản không biết tiêu chuẩn của sinh mệnh là gì. Ai quy chính bản thân theo tiêu chuẩn của Đại Pháp chính là ánh vàng kim trong thế gian ô trọc này. Nếu tất cả chúng ta có thể tu bỏ tâm oán trách, tin vào Thần, tin vào mệnh, khiêm nhường và biết ơn, thì bất kể xảy ra chuyện gì dù là tốt hay xấu thì chúng ta cũng đều biết rằng an bài của Sư phụ là tốt nhất. Những thứ dường như bất hảo cũng có thể giúp chúng ta tiêu trừ nợ nghiệp hoặc tu bỏ đi tâm chấp trước, trong tâm sẽ tràn đầy ánh sáng.
Vì Sa-tăng không thể khiến con người trực tiếp đi theo hắn, nên hắn đã lợi dụng mong muốn của con người là trốn tránh khỏi khổ nạn, trở nên nổi bật và hưởng thụ cuộc sống, khiến họ tập trung vào lợi ích vật chất mà không giữ vững tiêu chuẩn đạo đức cao. Con người dần dần xa rời xa lời dạy của Thần, rời xa văn hóa truyền thống, không ngừng phóng đại cái tôi, ngày càng kiêu căng, cho đến khi bị ma tính khống chế mà không hay biết.
Chúng ta cảm thấy không thoải mái khi quan điểm của mình không được chấp nhận, không thể khoan dung khi bị chỉ trích, cũng không thể cảm thông cho người khác. Khi xuất phát điểm của chúng ta luôn là chứng thực bản thân, điều này sẽ gây ra khó khăn cho quá trình tu luyện. Lối thoát duy nhất là trở nên khiêm tốn tuân theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp.
Nhờ nỗ lực tu luyện bản thân tinh tấn, khả năng giảng chân tướng của tôi đã không ngừng cải thiện.
Những trải nghiệm giảng chân tướng Đại Pháp
Cậu bé chạy theo xin lịch Minh Huệ
Tháng 9 năm 2024, tôi thấy một bà lão đang cố gắng bắt taxi tại lối vào ở một dân cư. Bên cạnh bà là một cậu bé chừng 6 tuổi. Tôi tặng bà một cuốn lịch và bảo bà rằng trong lịch có nhiều hình ảnh Đại Pháp được phổ truyền trên khắp thế giới, nhưng bà không muốn nhận.
Khi tôi bước đi, tôi nghe cậu bé nói: “Sao bà không muốn ạ?” Bà lão nói với cậu bé rằng nếu con muốn thì có thể lấy một cuốn. Cậu bé đuổi theo tôi, hô lên: “Đợi con với! Con muốn lấy một cuốn!”
Khi tôi đưa cậu bé cuốn lịch, cậu nhận nó bằng cả hai tay và ôm vào lòng. Tôi bảo cậu bé: “Nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp là Chân, Thiện, Nhẫn. Hàng triệu người trên khắp thế giới đang tu luyện pháp môn này. Ở tuổi con, chắc con chưa gia nhập Đội Thiếu niên Tiền phong. Con hãy nhớ tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn để trở thành một em bé ngoan nhé, vậy là được rồi”.
Cậu bé nói: “Nhưng con đã gia nhập Đội Thiếu niên Tiền phong rồi ạ.”
Tôi không nghĩ cậu bé đã đủ tuổi đến trường chưa, nhưng tôi nói: “Khăn quàng đỏ tượng trưng cho máu, là điều không may. Hãy thoái Đội để được bình an. Con hãy đọc kỹ các câu chuyện trên cuốn lịch nhé”. Sau đó tôi cho cậu bé một hóa danh để thoái. Cậu bé đồng ý và chạy về chỗ bà lão.
Một Phật tử thức tỉnh
Tôi gặp một cặp vợ chồng tại trạm xe buýt và tặng họ một cuốn Tuần san Minh Huệ. Người vợ nói rằng cô ấy biết Đại Pháp bị bức hại và tuyên truyền phỉ báng Đại Pháp trên TV đều là giả. Cô ấy nói mình là Phật tử. Một bạn học của cô ấy đã bị kết án bảy năm tù vì tu luyện Đại Pháp. Sau khi người bạn được thả, cô ấy đến thăm và nhìn thấy bạn cô bị tra tấn nặng nề. Sợ người bạn sẽ bị bức hại lần nữa nên cô ấy đưa cho người bạn một cuốn kinh Phật vì nghĩ rằng những điều dạy trong đó giống với Đại Pháp. Người bạn sau này đã trở thành Phật tử. Tôi bàng hoàng. Nếu học viên nào không giữ tín tâm trong tu luyện, sẽ gặp hậu quả khôn lường.
Tôi nói: “Thử nghĩ cô là Phật tử thời Ấn Độ cổ đại. Khi Phật giáo bị bức hại, những ai tin Phật Thích Ca Mâu Ni sẽ bị chém đầu. Sẽ thế nào nếu có người bảo cô chuyển sang tín ngưỡng khác để tránh bị chém đầu? Có lẽ những Phật tử nào không kiên định sẽ từ bỏ. Họ sợ mất đi sinh mệnh”.
Cô ấy không nói gì nhưng từ biểu hiện của cô ấy, dường như cô ấy đang đấu tranh nội tâm.
Sau đó tôi kể với cô ấy về trải nghiệm bị bức hại của mình trong trại lao động cưỡng bức cách đây 20 năm và tôi đã đột phá điều đó bằng cách buông bỏ sinh tử. Tôi nói: “26 năm đã trôi qua. Tôi vẫn luôn khỏe mạnh và chưa từng uống một viên thuốc nào.” Cô ấy nói với chồng: “Anh xem! Anh phải tin điều này!”
Tôi cũng khuyên cô ấy đọc kinh văn của Sư phụ “Vì sao có nhân loại”, bảo cô ấy rằng kinh văn đã vén mở nhiều thiên cơ cho nhân loại. Cô ấy nhận kinh văn và nói sẽ tìm hiểu. Sau này, cô ấy hỏi tôi cách luyện các bài công pháp.
Một người vô thần thoái Đảng
Tôi đưa một cuốn Tuần san Minh Huệ cho một người đàn ông đang ngồi trên ghế ở trạm xe buýt. Ông ấy nói ông là người vô thần và không quan tâm đến những gì liên quan đến Thần, Phật nhưng ông bảo tôi ngồi kế bên để trò chuyện cùng ông. Tôi nói: “Đại Pháp giúp con người quy chính lý niệm và hành vi bằng cách chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn để đề cao tâm tính. Vì có rất nhiều người đã chiểu theo điều này nên Đảng đã đàn áp vì sự phổ biến của môn luyện. Vụ tự thiêu ở Thiên An Môn là giả do Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), dàn dựng để kích động sự thù hận Đại Pháp”.
Ông ấy nói: “Tôi đồng ý việc nhấn mạnh vào đạo đức để trở thành người tốt. Hầu hết mọi người đều nghĩ rằng việc Giang đàn áp Pháp Luân Đại Pháp là sai”.
Sau đó tôi miêu tả trải nghiệm bản thân được Thần bảo hộ khi bị tra tấn trong trại lao động. Khi lính canh nhốt chúng tôi trong một căn phòng đóng băng, một trong số họ mỉa mai nói rằng: “Sư phụ, xin hãy ban cho họ năng lượng!”
Ngay sau khi anh ta nói, tôi lập tức cảm nhận một dòng năng lượng ấm áp tuôn từ đầu đến chân, đêm đó, tôi cảm thấy như có làn gió ấm thổi nhẹ vào đôi chân mình. Học viên ngồi đối diện để tôi chạm vào tay cô ấy, tay cô ấy cũng ấm. Những người canh chừng chúng tôi phải thay phiên nhau trực suốt ngày đêm. Cuối cùng tất cả họ đều bị tê cóng nhưng chúng tôi đều ổn.
Khi lính canh thả chúng tôi ra khỏi phòng lạnh, tôi nói chuyện với một lính canh về những gì họ đã làm và những hành động tra tấn tàn bạo khác. Anh ấy cảm động và nói: “Ở Trung Quốc làm sao có thể có nhân quyền? Không ai có thể thay đổi sức mạnh của tín ngưỡng! ĐCSTQ quả thật tà ác!”
Sau khi biết được anh ấy là Đảng viên, tôi nói: “Chúng tôi đề nghị mọi người thoái Đảng. Trở thành Đảng viên của ĐCSTQ là tiếp tay cho tà ác và là việc đáng xấu hổ.” Tôi cho anh ấy một hóa danh để thoái Đảng và anh ấy vui vẻ đồng ý thoái.
Mọi người đang cảm ân
Sau khi mua sắm, tôi đi bộ về nhà thì nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi nghỉ trên vỉa hè. Khi tôi đặt rau củ xuống vỉa hè để ngồi nghỉ một chút, người phụ nữ đưa tôi một tờ báo và bảo tôi ngồi xuống nghỉ mệt. Bà ấy là một người tử tế và truyền thống. Một người phụ nữ khác đi ngang qua và hỏi mượn cây bút. Vì tôi luôn đem theo bút để trong túi xách nên tôi đưa bút cho bà ấy mượn. Khi trả lại bút, bà ấy cảm ơn tôi.
Tôi cảm thấy bà ấy là người hữu duyên, nên đã nhìn theo khi bà ấy rời đi. Trong tâm tôi nghĩ mình nên cho bà ấy cơ hội biết chân tướng. Tôi bèn nói với người phụ nữ ngồi bên cạnh: “Tôi phải đi đây. Tôi có điều muốn nói với bà ấy!”
Sau khi đuổi kịp bà ấy, tôi nói: “Tôi có mấy cuốn tạp chí miễn phí tặng cho chị”. Tôi lấy ra một cuốn Tuần san Minh Huệ và mở vài trang cho bà ấy xem. Quả nhiên, bà ấy nói: “Hôm nay tôi rảnh. Chị có thể giải thích thêm cho tôi không?”
Tôi nhìn lại thì thấy người phụ nữ kia đã đi khỏi, nên cả hai chúng tôi quay lại và ngồi xuống. Tôi vừa nói vừa lật mở cuốn tập san. Khi tôi nói Hạ viện Hoa Kỳ đã thông qua Đạo Luật bảo vệ Pháp Luân Công, bà ấy thở dài nói: “Hiện nay cả thế giới đang theo dõi việc này! Thu hoạch nội tạng sống quả thật tà ác! Mọi người phải phân biệt rõ thiện và ác!”
Khi tôi hỏi liệu bà có từng gia nhập Đảng hoặc các tổ chức liên đới của nó hay không, bà ấy nói chỉ gia nhập Đoàn Thanh niên. Tôi đưa bà ấy một hóa danh để thoái và bà ấy rất hài lòng. Bà ấy nói mình từ xa đến đây và phải bắt xe buýt về nhà ngay trong ngày.
Khi chúng tôi bắt đầu trò chuyện, bà ấy nói với tôi việc ĐCSTQ đã bức hại người dân xuyên suốt lịch sử. Bà ấy làm việc ở một nhà máy nhỏ. Lúc cuộc vận động đấu tố tư bản bắt đầu, có ba người đã bị đánh tới chết trong ngày đầu tiên đấu tố: “Họ dùng gậy sắt để đánh người! Việc đánh đập quả thật tàn nhẫn mà!” Bà ấy cũng nói rằng những ai tuân theo ĐCSTQ đánh người đều bị quả báo sau khi cuộc vận động kết thúc và tất cả đều bị trừng phạt.
Một dịp khác khi tôi đang đợi băng qua đường ở một ngã tư, tôi tặng một cuốn tạp chí Minh Huệ cho một người đàn ông. Khi nhìn thấy tiêu đề, ông ấy nhét ngay cuốn tạp chí vào túi và nói: “Tôi không thể để người khác nhìn thấy. Tôi chỉ là một người dân thường và không thể làm gì để thay đổi được”.
Tôi nói: “Khi anh nhìn thấy chân tướng, hãy chọn về phía thiện lương! Anh sẽ được ban phúc”.
Đèn xanh bật sáng, ông ấy sải bước đi, nhưng rồi quay đầu lại và nói lớn: “Cảm ơn chị nhé!”
Cảm tạ Sư phụ đã đưa những người hữu duyên đến với con và ban cho họ cơ hội được đắc cứu.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/3/10/490270.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/3/228723.html