Câu chuyện bắt đầu từ cơn đau răng
Bài viết của một học viên Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 11-07-2025] Dạo gần đây tôi bị đau răng âm ỉ ở hàm trên bên phải, lúc đau lúc lại không. Cơn đau bộc phát mỗi khi tôi ăn thức ăn nóng hoặc lạnh, hoặc chỉ cần gió thổi. Tôi cũng không dám nhai mạnh.
Tôi phủ nhận loại bức hại này, trong tâm phát xuất ra một niệm: “Nếu tôi không làm tốt ở phương diện nào và không phù hợp với Pháp, tôi sẽ quy chính lại trong tu luyện. Không ai có quyền can nhiễu hoặc bức hại tôi”. Tôi phát chính niệm nhưng không hiệu quả. Tôi hướng nội lần nữa và cho rằng đau răng có lẽ liên quan đến việc tu khẩu. Tôi suy xét lại ngôn hành của mình, nhưng không thấy mình đã làm tổn thương người nào.
Cơn đau răng không giảm đi mà còn khiến tôi rất khó chịu. Tôi tăng cường học Pháp, nhưng nó vẫn còn. Đêm hôm kia, trước khi đi ngủ tôi đã cầu xin Sư phụ: “Thưa Sư phụ, con hướng nội tìm nhưng không ra nguyên nhân. Con không biết mình cần quy chính ở điểm nào. Xin Sư phụ chỉ bảo.”
Đêm đó, tôi bị đánh thức bởi giấc mơ. Tôi đang ở trong một nhà hát, đứng trên sân khấu cùng hai người. Phía dưới khán giả, hơn một chục người đang đứng thành hai hàng đối diện nhau. Tôi nghĩ khán giả và những người trên sân khấu bắt đầu luyện bài công pháp thứ nhất theo nhạc. Nhưng một lúc sau, tôi cảm thấy âm nhạc này không phải là nhạc luyện công Đại Pháp và các học viên trong khán giả không phải đang luyện bài công pháp thứ nhất. Họ duỗi tay ngang nhịp nhàng đưa lên đưa xuống. Sau đó, họ giơ hai tay lên đầu và buông hai tay xuống phối hợp rất đồng đều. Tôi ngơ ngác nhìn họ, rồi nhìn hai người còn lại trên sân khấu, họ cũng thay đổi động tác và cử động theo nhạc.
Tôi tỉnh giấc: “A, hóa ra chỉ là giấc mơ”. Tôi tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, chắc hẳn Sư phụ đang điểm hóa cho tôi thông qua giấc mơ rồi. Tôi hướng nội tìm. Thỉnh thoảng tôi nhìn thấy các học viên làm những việc không phù hợp với Pháp, và thỉnh thoảng tôi đã không kịp thời nhắc nhở họ. Thỉnh thoảng tôi còn lờ đi coi như không thấy gì. Đặc biệt khi tôi chỉ ra vấn đề cho học viên khác mà họ vẫn không thay đổi, tôi quyết định sẽ không nói gì nữa trong lần gặp sau. Điều này quả thật bất thiện nhường nào, tôi nghĩ đây là vấn đề của tôi trong tu luyện và tôi cần quy chính lại nó.
Sau khi thức dậy sớm và ăn sáng, tôi chủ động đến thăm một học viên mà tôi nghĩ có vấn đề trong tu luyện. Chúng tôi học Pháp cùng nhau, giao lưu, và quy chính bản thân. Cả hai chúng tôi đã đề cao trong Pháp. Thần kỳ hơn nữa là cơn đau răng của tôi đã biến mất. Cảm tạ Sư phụ từ bi đã điểm ngộ cho đệ tử.
Vụ việc đã trôi qua và tôi đã điều chỉnh lại việc tu luyện của mình. Tu luyện Đại Pháp yêu cầu phải nghĩ cho người khác trước. Việc tôi từ chối nói ra thực sự là những lý do ích kỷ. Tôi chỉ đơn giản sợ rằng người bị chỉ ra chấp trước sẽ không hiểu hoặc chấp nhận, tôi sợ rằng việc nói sai sẽ ảnh hưởng đến tu luyện của mình. Nói thẳng ra, tôi đang duy hộ bản thân mình.
Sư phụ giảng:
“một người không mang theo bất cứ quan niệm nào của bản thân mà nói với người khác, chỉ ra cho người khác khuyết điểm của họ, hoặc nói với họ gì đó, thì họ sẽ bị cảm động đến rơi lệ.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Singapore)
Tôi vẫn còn cách xa so với tiêu chuẩn của Đại Pháp, nhưng tôi muốn chân chính tu luyện bản thân.
Trên đây là thể ngộ của tôi ở tầng thứ sở tại. Nếu có điều gì không phù hợp với Pháp, kính mong đồng tu chỉ chính.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/7/11/493406.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/8/5/229228.html