[MINH HUỆ 18-07-2013] Ngày 20 tháng 7 năm 2013 đánh dấu 14 năm Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại môn tu luyện ôn hòa Pháp Luân Đại Pháp kể từ năm 1999, và đến nay vẫn tiếp diễn. Cuộc bức hại tà ác chưa từng thấy này khiến hàng trăm nghìn học viên Pháp Luân Đại Pháp bị bắt giữ, mất tích, và hơn 3.000 nạn nhân được ghi nhận là đã tử vong – mặc dù con số thực tế có lẽ còn lớn hơn rất nhiều.

Nguyên nhân phức tạp đằng sau cuộc bức hại có thể được chia thành bốn yếu tố: nỗi sợ của nhà độc tài hoang tưởng trước sự phát triển nhanh chóng và danh tiếng ngày càng lớn của Pháp Luân Công; tâm đố kỵ mãnh liệt của chính nhà độc tài này trước sự phổ biến của Pháp Luân Công; sự xung đột cố hữu giữa hệ tư tưởng chính trị tàn bạo của chế độ cộng sản và đối cực của nó – nguyên tắc Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp; và bản chất giả-ác-đấu cố hữu của chủ nghĩa cộng sản, mà để duy trì sự tồn tại của nó, đòi hỏi phải định kỳ dán nhãn cho một bộ phận dân chúng là “kẻ thù giai cấp” để “đấu tranh”.

Cuộc đàn áp bắt đầu như thế nào?

Trong ba năm trước khi cuộc bức hại chính thức bắt đầu trên toàn Trung Quốc vào tháng 7 năm 1999, các học viên đã phải chịu sự đàn áp ngày càng gia tăng của chính quyền. Ngay đầu năm 1996, các sách của Pháp Luân Công bị cấm xuất bản, và bài báo đầu tiên công kích Pháp Luân Công đã được đăng trên một tờ báo lớn của nhà nước.

Đến hai năm 1998 và 1999, cảnh sát liên tục phá rối các điểm luyện công chung tại các công viên. Tuyên truyền phỉ báng Pháp Luân Công trên truyền thông nhà nước ngày một dày đặc. Sau một loạt sự kiện vào tháng 4 năm 1999 và các học viên ở Thiên Tân bị cảnh sát hành hung và bắt giữ trái phép, gần 10.000 học viên Pháp Luân Công đã tập hợp tại Bắc Kinh để thỉnh nguyện ôn hòa lên Văn phòng Kháng cáo của Quốc vụ Viện vào ngày 25 tháng 4 năm 1999, để yêu cầu thả các học viên bị bắt, dỡ bỏ lệnh cấm các sách của Pháp Luân Công, và chấm dứt tình trạng sách nhiễu của chính quyền đối với môn tu luyện.

Mặc dù buổi thỉnh nguyện diễn ra hết sức ôn hòa, và Thủ tướng đương nhiệm Chu Dung Cơ đã gặp đại diện các học viên và đồng ý đáp ứng các yêu cầu của họ, song chính quyền vẫn gia tăng đàn áp mạnh ngay sau sự kiện này. Ngày 10 tháng 6 năm 1999, lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân cho thành lập Phòng 610, một cơ quan an ninh có quyền lực vượt trên tất cả các cơ quan hành pháp địa phương, các cơ quan chính quyền, và tòa án, chuyên trách bức hại Pháp Luân Công.

Ngày 20 tháng 7 năm 1999, cảnh sát tiến hành bắt bớ các điều phối viên của các điểm luyện công Pháp Luân Công khắp nơi. Ngày 22 tháng 7, một chiến dịch truyền thông tổng lực được tung ra nhằm công kích Pháp Luân Công và chính thức tuyên bố cấm môn tu luyện này. Kể từ thời điểm đó, cuộc bức hại đã leo thang và chưa từng dừng lại, bất chấp sự thật rằng Trung Quốc không có điều luật nào để có thể xác lập lệnh cấm hay tiến hành bức hại.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/7/18/141108.html