Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 02-05-2025] Ngày đầu năm mới năm 1997 là ngày may mắn nhất trong đời tôi. Đó là ngày mà lần đầu tiên tôi đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân của Sư phụ Lý, và từ đó, tôi bắt đầu bước trên con đường tu luyện làm thay đổi đời mình.

Anh chị em tôi lớn lên trong một gia đình hiền hậu và thiện lương. Ông nội và mẹ tôi là người theo đạo Phật, vì vậy dù không khá giả, chúng tôi được lớn lên trong sự đầm ấm và hạnh phúc. Anh chị em tôi lần lượt đi học, đi làm, rồi đều có sự nghiệp và gia đình riêng. Đặc biệt là sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục, tôi lại thuận lợi vào được đại học. Cuộc sống của tôi thật sự có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Nhưng sau khi kết hôn, tôi bị cuốn vào guồng quay của sự nghiệp, chăm sóc gia đình và nuôi dạy con cái. Cứ dăm ba bữa tôi lại nổi nóng và khóc lóc vì những chuyện vặt vãnh trong nhà, suy sụp cả về thể chất lẫn tinh thần. Mới ngoài 30 tuổi mà tôi đã bệnh tật đầy thân, cuộc đời nằm bên bờ vực suy sụp.

Khi đó, tôi mắc đủ thứ bệnh, nào thì viêm túi mật, viêm mũi, đau đầu, chóng mặt, và nhiều bệnh mãn tính khác như thấp khớp, nổi mề đay, viêm họng. Vào mùa hè, huyết áp của tôi có khi tụt xuống còn có 50-70 mmHg, khiến tôi choáng váng đến nỗi phải ngồi thụp xuống nghỉ khi đang đi bộ trên đường. Mỗi cơn đau đầu đều kèm theo buồn nôn, cảm giác vô cùng khó chịu. Mỗi lần bị viêm mũi là cả tuần liền nước mũi trong rồi nước mũi vàng chảy ra không ngớt, kèm theo tình trạng nghẹt mũi khiến đầu tôi căng cứng. Tồi tệ nhất là mỗi lần chứng viêm túi mật tái phát, bởi tôi uống thuốc gì cũng không thấy có tác dụng.

Có bệnh thì vái tứ phương, tôi đã tìm mọi cách để chữa trị. Khi nhận ra Tây y không thể chữa khỏi bệnh, tôi đã tìm đến một người có phụ thể để trị bệnh cho mình, nhưng rồi chính tôi cũng bị mắc phụ thể. Khi ấy, thu nhập của tôi thấp, tôi đã phải tiêu tốn rất nhiều tiền thuốc, vậy mà sức khỏe của tôi vẫn ngày càng sa sút. Cuối cùng, tôi bắt đầu tìm đến các loại thực phẩm chức năng, nhưng cứ mỗi lần tức giận là tôi lại tái phát bệnh. Hồi đó, hoàn cảnh xã hội đã bại hoại, nạn tham nhũng tràn lan, công việc của tôi đã không thuận lợi, gia đình lại bất hòa, đặc biệt là sức khỏe yếu kém đã khiến tôi mất hy vọng vào một cuộc sống tốt đẹp hơn. Tôi thường xuyên lo lắng bản thân không còn sống được bao lâu, lo lắng những điều sẽ xảy ra với các con nhỏ. Cuộc sống đối với tôi thật khó khăn và mệt mỏi.

Năm 1996, một người họ hàng biết sức khỏe của tôi không tốt nên đã giới thiệu Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) cho tôi. Lúc ấy, tôi nói với cô ấy rằng sức khỏe yếu khiến tôi không thể dậy sớm vào buổi sáng, tôi không luyện được và bỏ lỡ cơ duyên đắc Pháp sớm. Cuối năm 1996, người họ hàng ấy đến thăm mẹ tôi đang bị bệnh nặng. Lần này, cô ấy nói với tôi: “Pháp Luân Công thực sự khác với khí công thông thường. Pháp Luân Công là độ nhân”. Từ khi tôi bắt đầu hiểu chuyện, tôi đã có suy nghĩ: Nếu con người có thể trường sinh bất lão thì tốt biết bao. Ngoài ra, ông nội tôi, một Phật tử và ăn chay trường hơn 60 năm, thường nhắc nhở chúng tôi rằng Phật gia độ nhân, là độ nhân. Lời nói của người họ hàng đã khơi dậy sự quan tâm trong tôi, tôi bèn hỏi cô ấy: “Có thật vậy không?” Nghe cô ấy xác nhận là đúng, tôi đã không ngần ngại nói: “Vậy thì tôi luyện”.

Ngay khi tôi nói với cô ấy rằng tôi sẽ luyện, Sư phụ liền tịnh hoá thân thể cho tôi. Vài ngày sau, tôi xuất hiện các triệu chứng cảm lạnh nặng, nước mắt và nước mũi chảy dài, đầu căng lên rất khó chịu, còn viêm mũi nặng hơn bình thường. Vào tối trước Tết dương lịch, vì cảm thấy không khỏe nên tôi đi nằm từ 6 giờ tối, định đọc qua cuốn sách Chuyển Pháp Luân rồi đi ngủ. Không ngờ, tôi đọc từ 6 giờ tối đến 12 giờ đêm, đọc một mạch hết tám bài giảng. Lúc ấy, tôi chưa nhận ra tầm quan trọng của việc đọc sách một cách cẩn thận, nên tôi chỉ đọc lướt qua nội dung. Dù đọc không kỹ, nhưng ba chữ Chân-Thiện-Nhẫn đã khiến tôi vô cùng tâm đắc, đặc biệt là chữ “Nhẫn”. Bởi vì tôi vốn nóng tính, gặp việc thường không thể nhẫn mà lại cáu giận nên tôi thường hay phải hối hận. Vì vậy, tôi cảm thấy chữ “Nhẫn” này vô cùng tốt.

Đêm đó, tôi có một giấc mơ mà trước đây tôi chưa từng trải qua. Cho đến hôm nay, tôi vẫn nhớ rất rõ. Tôi mơ thấy mình đang chạy trên một con đường nhỏ hẹp, bẩn thỉu, bên cạnh là một con mương sâu. Sau đó, tôi lội qua dòng nước sâu đến thắt lưng để sang được bờ bên kia và nhìn thấy phố Ngũ Đạo cùng những toà nhà cao tầng. Tôi biết đây là điểm hóa rằng tôi đã đọc đúng sách, đã tìm được đúng đường và đang đi trên chính lộ.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy và đột nhiên cảm thấy thế giới quan của mình thay đổi. Tôi nhận ra rằng một số vấn đề trong cuộc sống, chẳng hạn như những suy nghĩ ích kỷ của mình, theo cuốn sách này là không đúng. Tôi cũng nhận ra sức khỏe của mình yếu là do nghiệp lực tạo thành. Ban đầu tôi còn định uống thuốc cảm, nhưng rồi tôi nghĩ tình trạng của mình cũng là do nghiệp lực nên không cần uống thuốc. Tôi ngạc nhiên và không ngừng tự hỏi: “Đây là sách gì vậy? Mình đã học mười mấy năm, thậm chí còn học đại học, trong người thường cũng được nhìn nhận là có học thức, vậy mà mình chưa bao giờ gặp một cuốn sách uyên thâm như thế”. Tâm tôi tràn ngập niềm vui và phấn khởi, cảm thấy cuộc sống cuối cùng cũng đã có hy vọng. Thế là tôi vội vã làm việc nhà và các việc vặt khác trong ngày, quyết tâm đọc nốt Bài giảng thứ chín vào tối hôm đó.

Sau khi đọc Bài giảng thứ chín, tôi nhận ra cuốn sách này quý giá biết bao và háo hức bắt đầu đọc đi đọc lại. Tôi nhớ lại những lời ông nội tôi đã nói với chúng tôi trước khi mất về việc một “Đức Phật tôn kính” sẽ dẫn dắt mọi người đến giác ngộ, bắt đầu từ Trường Xuân, và “Đức Phật tôn kính” đó mang họ “Lý”. Tôi nhớ mình đã hỏi ông nội rằng liệu tôi có kịp gặp Đức Phật khi Ngài xuống thế gian này không. Ông nội trả lời rằng điều đó có lẽ khó xảy ra, rồi ông thở dài tiếc nuối: “Than ôi, ta thì không kịp rồi”. May mắn thay, tôi đã có phúc duyên đắc được Đại Pháp. Lòng tôi tràn ngập niềm vui và hạnh phúc.

Khoảng một tuần sau, thân thể tôi đã được tịnh hoá, dù tôi vẫn chưa chính thức bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Trước đây, mỗi bước chân tôi đi đều phải gắng sức như đang đạp xe. Nhưng giờ đây, thân thể tôi nhẹ nhàng, và dù đi bộ bao xa tôi cũng không cảm thấy mệt mỏi. Bệnh viêm mũi, viêm túi mật và thấp khớp của tôi không bao giờ tái phát nữa dù tôi không uống thuốc. Cuối cùng, tôi đã biết được con người có thể thoát khỏi bệnh tật và tôi cũng được trải nghiệm cảm giác vô bệnh là như thế nào.

Tôi nhanh chóng tìm được điểm luyện công và điểm học Pháp. Khi thân tâm tôi được dung luyện trong Đại Pháp, tôi dần dần lại thấy được sự mỹ hảo cùng hy vọng của cuộc sống. Tôi đã từ bỏ nhiều thói quen xấu, chẳng hạn như không chơi mạt chược, chỉ uống một chút rượu trong các buổi giao lưu khi không thể từ chối và dừng đi hát karaoke, khiêu vũ ở các câu lạc bộ đêm. Những thói quen xấu này rất phổ biến trong các cơ quan đơn vị vào thời điểm đó. Tôi không còn theo đuổi danh vọng, tiền tài, địa vị hay thăng tiến trong công việc, thay vào đó, tôi tập trung làm tốt công việc của mình và đối xử hòa nhã với đồng nghiệp. Đồng nghiệp đều yêu mến tôi. Tôi làm việc với mục đích phục vụ người dân, gạt bỏ lòng sỹ diện, coi nhẹ bản thân để làm người tốt, làm việc thiện. Tôi không còn nịnh bợ cấp trên và chấm dứt việc đãi khách tặng quà để mưu cầu lợi ích riêng. Ở nhà, tôi không còn nóng giận với người nhà. Vì vậy, người nhà rất ủng hộ tôi học Pháp và tu luyện. Gia đình tôi tràn ngập hạnh phúc, trở nên hoà thuận và bình yên.

Ngoài việc đọc Pháp, học thuộc Pháp và luyện công, tôi còn thường xuyên đến thăm họ hàng và bạn bè để hồng truyền sự tốt đẹp của Đại Pháp, với hy vọng rằng họ thấy được lợi ích và bắt đầu tu luyện như tôi, cũng sẽ được đắm mình trong Phật quang của Sư phụ và Đại Pháp như tôi. Tôi buông bỏ tư tưởng quan liêu và thói phách lối bị nhiễm ở nơi làm việc, chủ động hướng dẫn các học viên mới luyện công. Ngày nào tôi cũng đến điểm học Pháp sớm nhất để lau dọn phòng ốc, đảm bảo môi trường học Pháp sạch sẽ và ngăn nắp cho mọi người.

Từ khi tôi đắc Pháp vào Tết dương lịch năm 1997 đến trước khi cuộc bức hại của ĐCSTQ bắt đầu vào tháng 7 năm 1999, giống như hàng triệu đệ tử Đại Pháp khác, tôi may mắn được đắm mình trong ân điển bao la của Sư phụ và Đại Pháp. Không ngôn từ nào có thể diễn tả hết lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ và Đại Pháp.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/2/490402.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/9/228794.html