Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 30-06-2025] Từ nhỏ cơ thể tôi vốn yếu nhược lắm bệnh, trong ký ức chỉ có cảnh bố đưa tôi đi khắp nơi tìm thầy hỏi thuốc. Sau khi kết hôn, tính cách tôi và chồng lại không hợp, cuộc sống cũng không mấy hòa thuận. Anh ấy thuộc kiểu người từ từ chậm rãi, trái ngược với tôi lúc nào cũng nhanh chóng vội vàng. Anh làm gì cũng chậm chạp tỉ mẩn chẳng có ý thức về khái niệm thời gian, tôi nhìn vậy không sao chịu được, bởi thế hai chúng tôi nói với nhau chưa được ba câu đã cãi vã. Anh ấy tuy là người chậm chạp nhưng mắng người khác thì không chậm chút nào, động tí là phát hỏa, rất dễ nổi cáu. Cuộc sống như vậy khiến tôi khổ không sao kể xiết, tình trạng sức khỏe ngày càng xuống dốc, bệnh tật đầy người, ra vào viện như cơm bữa; chồng tôi cũng một thân đầy bệnh, khắp người bị bệnh vảy nến. Nửa cuộc đời trước của hai chúng tôi có bao nhiêu tiền thì đổ hết vào chữa trị ở bệnh viện. Đến em trai tôi cần thuốc gì cũng chẳng buồn đi hiệu thuốc, chỉ cần tới nhà tôi là thuốc gì cũng có, cậu ấy còn bảo tôi là “chuyên gia” về thuốc.

Một ngày mùa đông năm 1998, tôi đến bệnh viện truyền dịch. Trong lúc truyền dịch một cô y tá nói với tôi rằng: “Luyện công gì thì cũng chẳng bằng luyện Pháp Luân Công!” Tôi lần đầu tiên nghe thấy ba từ Pháp Luân Công, lúc ấy dường như có một sức mạnh thần bí đánh thức khiến tinh thần tôi bỗng trở nên phấn chấn, thầm nhẩm niệm mấy lần và khắc ghi ba chữ này trong tâm. Trải qua một tuần truyền dịch, tôi trở về nhà.

Ngày nọ, một thợ cắt tóc ở cửa hàng cắt tóc nói với tôi cô ấy đang luyện Pháp Luân Công, và lấy ảnh Sư phụ ra cho tôi xem, trong tâm tôi kích động mãi không thôi. Tôi nói với cô ấy hình như tôi đã gặp vị Sư phụ này ở đâu rồi thì phải. Thế rồi tôi nhờ cô ấy giúp tôi thỉnh một cuốn “Chuyển Pháp Luân” về. Khi tôi đọc được một nửa cuốn sách, đó là một sớm tinh mơ, tôi thấy một Pháp Luân màu vàng đất đang xoay chuyển trên người mình. Tận mắt chứng kiến cảnh này, tôi kiên định bước trên con đường tu luyện. Từ đó trở đi, tôi bỏ thói quen xấu đánh mạt chược mỗi ngày, trong bất tri bất giác, các bệnh tật trên thân tôi dần tiêu biến lúc nào không hay.

Chồng thấy thân thể tôi có những thay đổi rõ rệt, tôi cũng không còn làm phiền anh chạy đi mua thuốc vào nửa đêm như trước nữa, vì thế anh ấy cũng bắt đầu chăm chú đọc cuốn “Chuyển Pháp Luân”, đồng thời luyện năm bộ công Pháp. Vào lúc anh chuyên chú đọc sách, thì anh cũng bắt đầu đi ngoài ra máu đen, đó là Sư phụ đang thanh lý thân thể cho anh, bệnh vảy nến, và bệnh nóng trong người cùng các triệu chứng bệnh khác cũng không cánh mà bay. Cứ như vậy, hai chúng tôi cùng nhau tu luyện, không khí trong gia đình trở nên ấm áp, hòa thuận, những ngày cãi vã ngày càng ít đi, cuộc sống cũng trở nên thoải mái dễ chịu hơn trước nhiều.

Một ngày nọ, tôi tình cờ gặp bác sĩ từng chữa trị cho tôi ngoài phố. Ông ấy rất hiếu kỳ và hỏi thăm có phải tôi đã gặp được vị danh y nào khác không mà lâu lắm rồi không thấy đặt chân đến cổng nhà ông ấy nữa. Tôi nói với ông ấy mình đang luyện Pháp Luân Công, đồng thời giảng chân tướng Đại Pháp cho ông ấy nghe, ông ấy giật mình cảm thán: “Ồ! Thế giới quan của cô đã thay đổi rất nhiều, chẳng trách bệnh của cô khỏi hẳn, chúc mừng cô nhé!”

Mùa đông năm ngoái, có một vị đồng tu gặp phải quan nghiệp bệnh nghiêm trọng, tôi tới thăm đồng tu. Trong quá trình này tôi không chỉ giúp đồng tu, mà còn tu cả chính bản thân mình. Đồng tu giống như một tấm gương phản chiếu ra đủ loại nhân tâm giấu kín trong sâu thẳm nội tâm của tôi, những nhân tâm chưa từng nhận ra âm thầm hình thành quan niệm, diễn biến thành thói quen. Đặc biệt là tâm oán hận xen lẫn tâm tranh đấu, thậm chí còn ôm giữ cả tâm xem thường người khác. Đồng tu chồng lúc này cũng nhận ra những điều còn thiếu sót tồn tại trong bản thân anh ấy, ngay lúc đó anh ấy đã phát thệ sẽ tu khứ hết thảy những nhân tâm này.

Một sớm tinh mơ nọ, gần tới giờ luyện công tôi đột nhiên ho dữ dội. Một lúc sau thậm chí còn ho ra cả một cục máu đen. Hơn mười ngày sau tôi lại ho ra máu cục hai ngày liền. Từ nhỏ tôi vốn bị triệu chứng tức ngực, khó thở, vậy mà nay đã biến mất một cách kỳ diệu, lồng ngực bỗng thông thoáng hẳn ra! Thật đúng là “tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ” (Chuyển Pháp Luân).

Mấy hôm trước, đột nhiên chân của chồng tôi đau đớn vô cùng, chân sưng to đến mức không dám đi lại. Trong lu luyện không có việc gì là ngẫu nhiên, tôi mau chóng hướng nội tìm. Tôi giữ một thái độ tâm bình ý hòa nói với anh ấy: “Hai chúng ta cùng nhau hướng nội nhé! Chẳng có lựa chọn nào nữa đâu”. Hai chúng tôi lại tìm ra được hàng loạt nhân tâm, nào là thói quen đấu khẩu, nào là tâm tranh đấu mãi không tu bỏ, còn cả tâm không phục nhau đã ăn sâu bén rễ vào thâm căn cố đế, văn hóa đảng mãi không trừ bỏ hết.

Trong bao nhiêu năm tu luyện như vậy, tôi tự nhận mình làm ba việc tương đối tinh tấn, giảng chân tướng là thế mạnh của tôi. Mỗi sáng tôi đều ra ngoài giảng chân tướng, buổi chiều học Pháp, tối đến thì cùng với các đồng tu học Pháp ở nhà tôi. Trong suốt nhiều năm, nhà chúng tôi là điểm học Pháp, đây cũng là môi trường học Pháp tốt đẹp mà Sư phụ khai sáng cho các đệ tử.

Hai chúng tôi đã trải qua rất nhiều quan nạn nghiệp bệnh nghiêm trọng, thậm chí còn không may gặp phải tai nạn xe cộ, nhưng tất cả chỉ dựa vào sự kiên định, tín Sư tín Pháp là vượt qua hết thảy. Người thân xung quanh đều tận mắt chứng kiến sự thần kỳ của Đại Pháp, nên hết sức ủng hộ và đã làm tam thoái.

Làm một người tu luyện, chúng ta đầu tiên cần phải học được cách thản đãng nhìn vào chấp trước, sai lầm, khiếm khuyết và thiếu sót của bản thân, không nên che đậy chấp trước, không nên nuông theo thói quen xấu của văn hóa Đảng – tốt khoe ra xấu đậy lại, tất cả những điều này chỉ làm hại bản thân mà thôi. Trong thời khắc tà ác đang hấp hối giãy giụa hôm nay, chúng ta cần theo sát tiến trình Chính Pháp của Sư phụ, hoàn thành sứ mệnh, đoái hiện lời thệ ước Thần thánh, không cô phụ sự từ bi cứu độ của Sư phụ!

(Chịu trách nhiệm biên tập: Lâm Hiểu)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/6/30/修去人心-我们夫妻俩精進实修-495914.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/8/4/229207.html