Tất cả đã được an bài, chỉ đợi chúng ta đi làm
Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 23-06-2025] Tôi là một nữ đệ tử Đại Pháp ở nông thôn, năm nay 65 tuổi. Từ khi đọc các bài chia sẻ về học thuộc Pháp trên Tuần báo Minh Huệ, tôi đã vô cùng xúc động và cũng bắt đầu học thuộc Pháp. Tôi đã học thuộc một lượt “Hồng Ngâm” từ quyển một đến quyển sáu. Mỗi tối tôi học một bài giảng trong sách “Chuyển Pháp Luân” và hầu như không bỏ lỡ luyện công sáng sớm. Ban ngày có thời gian thì tôi học thuộc một đoạn Pháp. Tôi hiếm khi bỏ lỡ bốn thời điểm phát chính niệm toàn cầu, và ban ngày đôi khi tôi cũng phát chính niệm vào các khung giờ chẵn.
Thực hiện phần việc của mình để giảng chân tướng
Khi giảng chân tướng, ba đồng tu chúng tôi thường đi cùng và phối hợp với nhau. Trên đường đi, chúng tôi không nói những chủ đề của người thường, chỉ liên tục phát chính niệm, cầu xin Sư phụ đưa người hữu duyên đến bên chúng tôi, diệt trừ hết thảy các sinh mệnh và nhân tố tà ác gây can nhiễu đệ tử Đại Pháp và ngăn cản chúng sinh được cứu độ ở những nơi chúng tôi đến, đồng thời làm cho camera trong làng mất tác dụng.
Có lúc tôi cũng tự mình đi giảng chân tướng. Mùa đông, khi hết việc đồng áng, mọi người hầu như đều ở nhà, tôi liền đi đến từng nhà giảng chân tướng, như vậy thời gian tương đối thong thả, nên hiệu quả rất tốt. Vào nông vụ bận rộn, tôi luôn mang theo một ít tài liệu chân tướng khi ra ngoài. Lúc ấy thời gian eo hẹp, thường không kịp giảng chân tướng một cách chi tiết, nên tôi chỉ phát tài liệu cho những người hữu duyên. Cơ hội giảng chân tướng ở đâu cũng có, tại các khu chợ, trên đường, hay ngoài đồng, có khi gặp người đi xe buýt xuống xe không có ai đón, tôi tiện đường đưa họ một đoạn, vừa đi vừa giảng chân tướng, họ vui vẻ thoái xuất khỏi tổ chức của tà đảng.
Một ngày giảng chân tướng điển hình
Có lần, tôi chuẩn bị một ít tài liệu chân tướng và thẻ bình an để ra chợ. Trước tiên tôi mang một chiếc áo cũ đi sửa khóa kéo. Người sửa khóa kéo là một phụ nữ, tôi đưa cho cô ấy một cuốn sách nhỏ chân tướng, cô ấy vui mừng reo lên: “Mau đưa cho em đi, mau đưa cho em đi!”
Rời khỏi chợ, tôi đến một ngôi làng nhỏ sát đó. Vừa vào làng, tôi thấy một người đàn ông đi xe máy điện đang chuẩn bị khởi động xe để đi. Tôi lập tức phát một niệm: Người hữu duyên đừng đi. Người đó quả nhiên không động đậy, tôi vội lái xe ba bánh tới đưa cho anh ấy một cuốn sách nhỏ chân tướng, người đó nói cảm ơn tôi không ngớt.
Tôi lại đi ra con đường nhỏ ngoài làng, thấy có bốn người đang trồng củ mài, tôi đưa cho họ tài liệu chân tướng, một người trong số họ hô to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” và còn nói tôi đưa thêm cho ông ấy mấy cuốn, ông ấy sẽ phát giúp tôi. Đi chưa được bao xa, tôi lại gặp một ông lão, tôi tặng ông một cuốn sách nhỏ chân tướng, giảng cho ông về tam thoái bảo bình an, ông đã hồ hởi thoái xuất khỏi tổ chức của tà đảng.
Sau đó, tôi rẽ vào một con ngõ nhỏ, phát hiện có hơn 10 người cả nam lẫn nữ đang ngồi xổm bàn tán chuyện gì đó. Tôi lấy tài liệu chân tướng ra, họ liền đứng bật dậy tranh nhau lấy, có người còn xin thẻ bình an, có người lại bảo: “Cuốn sách này mỏng quá, đọc loáng một cái là hết, có sách nào dày hơn không?” Tôi hứa lần sau nhất định sẽ mang đến cho họ.
Trên đường về nhà, tôi vô cùng cảm khái, nước mắt cứ không ngừng tuôn rơi. Sư phụ đã sớm an bài hết thảy mọi việc, chỉ chờ chúng ta đi làm thôi!
Gặp lại người bạn học cũ
Lại có một lần khác, tôi đi chợ về, đến đầu làng thì thấy nhiều người đang cưa cây, chặn kín cả lối đi. Tôi định đợi họ chất cành xong rồi mới đi qua. Lúc này, một người đang nhặt cành cây nói với tôi: “Đừng đợi nữa, đi đường vòng về nhà đi, không biết bao lâu nữa mới thông đường đâu”. Thế là tôi lái xe ba bánh đi vòng sang con ngõ ở làng bên cạnh, vừa hay có một ông lão đang ngồi trước cửa nhà. Tôi đưa cho ông một cuốn “Thiên Địa Thương Sinh”, ông lão nói: “Tai tôi điếc, không nghe rõ cô nói gì”. Tôi nói lớn: “Đây là chân tướng Pháp Luân Công, là thứ cứu người, về nhà cụ nhớ đọc kỹ nhé!”
Ông nghe thấy, cũng nói lớn: “Cảm ơn rất nhiều!” Tôi vừa về đến cửa nhà, ngoảnh lại nhìn thì thấy đường đã thông. Tôi lập tức ngộ ra, đây là Sư phụ lại an bài cho một người hữu duyên để tôi đến cứu.
Một hôm, tôi đang trên đường từ ruộng rau về nhà thì nhận thấy con sông lớn ven làng chúng tôi đang được thi công. Máy xúc múc đất từ dưới lòng sông lên, rồi mấy chiếc máy kéo chở đất đi. Tôi thấy một chiếc máy kéo, cửa xe mở và xe đang lùi lại, tài xế hình như là bạn học cùng lớp hồi cấp hai của tôi. Đa số bạn học của tôi đều đã minh bạch chân tướng và làm tam thoái rồi, không biết người bạn này thế nào. Lúc đó, trên công trường bận rộn không ngơi tay, tôi cũng không chen vào nói chuyện được, đành phải về nhà.
Buổi chiều, tôi lại ra ruộng rau, nhưng máy xúc lại chắn ngay trên đường, tôi không đi tiếp được, đành phải chờ. Đang chờ thì mấy chiếc máy kéo chở đất đến, trong đó có người bạn học kia của tôi. Lúc này, máy xúc bóp còi gọi các tài xế đến chở đất, nhưng họ dường như không nghe thấy. Máy xúc lại giơ gàu đất lên cao, đồng thời bóp còi ra hiệu cho họ qua để xúc đất lên, nhưng người bạn học của tôi vẫn không chạy xe tới. Tôi lập tức hiểu ra, đây là đang đợi tôi mà. Tôi liền lấy một cuốn sách nhỏ chân tướng từ xe ba bánh của mình rồi tiến đến. Anh ấy cũng nhận ra tôi ngay. Chúng tôi chào hỏi vài câu, tôi nhanh chóng giảng chân tướng. Sau khi chúng tôi trao đổi xong, anh ấy vui vẻ lái xe đi chở đất. Cảm tạ Sư phụ an bài, lại một chúng sinh nữa được cứu!
Tôi biết rằng, tôi còn cách rất xa yêu cầu của Đại Pháp đối với tôi; và tôi cũng cách rất xa với các đồng tu tinh tấn. Tôi phải học Pháp nhiều hơn, cứu nhiều người hơn, hoàn thành sứ mệnh lịch sử của mình, không phụ sự từ bi khổ độ của Sư tôn!
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/6/23/495907.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/8/3/229194.html