Tác giả: Đệ tử Đại Pháp ở Liêu Ninh

[MINH HUỆ 20-05-2025] Hàng nghìn vạn năm chờ đợi, là để chờ đợi Đại Pháp hồng truyền, nối lại thánh duyên. Sư tôn đã vớt tôi lên từ địa ngục, xóa tên tôi khỏi đó, vậy mà tôi lại không biết trân quý, suýt chút nữa lại bỏ lỡ cơ duyên. Năm nay tôi 71 tuổi, là người may mắn đắc Đại Pháp từ năm 1998. Tôi hiểu rằng mình đến thế gian là để đắc Pháp tu luyện, đoái hiện lời thệ ước, trợ Sư chính Pháp. Nhưng do tu luyện không tinh tấn, tâm tranh đấu, tâm oán hận mãi vẫn không trừ bỏ, nên bị cựu thế lực dùi vào sơ hở, suýt chút nữa mất đi thân thể người. Chính là Sư phụ đã cứu tôi, ban cho tôi sinh mệnh lần thứ hai. Dưới đây là một chút nhận thức khi tôi vượt quan nghiệp bệnh lần này.

Năm 1999, tập đoàn lưu manh tà ác Giang Trạch Dân đã bức hại Pháp Luân Đại Pháp, dùng lời dối trá lừa gạt người dân, phỉ báng Pháp Luân Công. Lúc đó tôi truyền chân tướng cứu người, nhiều lần bị bắt, bị lục soát nhà cửa, bị giam giữ và bức hại. Đối mặt với sự đàn áp tà ác rợp trời dậy đất của Trung Cộng, người nhà tôi bị tổn thương rất lớn, vì vậy càng khiến họ phản đối tôi tu luyện. Nhưng tôi lại không hướng nội tìm để tu bản thân, không thông cảm cho cảm nhận của chồng, không có tâm từ bi, ngược lại còn oán trách ông ấy, cho rằng ông ấy đứng về phía tà ác, can nhiễu việc tôi học Pháp cứu người. Niệm sai lầm của tôi đã tạo điều kiện cho tà ác lợi dụng sơ hở.

Tháng 3 năm 2024, tôi đột nhiên xuất hiện trạng thái bệnh tiêu chảy, tôi cho rằng đây là tiêu nghiệp, không sao cả, vậy nên cũng không hướng nội tìm. Vài ngày sau tình trạng càng nghiêm trọng hơn, hai chân tôi sưng phù lên, không đi được. Con gái hỏi có phải tôi ăn gì bị ngộ độc không? Tôi nghĩ: Người tu luyện sao lại bị ngộ độc được? Không có chuyện đó, phải phủ định nó! Nhưng triệu chứng bệnh không được cải thiện, chấp trước trong tâm không buông xuống. Ngọn nguồn của sự việc bắt đầu từ việc sức khỏe của chồng tôi không được tốt, tháng 1 và tháng 2 năm 2024 phải nhập viện hai lần, mỗi lần đều do tôi chăm sóc cho ông ấy. Tôi khuyên ông ấy thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”, Sư phụ sẽ quản ông, sẽ được đắc cứu. Nhưng ông ấy không những không nghe, còn nói những lời bất kính với Sư phụ và Đại Pháp. Tôi rất thất vọng về chồng, nghĩ rằng ông ấy đã vô phương cứu chữa.

Tôi không hướng nội tìm xem mình làm chưa tốt chỗ nào, khiến ông ấy không ủng hộ mà thậm chí còn phản đối, từ đó chiêu mời thêm nhân tố tà ác bức hại tôi. Tôi bắt đầu ho, không thể nằm xuống ngủ, chỉ có thể ngồi, tình trạng này kéo dài khoảng một tuần, huyết áp tăng cao, tim đập nhanh hơn, thở gấp. Con gái đưa tôi vào bệnh viện cấp cứu. Sau đó bệnh viện chẩn đoán tôi bị suy tim, sốc tim, rồi họ đưa thẳng vào phòng ICU (phòng điều trị tích cực). Tôi thấy bác sĩ đang cấp cứu, trên người tôi gắn đầy các loại ống dẫn. Do hô hấp khó khăn, bác sĩ muốn phẫu thuật mở nội khí quản, tôi cố dựng cổ dậy, miệng lẩm bẩm không cho làm. Bác sĩ cảm thấy kỳ lạ: người bình thường chích hai mũi (thuốc ngủ) là mê man rồi, mà tôi chích bốn mũi vẫn tỉnh, ý chí rất kiên cường, có phải là người có tín ngưỡng không? Vì thế bác sĩ không mổ. Mắt tôi vẫn luôn nhìn lên trần nhà, trong miệng niệm: “Đại Pháp hảo, Đại Pháp hảo, Pháp Luân Đại Pháp hảo, Sư phụ cứu con!”

Khoảng đến ngày thứ năm, tôi thở rất gấp. Bác sĩ nói: “Chắc không qua khỏi tối nay”. Mấy y tá nói: “Dì là người thiện lương, tóc vừa đen vừa dài, để tụi cháu gội đầu cho dì nhé”. Tôi nói: “Cảm ơn”. Sau khi gội xong, lúc sắp rời đi, họ quay lưng nói với tôi: “Dì hãy trở về Thiên quốc đi”.

Sáng hôm sau, họ đi làm, thấy tôi vẫn sống thì cảm thấy thật không thể tin được. Tôi nói với họ: “Tôi là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, có Sư phụ bảo hộ. Hãy nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo, Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp, đừng tin lời dối trá (của Trung Cộng)”.

Có một hôm, tôi phát hiện có một chiếc camera giám sát, ở phía trên giường bệnh của tôi. Tôi nhìn vào ống kính, đột nhiên nó phát ra ánh sáng hồng nhạt, cảm thấy rất dễ chịu. Ánh sáng ấy càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ ràng, tôi nhìn thấy mười mấy tiểu tiên nữ vô cùng xinh đẹp, vẫy tay múa cho tôi xem, tôi vui mừng khôn xiết. Một lát sau thì không thấy nữa. Tôi nghe y tá bàn tán: “Bà ấy cười rồi, xem ra đã tỉnh lại”.

Đến ngày thứ tám, tôi đã tỉnh lại. Tôi ở phòng ICU tổng cộng 11 ngày, sau đó tôi chuyển sang phòng dành cho bệnh nhân bị bệnh nặng. Có một hôm, tôi thấy mình ở trong một nơi rất ngột ngạt và bẩn thỉu. Có rất nhiều người có dáng vẻ lấm lem, khốn khổ, tôi cũng ở trong số đó. Bỗng nhiên từ trên cao có một chiếc cần cẩu hạ xuống, nhiều người cố leo lên, muốn nhảy thoát ra khỏi nơi đây. Tôi giúp đẩy họ lên trên, xe cẩu chứa đầy người rồi rời đi, vẫn còn rất nhiều người còn sót lại, đấm ngực khóc than. Xe cần cẩu lại hạ xuống chứa đầy người lên, rồi lại đi. Lần thứ ba xe cần cẩu hạ xuống, tất cả mọi người đều cố leo lên, đây là cơ hội cuối cùng. Tôi giúp tất cả mọi người leo lên cẩu, lúc ấy cẩu từ từ nâng lên, và nói đã đầy rồi.

Trong không gian đen tối đó, tư duy của tôi trống rỗng, mọi thứ đều không còn. Đột nhiên trước mắt sáng bừng, xuất hiện một đoá sen vàng kim lớn, hào quang tỏa chiếu bốn phía. Một thanh âm vang lên xuyên qua thân thể tôi: “Sinh mệnh tái tạo lại”. Phật ân hạo đãng, Sư phụ đã gánh chịu cho tôi quá nhiều, quá nhiều, nhiều tới mức không lời nào có thể diễn tả được. Tôi ngước nhìn bầu trời đầy sao, dập đầu cảm tạ ân Sư, nước mắt tuôn trào, và tôi đã tỉnh lại. Tôi nắm tay con gái nói: “Sư phụ đã ban cho mẹ sinh mệnh mới rồi”. Hai mẹ con xúc động khóc òa. Con gái nói: “Mẹ, hãy sống thật tốt, tu luyện thật tốt nhé”. Con gái tôi luôn ủng hộ tôi tu luyện, cháu luôn thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” và cũng đã đắc phúc báo.

Cảm ân Sư tôn từ bi cứu độ, cảm ân Đại Pháp đã ban cho tôi sinh mệnh lần thứ hai.

Sau khi tôi xuất viện về nhà, con gái vẫn không đi làm, mà ở nhà chăm sóc tôi. Thỉnh thoảng cháu đưa tôi ra công viên hít thở không khí trong lành, tập vận động để sớm hồi phục trở lại. Trong tâm tôi có nguyện vọng muốn tìm đồng tu để giao lưu chia sẻ, nhưng lại sợ bị đồng tu ghét bỏ, chê cười – tu luyện bao nhiêu năm, vậy mà vẫn xuất hiện sơ hở lớn như thế. Tôi sợ mang đến ảnh hưởng tiêu cực, sợ làm xấu mặt Đại Pháp, sợ cái này sợ cái kia, nên muốn tạm học Pháp tại nhà một thời gian rồi mới tính.

Cuối cùng, tôi vẫn quyết định nhanh chóng tu luyện và quy chính bản thân, vì thế tôi liền tìm đồng tu để giao lưu. Đồng tu A chỉ ra vấn đề của tôi: “Tín Sư tín Pháp là then chốt, Sư phụ dạy sao thì chúng ta làm vậy. Học Pháp đắc Pháp, đây là vấn đề ngộ tính, ngộ được mà không làm được thì cũng bằng không”. Đồng tu nói rất đúng.

Những năm qua tôi chỉ luyện mà không tu, thế thì thay đổi được gì? Tu luyện là tu cái gì? Tu luyện là nghiêm túc, chiểu theo tiêu chuẩn “Chân-Thiện-Nhẫn” mà yêu cầu bản thân, tịnh hóa tâm linh, tiêu trừ nghiệp lực, phản bổn quy chân, đây mới là mục đích của tu luyện. Không tìm thì không biết được, hễ tìm thì mới thấy giật mình, có quá nhiều tâm chấp trước không buông như: tâm đố kỵ, tâm tranh đấu, tâm oán hận, tâm sắc, tâm không để người khác nói, tâm cầu an dật, tâm sợ chịu khổ… Bài học đau đớn ấy đã gióng hồi chuông cảnh tỉnh cho tôi, chỉ có tĩnh tâm học Pháp, học Pháp cho tốt, tinh tấn thực tu, mới có thể theo kịp tiến trình Chính Pháp của Sư phụ, trợ Sư chính Pháp, viên mãn theo Sư phụ trở về.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/20/师父给我“生命重起”-493804.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/18/228914.html