Bài viết của Hướng Thiện, một đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc

[MINH HUỆ 16-03-2025] Để có thêm nhiều người hữu duyên có thể liễu giải chân tướng Đại Pháp, phân biệt đúng sai, từ đó được cứu độ, tôi xin chia sẻ một phần trải nghiệm của tôi trong tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thiện giải tâm oán hận cũng như trong việc dạy dỗ dẫn dắt con cái. Hy vọng thông qua quá trình trưởng thành của con trai tôi, sẽ có nhiều người hơn nữa được thụ ích từ Đại Pháp.

Dẫn dắt con trai đối xử tốt với mẹ kế

Năm 1998, tôi bước vào tu luyện Đại Pháp. Không lâu sau khi đắc Pháp, vì học Pháp chưa sâu, tôi không xử lý tốt mối quan hệ vợ chồng và đã ly hôn. Căn hộ tại thời điểm đó là do cơ quan cấp cho chồng tôi, tôi ra đi tay trắng. Sau ly hôn, tôi ở trong trạng thái lúc tu lúc không. Năm 1999, khi tà đảng bắt đầu bức hại, tôi đã từ bỏ tu luyện.

Năm 2003, vì lý do sức khỏe, tôi đã quay trở lại tu luyện Đại Pháp; nhưng tôi không hề tinh tấn, đặc biệt vẫn không thể bước ra khỏi ám ảnh của cuộc ly hôn. Tôi luôn canh cánh trong lòng về sự vong ân bạc nghĩa và đối xử bất công của người chồng cũ.

Theo pháp luật, con trai tôi được giao cho bố nuôi dưỡng. Sau khi chồng cũ tái hôn, con trai sống cùng tôi. Khi đó cháu đang học lớp bốn, tâm trạng không ổn định và chán học. Những lúc con trai cáu gắt nổi loạn, tôi cảm thấy rất khổ tâm và mệt mỏi, thường xuyên khóc thầm, tự cảm thấy bất công. Tôi thường “lên kế hoạch” trong đầu nên trả thù chồng cũ như thế nào, thậm chí có lần còn cố tình nói lời châm chọc mẹ kế của con trai qua điện thoại.

Chồng cũ của tôi tiếp nhận những thông tin độc hại và bị ảnh hưởng bởi vụ “tự thiêu” giả ở Quảng trường Thiên An Môn, khi biết tôi bắt đầu tu luyện lại, liền đến cơ quan tố giác tôi, nói rằng sợ tôi giết con. Lãnh đạo cơ quan là người minh bạch chân tướng nên đã xử lý sự việc một cách thỏa đáng, do đó mọi người cũng biết tôi tu luyện Đại Pháp. Kể từ đó tôi dần tỉnh ngộ, biết rằng cần phải tinh tấn trong tu luyện. Tôi tự nhắc nhở: Không thể làm xấu hình ảnh của Đại Pháp, phải nghiêm khắc dùng tiêu chuẩn của người tu luyện để ước thúc bản thân. Tôi quyết tâm dùng hành động để vạch trần những lời dối trá bịa đặt của tà đảng Trung Cộng, dùng hành động để chứng thực sự tốt đẹp của Đại Pháp, dùng sự thật để nói với thế nhân rằng tu luyện Pháp Luân Công và đệ tử Đại Pháp không giống những gì tuyên truyền trên truyền hình.

Tôi biết rằng mọi việc xảy ra đều không phải ngẫu nhiên, có thể kiếp trước tôi nợ anh ấy, hiện tại đang trả nợ. Trải qua quá trình tu luyện thấu tận tâm can, tôi dần buông bỏ oán hận với chồng cũ và mẹ kế của con trai, đồng thời dẫn dắt con trai tôn trọng bố, đối xử tốt với mẹ kế. Một lần vào dịp cuối tuần, con trai tôi đến nhà bố, qua điện thoại phấn khích nói với tôi rằng cháu lại cãi nhau với mẹ kế, làm loạn lên khiến bố muốn ly hôn với mẹ kế.

Sư phụ dạy chúng ta thiện đãi mỗi chúng sinh; đối với con trai, tôi có trách nhiệm giáo dục cháu. Khi con trai về nhà, tôi hỏi rõ tình hình và dạy bảo cháu không nên vô lễ với người lớn. Đồng thời, tôi chủ động gọi điện xin lỗi mẹ kế của cháu, nói tôi dạy con không đúng cách, thái độ nói chuyện của cháu đối với chị không tốt, mong chị đừng để bụng. Tôi cũng bày tỏ rằng trước đây tôi không nên cố tình chọc tức chị, điều này khiến chị ấy rất cảm động. Nhờ sự cảm hóa của Đại Pháp, cả gia đình đã tránh được trận phong ba.

Sau khi con trai về nhà bố, tôi thường xuyên liên lạc với mẹ kế của cháu. Tôi nói rằng tôi thông cảm với khó khăn của chị ấy, nếu con trai tôi có điểm gì chưa tốt thì chị cứ nói, tôi sẽ cảm ơn chị ấy. Để tránh hiểu lầm, mọi việc tôi cũng đều thông qua chị ấy nhắn lại với chồng cũ của tôi, chúng tôi cư xử hòa thuận với nhau. Trong thời gian mẹ kế của con trai bị bệnh nằm viện, tôi chủ động đến thăm và cảm ơn chị ấy đã chăm sóc con trai tôi. Quan hệ giữa chúng tôi từ “tình địch” biến thành bạn bè. Tôi lấy mình làm gương giáo dục con, khiến quan hệ giữa con trai với bố và mẹ kế trở nên ngày càng hòa thuận, cũng khiến họ nhìn thấy được sự tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp. Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi cứu độ.

Dẫn dắt con trai vượt qua thời kỳ nổi loạn

Con cái trong gia đình ly hôn thường rất khó quản. Khi con trai tôi học cấp hai, cháu bắt đầu yêu sớm và chán học, tâm trạng rất bất ổn. Thậm chí cháu còn nói: “Tại sao con nhất định phải đi học? Không đi học vẫn có thể sống được.” Hai mẹ con tôi thường xuyên xảy ra mâu thuẫn. Thành tích học tập của cháu càng kém, tâm trạng của cháu càng sa sút, thậm chí có lúc còn đập phá đồ đạc, thường làm tôi phát khóc, tâm lý rất căng thẳng.

Khi tâm tính đã đề cao lên, sau này khi xảy ra mâu thuẫn, tôi trước tiên điều chỉnh tốt tâm trạng của bản thân, cố gắng không động tâm, có lúc còn chủ động xin lỗi con trai. Một lần trước khi đi học, cháu giận dữ lật đổ bàn ăn. Khi con trai đi rồi, tôi lặng lẽ dọn dẹp. Lúc cháu tan học về, tôi bình tĩnh nói như chưa có chuyện gì xảy ra: “Mẹ biết không phải con không muốn học, mà do tâm trạng không tốt nên con không thích học. Trước đây mẹ làm không tốt, mẹ không nên nổi giận, các đồng tu đã phê bình mẹ. Mẹ chưa làm được theo yêu cầu của Sư phụ, chưa giữ được tâm trạng vui vẻ, sau này mẹ sẽ cố gắng làm tốt.” Con trai tôi rất bất ngờ. Dần dần, cháu sẵn lòng giao tiếp với tôi, bằng lòng kể cho tôi nghe một số chuyện ở trường. Tôi chọn thời điểm thích hợp để giảng giải cho cháu một số đạo lý làm người. Con trai không thích học, tôi không ép buộc hay than phiền mà chọn cơ hội dẫn dắt cháu. Cuối tuần cháu thích đi tới quán Internet, tôi gợi ý cháu mời bạn về nhà chơi, bạn học của cháu đến nhà tôi đều nhiệt tình tiếp đãi. Đây là sự tôn trọng đối với con trai, đồng thời cũng có thể biết được con kết bạn với những ai. Sau này khi lên cấp hai, cấp ba, thậm chí vào đại học, con trai tôi vẫn đưa bạn về nhà.

Sau một thời gian, với sự đồng ý của cháu, tôi đóng tiền tham gia lớp học viết chữ và bơi lội mà cháu thích, khơi dậy hứng thú học tập của cháu. Dần dần tôi dẫn dắt cháu từng bước, sau đó lại đăng ký lớp học tiếng Anh của giáo viên mà cháu yêu thích, v.v. Từ lúc tôi nhận nuôi dưỡng con trai, đặc biệt trong thời gian học cấp hai, tôi thường xuyên âm thầm trao đổi và phối hợp tốt với giáo viên, thành tích học tập của cháu tiến bộ rất nhanh, đi vào quỹ đạo tốt.

Dưới sự chỉ đạo của các Pháp lý trong Đại Pháp, tôi đã biến đứa con trai nổi loạn, yêu sớm, trốn học, đứa con mà bố cháu không còn hy vọng, trở nên thiện lương, hiểu chuyện, học giỏi, đứa trẻ may mắn được thụ ích từ Đại Pháp. Trước kỳ thi trung học, cháu chủ động mang theo bùa hộ thân có dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, kết quả thi vượt ngoài mong đợi, đỗ vào trường trung học trọng điểm, đây là điều thầy cô và phụ huynh không ngờ tới. Lên cấp ba cháu còn được làm lớp trưởng thể dục.

Con trai giảng chân tướng trực tiếp cho bạn học

Con trai tôi đã chứng kiến những thay đổi về thân tâm của tôi nhờ tu luyện Đại Pháp, đặc biệt là thái độ của tôi đối với gia đình mới của bố cháu, cách tôi dẫn dắt và thấu hiểu cháu trong giai đoạn nổi loạn, điều này khiến cháu thực sự kính trọng Pháp Luân Đại Pháp và rất ủng hộ tôi tu luyện. Thỉnh thoảng tôi lại chọn những đoạn Pháp phù hợp để đọc cho cháu nghe.

Ngày 14 tháng 4 năm 2008, Sư phụ Đại Pháp công bố Kinh văn mới, tôi đã đọc cho con trai nghe:

“Trước mắt các đệ tử Đại Pháp chính là thực hiện thật tốt ba việc; nhân quyền là nguyện vọng mà con người truy cầu; người tu luyện lấy việc xuất thế gian làm mục đích. Phản bức hại của các đệ tử Đại Pháp là hình thức bên ngoài, thực chất là đang cứu con người, cứu chúng sinh. ‘Rước đuốc Nhân quyền’ có nội dung phản bức hại, có tác dụng khiến con người hiểu được tà đảng, nhưng không thay thế [việc] giảng chân tướng cứu người được. ‘Rước đuốc Nhân quyền’ phát khởi là lấy người thường làm chủ yếu mà vạch trần và ức chế [việc] tà đảng bức hại người Trung Quốc; do vậy không được coi đệ tử Đại Pháp như đối tượng truyền [đuốc]. Đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc không được buông bỏ giảng chân tướng [để] tham dự một lượng lớn.” (Thuyết Minh, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)

Một lần đi học về, con trai rất phấn khởi nói với tôi: “Hôm nay con đã minh oan cho Pháp Luân Công!” Tôi hỏi con minh oan thế nào? Cháu kể: “Giỏ xe của học sinh trong trường có rất nhiều tờ rơi do các đồng tu của mẹ phát. Hôm nay trong giờ tự học nhiều bạn nói rằng Pháp Luân Công phản đối tổ chức Thế vận hội. Con nói sự việc không phải như vậy, tớ đã đọc bài viết của Sư phụ Pháp Luân Công, không cho phép đệ tử tham gia ‘Rước đuốc Nhân quyền’, đó là sự việc của người thường.” Tôi rất vui vì con trai có thể phân biệt đúng sai, tôi nói: “Đây là con đang cứu các bạn học của con, chắc chắn con sẽ nhận được phúc báo to lớn!”

“Đằng sau đứa trẻ này chắc chắn có một phụ huynh đặc biệt”

Trong khi thi tốt nghiệp trung học, quả nhiên con trai tôi đã đạt thành tích vượt 94 điểm so với điểm trung bình 3 lần thi thử trước đó, bất ngờ đỗ vào trường đại học mà cháu mong muốn. Sau buổi họp phụ huynh của học sinh tốt nghiệp trung học, bố của con trai tôi và giáo viên chủ nhiệm của cháu đều vui vẻ làm tam thoái. Ở đây tôi xin kể lại câu chuyện tại sao giáo viên chủ nhiệm đồng ý làm tam thoái để mọi người thấy được người tu luyện Pháp Luân Công giáo dục con cái như thế nào.

Con trai tôi có nền tảng học tập không tốt, thành tích và thái độ học tập lúc tốt lúc xấu, thường xuyên bị giáo viên gọi lên nhắc nhở, quan hệ với giáo viên chủ nhiệm cũng không tốt. Gần đến tốt nghiệp trung học, trường tổ chức đại hội thể thao, các bạn học đều bận rộn ôn thi, cộng thêm ý kiến của giáo viên chủ nhiệm nên không ai đăng ký tham gia. Con trai tôi là người yêu thích thể thao, cháu đã làm rất nhiều công tác để các bạn có năng khiếu thể dục tích cực tham gia thi đấu, lớp đạt thành tích rất tốt và giành được giải thưởng.

Vào buổi sáng nhà trường trao giải, giáo viên chủ nhiệm đã đồng ý với yêu cầu của lớp trưởng và cho bạn ấy lên nhận thưởng, con trai tôi nghe vậy vô cùng tức giận, về nhà rất chán nản. Sau khi hỏi rõ nguyên nhân, tôi hỏi cháu: “Con nỗ lực là vì bản thân hay vì lớp con?” “Tất nhiên là vì lớp chúng con rồi!” Tôi nói: “Nếu đã vì lớp các con, vậy ai lên nhận giải có quan trọng không?” Con trai nói: “Các lớp khác đều để lớp trưởng thể dục đi nhận giải, lớp con lại để lớp trưởng đi nhận, người khác còn tưởng con mắc lỗi nữa!” Tôi nói: “Mẹ kể cho con nghe câu chuyện này nhé.” Tôi liền kể cho cháu nghe chuyện Hàn Tín chịu nhục chui háng trong cuốn Chuyển Pháp Luân. Con trai tôi vui vẻ nói: “Con thế này còn chưa phải là chịu nhục, con biết phải làm thế nào rồi.” Buổi chiều cháu vui vẻ đồng ý với giáo viên để lớp trưởng đi nhận giải. Sự thay đổi đột ngột của con trai tôi khiến giáo viên chủ nhiệm rất ngạc nhiên. Sau buổi họp phụ huynh, giáo viên chủ nhiệm nói với tôi: “Sự thay đổi đột ngột như vậy, tôi biết chắc chắn đằng sau đứa trẻ có một phụ huynh đặc biệt đang tác động.” Cộng với sự tiến bộ vượt bậc trong học tập của cháu, giáo viên chủ nhiệm rất tin tưởng vào sự siêu thường của Pháp Luân Đại Pháp, vui vẻ đồng ý làm tam thoái. Sau đó, một số giáo viên khác cũng đồng ý làm tam thoái.

Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, khi nghe con trai nói, chắc chắn tôi cũng sẽ bất bình với giáo viên chủ nhiệm, bởi vì tôi đã thấy những nỗ lực của con trai trong đại hội thể thao, sau giờ tự học buổi tối về nhà còn trao đổi với các bạn về việc tham gia thi đấu; tôi sẽ chỉ dẫn con cách thuyết phục giáo viên chủ nhiệm, thậm chí có thể trực tiếp đến trường tìm giáo viên chủ nhiệm, kỳ thi đại học đang đến gần, không thể để ảnh hưởng đến tâm trạng của con tôi. Sư phụ Pháp Luân Đại Pháp đã dạy tôi buông bỏ danh lợi, khi gặp sự việc thì nghĩ cho người khác trước, có thể nhẫn chịu. Nội dung lưu bút của bạn cùng lớp khi con trai tôi tốt nghiệp là: “Làm việc hết mình, làm người khiêm tốn!” Đây chính là uy lực của Pháp Luân Đại Pháp!

Buông bỏ lợi ích, nghĩ cho người khác

Bố của con trai tôi đã nghỉ hưu, anh ấy muốn trở về quê đầu tư vào một dự án. Con trai tôi muốn mua nhà trước khi kết hôn, đã quyết liệt phản đối việc bố đầu tư vào dự án này. Để giảm bớt mâu thuẫn, bố cháu đồng ý trả 30% tiền cọc mua nhà và khoản vay còn lại. Anh ấy đã đồng ý giao thẻ lương cho con trai để trả khoản vay, nhưng thực tế chỉ để lại 300.000 nhân dân tệ.

300.000 tệ không đủ để trả tiền đặt cọc. Tôi đã đứng ra lo liệu việc mua nhà cho con trai, dự định dùng phần lớn tiền tiết kiệm giúp con nộp tiền cọc và trả khoản vay còn lại. Con trai rất cảm động vì lúc đó tôi cũng không có nhà riêng. Nhưng vì con trai tôi chưa có việc làm chính thức, lương rất thấp nên chỉ có thể vay 500.000 nhân dân tệ. Được sự đồng ý của bố cháu, chúng tôi mượn thêm hơn 200.000 nhân dân tệ từ họ hàng mới đủ tiền đặt cọc. Tôi hiểu rõ rằng, con trai giàu có đối với tôi là chuyện tốt, bố cháu có bao nhiêu tiền không liên quan đến tôi. Nhưng Sư phụ dạy chúng ta khi gặp việc phải nghĩ cho người khác, tôi hy vọng con trai có thể tự lập, không phải ngồi mát ăn bát vàng. Con trai và con dâu tôi có thu nhập tương đối cao, lúc đó tự các cháu có khả năng chi trả khoản tiền vay chưa đến 3.000 nhân dân tệ mỗi tháng. Mẹ kế của con trai tôi không có việc làm, không có thu nhập. Bố cháu cho rằng khoản đầu tư này mang lại lợi ích cho con cháu, nên đã đầu tư khá nhiều. Tôi nghĩ rằng chị ấy chắc chắn phải chịu áp lực lớn và cảm thấy rất bất an. Để chị ấy có thể an hưởng tuổi già, cũng để con trai có thể tự lực cánh sinh, nên sau khi bố cháu trả tiền vay một thời gian, tôi không thông qua ý kiến của con trai mà gọi điện cho bố cháu bảo anh ấy lấy lại thẻ lương, ngăn anh ấy tiếp tục trả tiền vay mua nhà giúp con. Tôi nói: “Hy vọng con trai có thể tự lập, như vậy mới tốt cho sự trưởng thành của con. Nên đảm bảo vấn đề dưỡng lão cho mẹ kế của con. Nếu sau này mẹ kế cần tiền dưỡng lão mà phải xin từ các con, có lẽ sẽ không đơn giản. Hai bố con anh có thể đối xử tốt với mẹ kế của con mới thực sự là tạo phúc cho con cháu.” Lúc đó anh ấy không nói gì, sau đó đã lấy lại thẻ lương và ngừng trả tiền vay mua nhà. Dù con trai con dâu không vui lắm, nhưng tôi minh bạch đạo lý mất và được, biết điều gì mới thực sự là tình yêu dành cho con cái. Tôi tin rằng sẽ có ngày các con hiểu ra.

Do nhiều yếu tố, khoản đầu tư không mang lại lợi nhuận như mong đợi, bố của con trai tôi không thể trả lại khoản vay từ họ hàng. Tôi liền thay anh ấy trả một phần. Con trai và con dâu tôi rất hiểu chuyện, chúng không đành lòng để tôi trả thay khoản vay. Tôi rất vui về sự tự lập của các con. Sau này con trai và con dâu tôi đã dần trả hết khoản vay.

Lời kết

Nếu tôi không tu luyện, tôi vẫn còn đang vùng vẫy trong thống khổ; nếu tôi không chiểu theo pháp lý của Đại Pháp để ước thúc bản thân và dẫn dắt con trai, cuộc sống của bố cháu và mẹ kế sẽ không hạnh phúc; con trai tôi cũng không thể trưởng thành khỏe mạnh, lạc quan, thiện lương như vậy, càng không thể có được cuộc hôn nhân hạnh phúc viên mãn như vậy. Trong thời gian học đại học, con trai tôi là cán bộ lớp, hai cháu học cùng lớp, cả hai đều rất xuất sắc! Đại Pháp đã cho tôi thân tâm khỏe mạnh, đạo đức cao thượng, thiện giải những ân oán tình cảm, giúp hai gia đình chúng tôi đều có được cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn! Cảm tạ Sư phụ, cảm tạ Đại Pháp.

Pháp Luân Đại Pháp là Đại Pháp cao đức của Phật gia. Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp yêu cầu người tu luyện nghiêm khắc chiểu theo đặc tính Chân-Thiện-Nhẫn của vũ trụ để yêu cầu bản thân, gặp việc gì cũng cần nghĩ cho người khác. Hiện nay trên toàn thế giới có hơn một trăm quốc gia có người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, hàng trăm triệu người tu tâm hướng thiện, làm người tốt.

Mong rằng thông qua trải nghiệm tu luyện của tôi và quá trình trưởng thành của con trai tôi, sẽ có thêm nhiều người hữu duyên, may mắn minh bạch chân tướng Đại Pháp, phân biệt rõ đúng sai, không tiếp nhận những lời dối trá độc hại; mong rằng nhiều người hơn nữa sẽ được thụ ích từ Đại Pháp của vũ trụ!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/3/16/482052.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/5/26/228212.html