Thật hạnh phúc khi được làm đệ tử của Sư phụ
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 04-06-2025] Năm 1995, do sự điều chuyển công tác của chồng nên gia đình tôi chuyển đến sống tại một thành phố cỡ trung. Trước khi chúng tôi chuyển đi, tôi đã có một giấc mơ sống động: từ góc Đông Bắc của nhà tôi, một ông lão râu tóc bạc phơ, tay cầm phất trần xuất hiện. Ông nhìn tôi, mỉm cười rồi bay đi. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997, tôi mới ngộ ra rằng, tôi đã sớm được Sư phụ an bài để có thể trở thành đệ tử của Sư phụ.
Những thay đổi tích cực
Trước đây, tôi không có bệnh nặng nhưng những bệnh lặt vặt thì đầy thân. Tôi rất gầy, nặng chưa đến 45 kg nhưng cao 1,6 mét. Tôi sống ở nông thôn và làm việc tại một xí nghiệp ở xã. Tôi đi làm cả tuần, không có ngày nghỉ cuối tuần, và chỉ được nghỉ khoảng 15 ngày vào dịp Tết cổ truyền. Chồng tôi làm việc ở thành phố khác và hiếm khi về nhà. Vì vậy, ngoài công việc, tôi còn phải làm ruộng và chăm hai con nhỏ. Tôi kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, gầy đến mức một cơn gió cũng có thể thổi bay. Năm 39 tuổi, tôi đã phải đeo kính lão. Mặt tôi nhăn nheo và tôi bị thiếu máu do thiếu sắt, da vàng như sáp. Tôi nhớ có lần tôi và con trai đi chợ, có người hỏi tôi: “Đây là con trai hay cháu trai của chị vậy?” Lúc đó không nói cũng có thể tưởng tượng được tâm tôi buồn đến thế nào.
Để cải thiện sức khỏe, tôi đã thử nhiều loại khí công khác nhau. Nhưng chúng khiến tôi không những không khỏe hơn mà còn chiêu mời phụ thể. Ai gặp tôi cũng đều thì thầm sao mấy năm nay tôi già nhanh và tiều tụy thế.
Tháng 4 năm 1997, tôi biết đến Pháp Luân Đại Pháp qua một đồng nghiệp. Lúc đó, mẹ tôi đến nhà chơi, một đồng tu nhìn thấy, nói: “Sắc mặt của chị trông còn không bằng mẹ chị.” Mẹ tôi đã hơn 70 tuổi, còn tôi mới ngoài 40. Tôi tu luyện Đại Pháp chưa đầy ba tháng thì tất cả các vấn đề sức khỏe của tôi đều khỏi cả. Trong 27 năm tu luyện, tôi không cần phải uống một viên thuốc hay phải tiêm một mũi nào. Đôi lúc khi cơ thể khó chịu, tôi biết đó là mình đang hoàn trả nợ nghiệp từ đời này hoặc từ các đời trước. Chỉ cần tôi đề cao tâm tính, tự tìm thiếu sót ở bản thân và nỗ lực làm tốt hơn, tôi sẽ nhanh chóng bình phục.
Giờ đây, mắt tôi sáng và thị lực tốt như thời còn trẻ. Tôi có thể đọc được những dòng chữ rất nhỏ trên hóa đơn và thậm chí có thể nhìn rõ từng sợi tóc. HIện giờ trông tôi trẻ hơn những người cùng tuổi, mỗi ngày đều tràn đầy năng lượng, đầu óc minh mẫn, suy nghĩ nhanh nhạy, thân thể nhẹ nhàng, đi lại nhanh nhẹn và lúc nào cũng vui vẻ. Khi ra ngoài, tôi thường đi xe đạp hoặc xe máy điện. Mọi người đều không nhận ra tôi đã hơn 70 tuổi.
Không thụ nhận can nhiễu
Tháng 8 năm 2015, tôi đã dùng tên thật của mình để đệ đơn kiện cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) Giang Trạch Dân vì đã bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Một buổi sáng tháng 11, vào khoảng 9 giờ, người của đồn công an, ủy ban phường và ủy ban khu phố đã đến gõ cửa nhà tôi. Trước đó vào năm 2002, người của Đội An ninh Nội địa, đồn công an và ủy ban khu phố nói là chỉ đến nhà tôi ngó qua một chút nhưng cuối cùng 11 người đã đến lục soát và họ lục tung nhà tôi. Kể từ đó, tôi luôn có một niệm: “Có Sư phụ ở bên, dù có chuyện gì cũng không được mở cửa cho họ.”
Vì vậy, lần sau khi tôi nghe tiếng gõ cửa và thấy lại là những người đó, giọng tôi không được từ bi cho lắm: “Có chuyện gì vậy? Cứ nói đi.” Một giọng phụ nữ nói: “Bác mở cửa đi, không thì nói không nghe rõ được.”
Tôi đáp: “Tôi nghe rõ mà. Sao mọi người lại không nghe rõ? Tai mọi người bị nghễnh ngãng sao?” Người phụ nữ đó lại nói: “Bác mở cửa đi, bác trai có nhà không ạ?”
Chồng tôi cũng lớn tiếng nói: “Chuyện này thì liên quan gì đến tôi?”
Chúng tôi giằng co một lúc. Tôi nhất quyết không mở cửa. Một người đàn ông hỏi có phải tôi đã viết một lá đơn nào đó không, họ không dám nói thẳng đó là đơn kiện Giang Trạch Dân. Tôi liền nói lớn: “Là tôi đã viết đó. Tôi đã đệ đơn kiện Giang Trạch Dân!” Tôi nói rất to, mọi người ở tầng trên, tầng dưới đều có thể nghe thấy. Sau đó tất cả họ đều bỏ đi.
Tháng 8 năm 2018, một cảnh sát gọi điện cho tôi. Tôi thấy đó là số điện thoại cố định của đông công an nên không nghe máy. Họ gọi liên tiếp sáu lần nhưng tôi đều không nghe. Tháng 10 năm đó, khoảng 6 giờ tối, cảnh sát đồn công an đến nhà con trai tôi sách nhiễu. Họ hỏi: “Mẹ cháu còn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không? Bà ấy bây giờ sống ở đâu?” Con trai tôi không tu luyện, sợ tôi bị bức hại nên nói tôi không tu luyện nữa và đã cho họ địa chỉ của tôi. Cảnh sát nhìn quanh các phòng rồi bỏ đi.
Sau khi cảnh sát rời đi, con trai tôi không mang theo điện thoại và lái xe máy điện đến báo cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra. Con trai tôi nói: “Con đã cho họ địa chỉ của mẹ rồi. Cảnh sát nói nếu mẹ còn tiếp tục tu luyện thì thì ngay cả cơ hội vào đại học của cháu trai cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
Tôi nói: “Cháu trai mà đỗ thì sẽ vào học được, không ai có thể ngăn cản được. Cảnh sát đã biết địa chỉ của chúng ta rồi. Mẹ đệ đơn kiện Giang Trạch Dân, họ đã đến gõ cửa nhưng mẹ không cho họ vào. Con cứ về nhà đi. Chúng ta không sao đâu.”
Tháng 10 năm ngoái, cảnh sát lại gọi điện đến. Lần này họ dùng số di động. Chồng tôi đã nghe máy. Họ nói họ từ đồn cảnh sát X, muốn xác minh địa chỉ và số điện thoại của chúng tôi. Chồng tôi nói: “Hôm nay đồn công an này, mai lại đồn công an khác, các anh suốt ngày đi xác minh vậy?” Đối phương nghe vậy liền cúp máy trước.
Vào một buổi chiều tháng 11 năm 2023, trong lúc tôi ra ngoài mua đồ, có người đến gõ cửa, nói là từ đồn công an X. Chồng tôi cũng tu luyện Đại Pháp, ông không mở cửa và nói vọng ra: Mắt tôi không được tốt lắm, bây giờ người xấu nhiều như vậy, ai biết các anh là ai, làm gì. Các anh có đưa thẻ cảnh sát thì tôi cũng không nhìn rõ. Tôi không thể mở cửa được.” Cảnh sát hỏi tôi có nhà không, chồng tôi trả lời: “Bà ấy ra ngoài mua đồ rồi, không có ở nhà.”
Cảnh sát lại hỏi: “Bà ấy còn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không? Nếu có, cứ bảo bà ấy tu luyện ở nhà thôi, đừng đi truyền bá khắp nơi.” Sau đó, họ hỏi khi nào tôi về. Chồng tôi nói ông không biết. Cảnh sát đợi một lúc, thấy tôi chưa về, liền nói vài ngày nữa sẽ quay lại, sau đó rời đi.
Họ vừa đi thì tôi về. Chồng tôi kể lại cho tôi chuyện đã xảy ra. Tôi nói: “Đừng mở cửa cho họ. Mấy ngày này, chúng ta cần phát chính niệm nhiều hơn, người tu luyện chúng ta đều có Sư phụ quản. Mình không để họ vào thì họ nhất định sẽ không thể vào được, chúng ta vĩnh viễn không cho phép cảnh sát bước chân vào cửa nhà mình.”
Sư phụ đã cứu chồng tôi
Khoảng 10 giờ tối một đêm tháng 10 năm 2016, chồng tôi đột nhiên bị nôn mửa và tiêu chảy dữ dội. Ông bảo tôi gọi cho con trai đến. Tôi nghĩ, gọi con thì có tác dụng gì? Trừ phi là đi viện, mà cũng không kịp nữa? Chồng tôi lại muốn vào nhà vệ sinh, đây là lần thứ tư, mắt ông đã lờ đờ nửa nhắm nửa mở, người lảo đảo. Tôi vội đỡ ông, đến gần cửa nhà vệ sinh thì ông nôn bắn hết lên cửa. Ông ngồi xuống cạnh bồn cầu, tôi thấy đầu ông gục xuống.
Tôi lập tức hô lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Tôi không thể nghĩ được gì khác. Tôi đã hô lên sáu, bảy lần, và khoảng hơn một phút sau, chồng tôi từ từ ngẩng đầu lên. Tôi hỏi: “Sao ông không gọi Sư phụ?” Chồng tôi nói ông không biết gì cả, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Tôi nói: “Vừa rồi sợ quá. Chủ nguyên thần của ông đã rời đi nhưng Sư phụ đã đưa ông trở lại. Lúc đó dù gọi xe cấp cứu cũng không kịp. Nếu không có Sư phụ cứu, ông đã không còn trên cõi đời này nữa rồi.” Những giọt nước mắt cảm ân chảy dài trên khuôn mặt của cả hai chúng tôi. Chúng tôi biết Sư phụ đã cho chồng tôi một sinh mệnh thứ hai.
Năm nào chồng tôi cũng bị sốt cao vài lần, lần nào cũng đổ mồ hôi đầm đìa, đến mức chăn, nệm và khăn đều ướt sũng. Có lẽ nghiệp lực của ông ấy ở phương diện này lớn, ông mãi vẫn chưa vượt qua được quan này, trong nhà lúc nào cũng chuẩn bị sẵn thuốc hạ sốt.
Một ngày mùa đông năm ngoái, khoảng 11 giờ trưa, chồng tôi lại bị sốt trên 40°C. Dù đắp ba lớp chăn, ông vẫn lạnh đến mức run cầm cập và nói mê sảng. Tôi đã cho ông uống hai viên thuốc hạ sốt. Người bình thường thì khoảng nửa giờ là hạ sốt, nhưng ông ấy lần nào cũng phải một tiếng mới có tác dụng. Lần này cứ cách khoảng ba tiếng đồng hồ, ông ấy lại bắt đầu sốt cao. Khoảng 10 giờ tối, ông lại kêu lạnh và lại phải đắp thêm ba cái chăn. Tôi ở bên cạnh ông ấy, liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.”
Tôi bảo chồng niệm cùng, nhưng ông cũng không niệm. Tôi nhìn là biết có tà linh ở đằng sau đang tác quái. Tôi sốt ruột nói với chồng: “Hôm nay ông đã uống thuốc hạ sốt ba lần rồi. Ông không thể uống thêm được nữa. Ông mau cầu xin Sư phụ cứu ông đi!”
Ông nói: “Tôi không cầu Sư phụ”, nên tôi tiếp tục: “Ông không cầu Sư phụ, tôi sẽ gọi xe cấp cứu 120 đưa ông đi bệnh viện ngay bây giờ.”
Cuối cùng, ông nói: “Tôi cầu Sư phụ rồi”. Khoảng hơn một phút sau, cơn sốt bắt đầu hạ. Hai chúng tôi lại rơi nước mắt vì biết ơn. Tôi nói: “Lần này Sư phụ đã nhổ tận gốc rễ bệnh sốt cao cho ông rồi, hoàn toàn hết rồi.”
Đã hơn 10 tháng trôi qua, chồng tôi không bị sốt lại lần nào nữa. Ông nói Sư phụ đã nhiều lần cứu ông.
Cháu trai khi còn học mẫu giáo đã ở với chúng tôi. Thỉnh thoảng, cháu cùng chúng tôi học Pháp, luyện công. Khi rảnh rỗi, hai bà cháu cùng nhau học thuộc Hồng Ngâm. Một tối năm 2016, trước khi đi ngủ, cháu nói với tôi: “Bà ơi, Sư phụ đã nói với con. Sư phụ nói con luyện công cùng bà là rất tốt. Sáng mai con cũng muốn dậy luyện công. Nếu con không dậy, bà nhớ đánh thức con nhé.” Cháu còn nói: “Buổi sáng khi bà luyện công, Sư phụ đứng ngay bên cạnh bà đó ạ.”
Khi học Pháp, tôi thường ngồi trong tư thế song bàn. Cháu trai tôi thường gối đầu lên đùi tôi. Cháu nói: “Con thích ở đây với bà. Khi bà đọc Pháp, con thấy những gì bà đọc ra đều là hình chữ vạn.”
Tôi là người tu luyện ở trạng thái thiên mục đóng, không nhìn thấy gì cả và những gì cháu trai tôi nói đã giúp tôi tăng thêm tín tâm trong việc học Pháp, luyện công.
Con xin cảm tạ ân cứu độ của Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/6/4/486599.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/8/6/229235.html