Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Sơn Đông, Đại lục

[MINH HUỆ 24-04-2025] Tôi may mắn bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996, năm nay tôi đã gần 70 tuổi. Nhờ sự bảo hộ của Sư tôn, tôi đã bước đi trên con đường tu luyện được 28 năm, thân thể của tôi còn khỏe hơn và trẻ trung hơn cả 28 năm về trước. Người thân đã chứng kiến sự thần kỳ của Đại Pháp trên thân tôi, họ đều tin tưởng Đại Pháp hảo và đều được thụ ích. Sau đây, tôi xin viết ra câu chuyện về những người thân của tôi được phúc báo trong Đại Pháp để chia sẻ với mọi người.

1. Bố chồng ‘lão kỳ quái’ đã mỉm cười

Sau khi kết hôn, tôi mắc bệnh từ đầu đến chân, những bệnh này hầu như đều do tức giận bố chồng mà ra. Bố chồng tôi là “lão kỳ quái” nổi tiếng khắp vùng này, không nhận thân nhân, đánh mắng vợ con thường xuyên như cơm bữa, hàng xóm láng giềng đều tránh mặt ông, sợ chọc phải ông mà rước họa vào thân.

Chồng tôi có sáu anh chị em, ba nam ba nữ, chồng tôi là anh cả. Tôi kết hôn không lâu thì mang thai. Một buổi sáng sớm, tôi thức dậy nôn mửa liên tục, toàn thân vô lực, cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, đành phải nằm trên giường. Lúc này bố chồng tìm đến tận cửa mắng tôi, chê tôi nằm không chịu làm việc. Tôi luống cuống bò dậy khỏi giường, đi tới định giải thích với bố chồng một chút, nhưng ông không cho tôi phân bua, giơ tay đẩy mạnh tôi, tôi đứng không vững, ngã một cú rất mạnh. Ai ngờ, cú ngã đó lại khiến tôi bị sảy thai. Mất con, tôi đau đớn vô cùng, từ đó trong tâm tôi gieo mầm oán hận bố chồng.

Bình thường bố chồng luôn gây sự vô lý, không đòi tiền thì cũng đòi đồ. Hễ không vừa ý là ông lại đánh hoặc mắng, thực sự chúng tôi ngày nào cũng phải trốn tránh ông. Khi chồng tôi đi làm, bố chồng thường chặn ở cửa nhà tôi, gây sự không cho con trai ông ra ngoài. Mỗi sáng tôi đều phải ra cửa canh chừng, đợi bố chồng đi rồi mới vội vàng gọi chồng đi làm.

Mỗi dịp Tết đến, mùng một Tết chồng tôi luôn sợ đến mức vội vàng cài then cửa, cả nhà chúng tôi không dám ra ngoài. Sáng sớm bố chồng sẽ đến “gây sự đầu năm”, ông ấy dựng một bếp lửa trước cổng nhà chúng tôi, bày đồ cúng, đốt giấy tiền vàng mã, thắp hương, dập đầu, miệng còn lẩm bẩm nguyền rủa con trai cả của ông chết sớm. Gây sự chán, ông lại đến nhà con trai thứ hai, con trai thứ ba để tiếp tục “gây sự đầu năm”. Nhiều năm qua, cả ba cô con dâu đều không nói chuyện với bố chồng.

Đối với các con gái của ông, hễ ông gặp chuyện không vừa ý là chạy thẳng đến nhà thông gia để chửi mắng, khiến con gái ông mất hết thể diện, làm cả ba cô con gái tức giận cũng không muốn nói chuyện với ông. Bố chồng còn gây mâu thuẫn với ông ngoại và các cậu của chồng tôi, hầu như ông đã gây gổ với tất cả mọi người trong họ hàng thân thích, không ai muốn nói chuyện với ông. Các con của bố chồng tôi từ lâu đã nói: “Đợi bố già rồi xem, không ai thèm ngó ngàng đến ông ấy đâu!”

Vì tôi mắc bệnh nhiều năm, cả Trung y và Tây y đều không chữa khỏi. Có bệnh thì vái tứ phương, tôi đã học các môn khí công khác nhưng không có tác dụng. Tôi theo đạo Cơ Đốc, nhưng không hiểu sao trong tâm không thoải mái, cảm thấy đây không phải là Sư phụ mà tôi đang tìm kiếm. Sức khỏe tôi ngày càng yếu, bệnh tật khắp thân hành hạ tôi sống không bằng chết.

Khi tôi không biết phải sống tiếp thế nào, nhưng rồi tình thế xoay chuyển. Một buổi sáng mùa xuân năm 1996, tôi đi trên phố, thấy có người đang giới thiệu Pháp Luân Công, nói rằng Pháp Luân Công dạy người ta làm người tốt, có công hiệu thần kỳ trong việc chữa bệnh khỏe người, tôi còn thấy một số người đang luyện công theo tiếng nhạc du dương. Tôi thấy những người này đối xử với người khác rất thân thiện, nên tôi nghĩ công pháp này nhất định rất được chào đón, mình cũng luyện Pháp Luân Công xem sao, xem xem rốt cuộc có thể chữa khỏi hết bệnh trên người mình không.

Sau một thời gian luyện công, không biết từ lúc nào, người tôi đã có sức lực, đi lại nhẹ nhàng, tất cả bệnh tật trên người tôi đều không trị mà khỏi, không còn bệnh nào cả. Ai gặp tôi cũng nói gương mặt tôi hồng hào, còn xinh đẹp hơn cả lúc trẻ.

Mỗi ngày tôi đến điểm luyện công, học Pháp và luyện công cùng các đồng tu. Tôi chưa từng đi học, không biết chữ. Đồng tu đọc Pháp, tôi cầm sách nhìn theo, thấy người khác lật trang, tôi cũng lật trang. Dần dần, tôi nhận biết được một số chữ. Sau này đồng tu khuyến khích tôi đọc Pháp, bây giờ tôi đã có thể đọc được sách Đại Pháp “Chuyển Pháp Luân”. Khi đọc Pháp, trong tâm tôi vô cùng sáng tỏ, tôi biết rằng là một người tu luyện thì trước tiên phải nghĩ cho người khác, đâu đâu cũng phải chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn làm người tốt.

Thuận theo tâm tính đề cao, tôi đã minh bạch rất nhiều đạo lý làm người, hiểu rằng mâu thuẫn giữa tôi và bố chồng không phải là chuyện đơn giản như vậy, đằng sau đều có quan hệ nhân quả. Tôi dần dần buông bỏ tâm oán hận bố chồng, mỗi khi đến Tết, tôi đều mang tiền đến cho bố chồng, bình thường cũng thường xuyên mua đồ ăn và quần áo cho bố mẹ chồng.

Bố chồng tuổi đã cao, mắc bệnh tuổi già, việc ăn mặc đi lại đều cần người khác chăm sóc. Mẹ chồng tôi sức khỏe cũng không tốt, nhưng sáu người con không ai muốn chăm sóc. Tôi nghĩ người tu luyện phải vâng lời Sư phụ, đâu đâu cũng phải nghĩ cho người khác, đâu đâu cũng phải làm người tốt, hiếu kính người già là nghĩa vụ của con cái (như) chúng ta.

Tôi đề nghị với chồng đến chăm sóc bố chồng, tôi nói: “Bố đã lớn tuổi, nay lại ốm đau nằm liệt giường không dậy được, cần con cái chăm sóc, hai vợ chồng mình nên làm gương, đứng ra chăm sóc trước đi.” Chồng tôi trợn mắt, hậm hực nói: “Hừ! Mình muốn đi thì đi, tôi không đi!” Tôi thấy chồng vẫn chưa buông bỏ được tâm oán hận bố mình, tôi mỉm cười nói: “Mình không đi thì tôi tự đi.” Thế là tôi mang đồ ăn thức uống và những thứ cần thiết, ngày ngày đến chăm sóc bố chồng.

Mỗi ngày đến nhà bố chồng, tôi không chê ông bẩn, không chê hôi, tôi như con gái ruột mà rửa mặt, đút cơm cho ông. Tôi cũng không bỏ bê mỗi khi ông đi đại tiện, tiểu tiện. Tôi giặt giũ, nấu nướng cho ông, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ. Tuy miệng bố chồng không nói gì, nhưng trong mắt ông luôn ánh lên nụ cười khi nhìn thấy tôi. Mỗi lần nhắc đến tôi với người khác, ông luôn giơ ngón tay cái lên khen tôi: “Con dâu cả nhà tôi là người luyện Pháp Luân Công, là người tốt lắm, còn tốt hơn cả con gái ruột của tôi.”

Tôi ngày ngày đến chăm sóc bố chồng, hàng xóm láng giềng đều biết, họ đều nói với chồng tôi: “Anh thật có phúc, lấy được người vợ tốt! Bố anh ác như thế mà vợ anh vẫn ngày ngày đến chăm sóc ông, đúng là người tốt thật!” Chồng tôi về nhà, vui vẻ nói: “Pháp môn của em thật tốt, đối xử với người ác cũng tốt như vậy, sau này anh không phản đối em luyện công nữa.” Từ đó về sau, mỗi khi đến thời điểm gọi là “ngày nhạy cảm” của ĐCSTQ, chồng đều chủ động giúp tôi cất sách Đại Pháp. Đôi khi buổi sáng anh còn gọi tôi dậy luyện công, phát chính niệm.

Vì tôi đi đầu trong việc chăm sóc bố chồng, chuyện này đã được bạn bè và người thân truyền đi. Các anh chị em khác của chồng tôi đều nói: “Chị dâu cả học Pháp Luân Công thật sự đã thay đổi. Lúc trước bố đối xử tệ với chị ấy như vậy, mà chị ấy không oán không hận, lấy oán báo ân, chăm sóc bố như con gái ruột. Người tốt như vậy bây giờ thật khó tìm, xem ra chúng ta cũng phải học hỏi chị ấy.” Sáu anh chị em nhà chồng đã bàn bạc thay phiên chăm sóc bố, mỗi khi đến lượt chồng tôi, tôi đều đi cùng anh để chăm sóc ông. Năm ngoái, bố chồng đã ra đi một cách thanh thản.

2. Con dâu cả sau khi bị ‘dương tính’ sốt cao không hạ, thành tâm tín Đại Pháp hảo nên đã khỏi bệnh

Trong thời gian dịch bệnh virus Trung Cộng (viêm phổi Vũ Hán) năm 2020, con dâu cả của tôi bị nhiễm bệnh, sốt cao liên tục mấy ngày không hạ, tiêm thuốc, uống thuốc đều không có tác dụng. Bệnh viện đông nghịt người, không còn giường bệnh, không thể nhập viện. Mấy ngày trôi qua, con dâu cả ăn không ngon, mặt vàng người gầy, toàn thân đau nhức, vô cùng đau khổ. Cả nhà con trai cả lo lắng không biết làm thế nào, sợ rằng sốt đến trắng phổi thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Con trai cả tìm đến tôi, nhờ tôi nghĩ cách. Tôi nói: “Bảo con dâu cả khấu đầu, dâng hương lên Sư phụ Đại Pháp, cầu xin Sư phụ cứu. Thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo’, sẽ nhanh chóng khỏi thôi.” Sau đó, con dâu cả đã làm theo lời tôi. Ngày hôm sau, quả nhiên con dâu cả đã hết sốt cao, ăn uống lại được. Tôi vui mừng nói: “Con dâu, Sư phụ đã quản con rồi, con mau cảm tạ Sư phụ đi!” Con dâu cả bán tín bán nghi nói: “Không phải đâu? Con khỏi là do uống thuốc.” Chỉ một niệm sai khác này của con dâu cả đã khiến ngày thứ ba lại sốt cao không hạ, lần này con dâu cả choáng váng, lập tức hối hận.

Con dâu cả lại tìm đến tôi, nhờ tôi nghĩ cách. Tôi nói: “Con mau nhận lỗi với Sư phụ đi, cầu xin Sư phụ tha thứ cho con.” Con dâu cả lại quỳ trước Pháp tượng của Sư phụ, song thủ hợp thập, vô cùng thành kính xin lỗi Sư phụ: “Thưa Sư phụ, con sai rồi, con không nên nói bừa, xin Ngài hãy tha thứ cho con.” Sau đó khấu bái Sư phụ ba lần.

Ngày hôm sau, con dâu cả đã hạ sốt, người cũng tỉnh táo trở lại. Con dâu cả vui mừng nói với tôi: “Mẹ ơi, lần này con thật sự tin rằng Sư phụ đã quản con. Sau này con sẽ nghe lời mẹ, thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo’.”

3. Con dâu thứ hai và con gái lớn học Đại Pháp, vui mừng được quý tử

Bình thường, tôi thường giảng chân tướng Đại Pháp ở nhà, giảng rằng Sư phụ Đại Pháp đến để cứu độ chúng sinh. Khi gặp ma nạn, có thể niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”, cầu xin Sư phụ Đại Pháp giúp đỡ, thì sẽ hóa nguy thành an, gặp nạn hóa lành.

Con dâu thứ hai của tôi rất công nhận Đại Pháp. Một hôm, con dâu thứ hai bí mật nói với tôi: “Mẹ ơi, tối qua con nằm mơ thấy một đám người xấu truy sát con, con sợ quá vừa liều mạng bỏ chạy, vừa lớn tiếng kêu cứu: ‘Sư phụ Pháp Luân Công ơi cứu con!’ Lúc đó, một bàn tay khổng lồ nhẹ nhàng nâng con lên, đưa đến một nơi an toàn. Mẹ nói Sư phụ Pháp Luân Công đến để cứu người, là thật đó ạ!”

Con dâu thứ hai sinh được một bé gái, trong mấy năm, con dâu vẫn luôn mong sinh thêm một đứa con trai, nhưng toàn bị sảy thai, không giữ được thai nhi. Cháu đã đến mấy bệnh viện để khám, kết quả đều giống nhau: Tế bào buồng trứng không bình thường, rất khó có thể sinh con được nữa. Con dâu thứ hai vừa lo sợ vừa buồn bã, tôi an ủi cháu: “Đừng sợ, con cứ thành tâm tín Đại Pháp hảo nhé.”

Con dâu thứ hai đã thành tâm thỉnh sách “Chuyển Pháp Luân” từ tôi và bắt đầu đọc sách Đại Pháp. Hai tháng sau, một tin vui bất ngờ đã đến, con dâu thứ hai đã mang thai. Chín tháng sau, con dâu thứ hai sinh được một cậu con trai kháu khỉnh, cả nhà tôi vui mừng làm sủi cảo, mua bánh, hoa quả để cảm tạ Sư phụ. Con dâu thứ hai tay cung kính dâng bát sủi cảo đầu tiên lên trước Pháp tượng Sư phụ để tạ ơn Ngài. Bạn bè thân quyến, hàng xóm láng giềng đều đến chúc mừng, ai cũng nói gia đình tôi có phúc.

Con gái lớn của tôi sinh con đầu lòng là con gái, luôn muốn có thêm một cậu con trai, nhưng không được như ý, mãi vẫn chưa mang thai. Thấy em dâu thứ hai bên nhà mẹ đẻ sau khi học Đại Pháp đã vui mừng được quý tử, cháu vô cùng ngưỡng mộ. Cháu vội vàng chạy đến tìm tôi, nói: “Mẹ ơi, con cũng học Đại Pháp, Sư phụ Pháp Luân Công cũng có thể ban cho con một đứa con trai không ạ?” Tôi nói: “Con cứ thành tâm học Đại Pháp đi.” Con gái vui vẻ thỉnh sách Đại Pháp “Chuyển Pháp Luân” về nhà.

Chưa đầy mấy tháng, con gái đã có tin vui mang thai. Sau đó con gái cũng sinh được một cậu con trai kháu khỉnh, khiến cả nhà thông gia đều vui mừng nói: “Tín Đại Pháp thật tốt quá!”

Những người thân của tôi nhờ tin tưởng Pháp Luân Đại Pháp, đắc Pháp tu luyện, đã tận mắt chứng kiến sự tốt đẹp và thù thắng của Đại Pháp. Tôi mong chúng sinh đều có thể tin tưởng “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”, đều có thể nhận được sự bảo hộ của Đại Pháp, bình an vượt qua các kiếp nạn, và có một tương lai tốt đẹp.

(Phụ trách biên tập: Hồng Dương)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2025/4/24/在大法中受益的親人們-485882.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/16/228893.html