Bài viết của Thanh Hà, đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 22-06-2025] Đời này tôi có may mắn trở thành một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và tôi cảm nhận được sự chăm sóc từ bi của Sư phụ ở khắp mọi nơi. Trên chặng đường tu luyện, tôi đã trải qua rất nhiều, rất nhiều điều. Bài viết này, chỉ là dưới góc nhìn của công năng túc mệnh thông trong tu luyện cá nhân, sẽ tiết lộ mối quan hệ nhân duyên và nghiệp lực luân báo giữa người tu luyện và những người thân của họ.

Kể từ khi tôi có thể nhớ được sự việc, thì bố mẹ tôi đã cãi vã nhau hàng ngày. Bởi vì tôi giống bố, mà mẹ tôi so với bố thì không thể nào chiếm được thế thượng phong, nên dĩ nhiên, bà đã coi tôi là nơi trút giận. Ngày nào tôi cũng bị bà sai khiến như một nô lệ, hơi có chút không vừa ý, liền bị một trận chửi rủa ác độc. Mẹ tôi chửi đến mức kích động, lời lẽ thô tục không thể lọt tai, đến mức ngay cả những người bên cạnh nghe được cũng phải đỏ mặt vì xấu hổ. Nếu tôi không nhịn được mà nói lại một câu, mẹ tôi sẽ thuận tay quơ bất kể thứ gì bên cạnh như đòn gánh, nắm đất, hay viên gạch nhắm vào đầu tôi mà ném. Tôi còn bé nhưng bắt đầu tự hỏi: Người ta sống có phải là để chịu đựng sự nhục mạ bất tận này? Tôi đã tưởng tượng ra nhiều cách để chết, cũng nghĩ đến việc bỏ nhà ra đi, nhưng luôn cảm thấy cuộc đời mình còn có những việc quan trọng phải hoàn thành, không thể chết hoặc bỏ đi như thế. Tôi phải nhẫn nhục chịu đựng và hoàn thành việc học của mình. Tôi cần lắm một mái nhà đợi mình trưởng thành. Do không có sự quan tâm và chia sẻ của người thân bạn bè, tôi rất cô đơn nên chỉ biết không ngừng đọc sách, dùng lời văn để chữa lành vết thương, và viết nhật ký để bộc lộ nỗi khổ và sự hoang mang của mình.

Ngày tháng đau khổ cứ trôi qua như vậy. Sau khi hoàn thành việc học, tôi tìm được một công việc tốt và sau đó lại tìm được một người chồng khá hoàn hảo về mọi mặt. Thái độ của bố mẹ đối với tôi đã thay đổi hoàn toàn, nhưng tôi ngày càng xem thường và đối xử lạnh nhạt với họ. Dường như tôi đã thực hiện được ước mơ của mình và bắt đầu một cuộc sống mới tuyệt vời.

Tuy nhiên, sống lâu cùng gia đình chồng, tôi nhận ra rằng quan niệm về cuộc sống và tính cách của gia đình nhà chồng hoàn toàn không phù hợp với tôi. Họ từ trên xuống dưới đều là người theo chủ nghĩa vị kỷ, chỉ biết cực đoan lo cho riêng mình, tính cách đó được hình thành khi phải lặn lội mò mẫm trong thương trường. Bố chồng tôi nắm giữ quyền lực, nói một là một, mọi người trong gia đình đều phải tuân theo. Bố mẹ ông mất sớm, và ông chưa bao giờ được đi học, tuổi còn nhỏ đã phải lang thang kiếm sống ngoài xã hội, ông rất có đầu óc kinh doanh, và rất coi trọng tiền bạc. Mấy người con đều theo ông làm kinh doanh, và ông trả lương cho họ. Chồng tôi là con út, trong môi trường này chẳng có vai trò gì, chỉ học được cái gian manh xảo quyệt, anh luôn cố gắng làm hài lòng bố mẹ và các anh chị em của mình. Mỗi khi gặp chuyện, anh ấy lại trở nên vô hình.

Sau khi con tôi chào đời, nhà chồng tôi không chịu trông giúp, còn ngăn cản tôi tìm người trông trẻ. Bé được 2 tuổi thì gửi đi mẫu giáo, thường xuyên bị ốm. Tôi không biết cư xử với gia đình chồng như thế nào, nên chỉ có thể im lặng chịu đựng, trong lòng nghĩ: Các người sau này có chuyện gì đừng trông chờ vào tôi. Đôi khi, nhìn gia đình có vẻ như giàu có này trò chuyện vui vẻ bên bàn ăn, nhưng tôi thì giống như một người ngoài cuộc, quan sát một cách lạnh lùng, cảm thấy họ phần nhiều chỉ vì lợi ích của gia đình nhỏ của mình, thỉnh thoảng gặp dịp mua vui, lừa người dối mình.

Tôi cũng mệt mỏi với sự tranh danh đoạt lợi nơi công sở. Người ta sống cuối cùng là vì điều gì? Tôi lân la hiệu sách, thư viện, lật giở và đọc các sách về tôn giáo, nhưng không thể tìm thấy câu trả lời.

Một ngày nọ, tôi tình cờ gặp một người họ hàng đã nhiều năm không gặp, biết tôi sức khỏe không tốt, bà ấy gợi ý tôi tập Pháp Luân Công, nói rằng môn này có tác dụng kỳ diệu trong việc chữa bệnh khỏe người. Nghĩ rằng đây chỉ là một môn khí công thông thường, và tôi không tin tập vài động tác liền có thể chữa bệnh, huống chi sức khỏe của tôi không tốt, tâm bệnh còn cần thuốc trị. Hơn nữa đảng cộng sản tà ác vẫn còn đang bức hại, tôi cũng không muốn mạo hiểm. Nhưng qua những lần tiếp xúc, tôi nhận thấy người họ hàng này tâm thái rất ôn hòa, liền hỏi bà có sách gì không? Tôi muốn xem sách. Bà rất vui mừng và nhanh chóng mua cho tôi một cuốn “Chuyển Pháp Luân”. Tôi vừa xem, cảm thấy cuốn sách viết hay quá, bằng ngôn ngữ giản dị, đã giảng rất rõ ràng nhiều câu hỏi trong cuộc sống của tôi, đời người vì sao lại có quá nhiều khổ nạn như vậy? Con người sống vì điều gì?

Cuốn sách “Chuyển Pháp Luân”, tôi càng đọc càng thích xem. Sau khi đắc Pháp, tôi không phải là vì muốn chữa bệnh, nhưng mọi bệnh tật trên thân của tôi đều khỏi, những chứng bệnh như tăng sinh tuyến vú, loét dạ dày và dị ứng nổi mề đay, đau đầu và hồi hộp cũng biến mất, sức khỏe hạng 2 đau chỗ này, khó chịu chỗ kia đều biến mất; chứng mất ngủ hành hạ tôi nhiều năm cũng biến mất. Tôi trước đây thuốc Đông Tây y không dứt, thực phẩm chức năng và thuốc bổ thay nhau ra trận, nhưng giờ đây tôi thực sự hiểu được cảm nhận được cảm giác thân thể nhẹ nhàng không bệnh tật. Nhờ chất lượng giấc ngủ tốt, nên có lúc dù ngủ ít, tôi vẫn cảm thấy tràn đầy năng lượng và nội tâm đầy ắp niềm vui.

Tôi không nghĩ đến việc chờ đến khi các con trưởng thành thì sẽ ly hôn nữa. Theo nguyện vọng của chồng, tôi chuyển về sống chung với bố mẹ chồng, khi họ đau ốm tôi đều hết lòng chăm sóc. Cuối đời mẹ chồng tôi bị liệt một nửa người, và chúng tôi phải thuê một người trông nom bà toàn thời gian. Mỗi buổi tối đi làm về đến nhà, sau khi nấu cơm xong thì tôi cùng người làm tắm cho bà. Bà thích sạch sẽ, một ngày không tắm, bà sẽ nằm rên rỉ trên giường. Khi người giúp việc nghỉ phép, tôi xin nghỉ ở nhà chăm sóc mẹ chồng. Không một chút khinh thường, chăm sóc bà ăn uống ngủ nghỉ. Tôi toàn tâm phó xuất mà không cầu báo đáp của đại gia đình này, cả gia đình già trẻ đều thấy rõ điều đó như ban ngày. Ngay cả cô út, người luôn cho rằng sự nỗ lực của người khác là đương nhiên, vậy mà cũng khen ngợi tôi, nói rằng cô ấy rất khâm phục tôi có thể làm được tốt như thế! Đây đều là nhờ vào uy đức của Đại Pháp.

Đồng thời, tôi buông bỏ mối oán hận bấy lâu nay với cha mẹ và thường xuyên về thăm ông bà, chăm sóc họ cả về vật chất lẫn tinh thần. Cha mẹ tôi lần lượt đọc “Chuyển Pháp Luân”, và dưới sự cảm hóa của Đại Pháp, mối quan hệ như nước với lửa trước đây của họ đã được cải thiện. Mẹ tôi giờ đây nấu ăn đã quan tâm đến sở thích của chồng, và ông đã biết đưa tiền lương cho bà. Cha mẹ về già còn có nhau và hòa thuận, đây cũng là ước nguyện lớn nhất của những người là con cái như chúng ta. Đây chính là ân điển của Sư phụ vĩ đại đối với chúng sinh!

Một ngày nọ, tôi vô tình thấy một tin nhắn mập mờ trên điện thoại của chồng. Tôi cầm điện thoại gọi cho người ấy, là một cô gái, cô ấy vừa nghe tiếng tôi thì liền tắt máy. Trước đây có người đã cảnh báo tôi: Chồng chị đang ngoại tình. Nhưng anh ấy đã che giấu rất kỹ và một mực không thừa nhận. Những tưởng nửa đời còn lại có một người chia ngọt sẻ bùi làm chỗ dựa, đều bị phá hỏng rồi. Nghĩ đến bản thân mình toàn tâm lo lắng cho gia đình này, anh ta lại ở bên ngoài phản bội mình, tìm hoa ghẹo nguyệt, trong lòng tôi vô cùng đau đớn… Buổi tối khi đả tọa, tôi không thể kìm lòng được, nước mắt tuôn rơi lã chã.

Sư phụ từ bi đã dùng hình thức công năng túc mệnh thông, để giúp tôi hiểu được nhân duyên kiếp trước của tôi với chồng. Có một kiếp, tôi chuyển sinh ở khu vực Trung Đông, làm vợ của một doanh nhân giàu có. Chồng tôi quanh năm đi làm xa, kiếp đó tôi thành kính tín Phật, thường cúng dường đồ chay cho các nhà sư đi vân du ngang qua nhà và lắng nghe họ thuyết pháp. Có một lần gặp một vị tăng nhân đạo hạnh khá cao, do ông bị bệnh nên đã ở nhà tôi nhiều ngày, tôi đã tận tình chăm sóc, đúng lúc chồng tôi về nhìn thấy. Vào thời đó, một người phụ nữ trước mặt khách mà không che mạng thì bị coi là không chung thủy. Tôi vì không hổ thẹn với lòng, đã giải thích và không quá coi trọng điều đó. Tuy nhiên chồng tôi lại canh cánh trong lòng mãi, cả ngày rầu rĩ không vui. Cuối cùng, chồng tôi vì lòng đố kỵ so tài cao thấp, đã theo tu luyện một môn phái khác. Trong kiếp đó, các phương diện anh ấy đều tu luyện rất tốt, nhưng vì mãi không thể buông bỏ được cái tâm đó nên tu không thành.

Trong kiếp đó, tôi đã nhìn thấy anh ấy, một mình cô độc giữa hoàng hôn, ngồi trên bức tường thành cao, đang thổi một nhạc cụ kiểu bình gốm, giai điệu u buồn, nghe xong khiến người ta rơi lệ. Kiếp đó, tôi chưa bao giờ quan tâm đến tâm tư của chồng mình. Sư phụ từ bi đã cho tôi nhìn thấy những đau khổ mà anh ấy phải chịu đựng trong kiếp đó, và tôi đã khóc. Sau này, tôi mới biết nhạc cụ này được gọi là huân. Biểu hiện trong đời này là chồng tôi vừa nghe loại âm nhạc cổ xưa u sầu này liền rất khó chịu, có thể là vật cực tất phản, nỗi đau đớn khoan tim của kiếp đó khiến anh ấy đến bây giờ vẫn khó mà đối mặt.

Vì vậy trong kiếp này biểu hiện của chồng đối với tôi vẫn thờ ơ lãnh đạm, tất cả mọi việc trong nhà, kể cả con cái hay cha mẹ ốm đau, tôi đều phải một mình gánh vác, tất cả những khó khăn, mọi thứ tôi gặp phải trong kiếp này, đều là đang trả món nợ từ kiếp trước. Khoảnh khắc tôi hiểu ra điều này, tâm tôi tĩnh lặng như nước. Tu luyện thật sự là tuyệt vời.

Vì tôi đã nhìn thấu mối quan hệ nhân duyên này, tôi đã không tranh cãi với chồng, tôi tiếp tục làm những gì mình phải làm như trước đây, hết lòng hết dạ hoàn thành vai trò và bổn phận mà mình phải gánh vác. Tôi chăm sóc người già, tiếp đãi người thân bạn bè, hòa giải các mối quan hệ trong họ hàng. Mỗi sáng, chồng tôi như thường lệ ăn mặc chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng, trước khi vui vẻ ra khỏi nhà đều đến trước mặt tôi thở ra một hơi rồi hỏi: “Mùi thơm không?” Tôi luôn cười nói: “Thơm quá!” Có lần tôi không nhịn được cười nói: “Anh sợ những người phụ nữ khác không thích à?” Anh ấy xấu hổ bỏ đi.

Sau này, nhờ không ngừng học Pháp, từ Pháp tôi nhận ra rằng như vậy là không tốt cho sinh mệnh của anh ấy, dù sao cũng là chuyện lén lút không đàng hoàng, đối phương cũng là người đã có chồng. Là một người phụ nữ, bất kể lý do gì, dành tình cảm cho một người đàn ông khác thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến gia đình của mình. Vốn luôn suy nghĩ ở góc độ của người khác, tôi đã rút ruột gan viết một bức thư cho chồng, nói với anh ấy: “Là một người vợ, em không đồng ý việc anh lừa dối em, sống chung với người phụ nữ khác, điều đó không tốt cho bất kỳ ai. Em cho anh tự do lựa chọn lại từ đầu. Nếu anh thấy người phụ nữ kia làm vợ anh phù hợp hơn, em sẽ nhường chỗ cho cô ấy và rời khỏi nhà”. Tôi cũng đem những đạo lý tôi ngộ được từ trong Pháp nói cho anh ấy nghe và khuyên họ sống thiện. “Dù sao anh cũng đã ngoài 50 tuổi rồi, không nghĩ đến người khác cũng phải nghĩ đến bản thân mình, thân thể có nhiều bệnh như thế, vui thú nhất thời sẽ tạo thành nghiệp lực rất to lớn, và đều phải trả giá”.

Tôi biết tính cách chồng là người thiếu quyết đoán và càng không biết cách cự tuyệt người khác. Tôi nói: “Em sẽ cho anh thời gian, và em cũng tin anh sẽ xử lý tốt chuyện này”. Giờ đây, hơn mười năm trôi qua rồi, và có lẽ do duyên nợ giữa họ đã nên kết thúc, chồng tôi đã hoàn toàn cắt đứt qua lại với người phụ nữ đó. Giờ đây, mọi việc của chồng tôi đã trở lại bình thường. Chồng tôi vốn chưa bao giờ mở lòng với bên ngoài, luôn tự mình giữ kín trong lòng, nhưng giờ đã mở lòng với tôi và xin lời khuyên của tôi. Tôi phân tích mọi việc theo góc nhìn của anh ấy và để anh ấy tự quyết định. Anh ấy thậm chí còn khoe khoang với bạn bè thân thiết rằng tôi là người anh em không tiếc mạng sống của anh ấy. Nếu không có Pháp lý của Sư phụ chỉ dạy, tôi đã không có được một tấm lòng rộng mở như vậy. Còn xin cảm tạ Sư phụ từ bi và vĩ đại!

Có một lần lướt trên trang Minh Huệ Net, tôi thấy một tấm ảnh, là một nghị viên quốc hội của Hoa Kỳ, nước mắt ông trào ra, môi mím chặt khi nghe các học viên Pháp Luân Công kể về cuộc bức hại tàn khốc của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Vẻ mặt cố gắng kìm nén nỗi đau trong tâm của ông ấy khiến tôi vô cùng xúc động. Mắt tôi nhòa lệ, cảm giác của tôi lúc đó là cảm động trước chính niệm của người thường, khiến nước mắt tôi không ngừng rơi. Đêm đó, tôi có một giấc mơ, mơ thấy một cảnh tượng là ở một quốc gia Đông Nam Á, giống như đang chiếu phim vậy: Trong một cung điện, một vị Quốc Vương cao tuổi ngồi trên ngai vàng, đứng bên trái ông là một chàng trai trẻ, là một hoàng tử của vương quốc láng giềng đến để thực hiện hôn ước với đại công chúa; bên phải ngài là tiểu công chúa và phu quân. Vị Quốc Vương ân cần hỏi đại công chúa đang quỳ trước mặt: “Con có thực sự muốn từ bỏ tất cả (hôn ước và vương vị) để vào chùa tu hành không?” Công chúa kiên định gật đầu. Ngay lúc đó, nàng nhìn thấy đôi mắt của hoàng tử trẻ đang cố gắng kìm nén những giọt nước mắt (giống hệt biểu cảm của vị nghị sĩ Hoa Kỳ), trái ngược hẳn với vẻ mừng thầm không thể kiềm chế được của em gái và em rể, hình thành sự đối lập mãnh liệt. Trái tim công chúa vốn tĩnh lặng và bình yên như vực sâu, bỗng nhói lên một nỗi đau khó tả.

Trưởng công chúa ấy chính là tôi trong một kiếp luân hồi. Chàng hoàng tử trẻ ở kiếp này chuyển sinh thành một nam đồng nghiệp hồi tôi mới đi làm. Anh ấy chăm sóc, quan tâm tôi trong mọi việc và chủ động theo đuổi tôi, và cuối cùng tôi đã mở lòng mình. Đúng lúc tôi nghĩ mình có thể phó thác cả cuộc đời cho anh ấy, anh ấy lại lấy lý do bố mẹ tôi không đồng ý và không coi trọng anh để chọn một người bạn đời khác. Tôi luôn cho rằng đó không phải là lý do thực sự, những lời hẹn ước của chúng tôi không chịu đựng được một câu phản đối hay sao? Tôi vì thế mà đau buồn rất lâu. Mãi cho đến khi tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và học cuốn “Chuyển Pháp Luân” của Sư phụ Lý Hồng Chí, tôi mới thực sự buông bỏ được nút thắt trong tâm. Hôm nay, Sư phụ đã dùng hình thức công năng túc mệnh thông để giúp tôi hiểu rằng nguyên nhân thực sự hóa ra là một món nợ từ kiếp trước. Thời khắc đó, trong tâm tôi hoàn toàn bình yên trở lại. Tôi cũng thấy rõ rằng thì ra cái gọi là tình yêu đẹp đẽ ấy chẳng qua chỉ là nghiệp lực luân báo từ kiếp trước, là vòng luân hồi nhân quả.

Ngàn vạn lời cũng không thể diễn tả hết lòng cảm ân của tôi đối với Sư phụ. Nếu không có sự dẫn dắt của Đại Pháp, con thuyền cuộc đời nhỏ bé của tôi sẽ trôi dạt về đâu giữa sóng to gió lớn của thế gian này?

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/6/22/468849.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/8/4/229205.html