Chứng kiến cái gọi là ‘tự sát’ của bà Điền Tuệ Anh tại Trại Lao động Cưỡng bức Nữ Tam Thủy
[MINH HUỆ 23-12-2008] Vào tháng 7 năm 2005, bà Điền Tuệ Anh đã bị sát hại trong một vụ mà Trại Lao động Cưỡng bức Nữ Tam Thủy gọi là “tự sát”. Khi đó bà 50 tuổi. Tôi đã chứng kiến toàn bộ quá trình bà bị bức hại.
Trước khi qua đời, bà Điền Tuệ Anh bị giam tại Đội số 6, Khu số 1 của Trại Lao động Cưỡng bức Nữ Tam Thủy. Bà thường bị các tù nhân hình sự theo dõi và đánh đập, khiến chân tay bà bầm tím. Vào ban đêm, tôi thường thấy bà cầm một chiếc xô không đứng gần cửa. Bà muốn lấy một ít nước nhưng không được (vì có quá nhiều tù nhân nghiện ma túy, mà còn bị hạn chếdùng nước). Vì vậy, khi xếp hàng, bà là người duy nhất đứng sang một bên để nhường cho người khác. Vậy mà, lính canh lại cho rằng bà không chịu tắm rửa. Thế là, những người nghiện ma túy kêu ca rằng bà bốc mùi và đối xử với bà càng tệ hơn.
Một hôm vào tháng 7 năm 2005, trại lao động cưỡng bức tổ chức một buổi biểu diễn văn nghệ và mời một số người khuyết tật đến hát. Hôm đó, vào giờ ăn trưa, các thành viên của Đội số 6 đang xếp hàng chuẩn bị ra nhà ăn để ăn trưa. Khi họ đi qua cửa của Đội số 4, một chiếc xe chở thiết bị biểu diễn đã chạy ra từ nhà ăn (cũng được sử dụng làm hội trường). Chiếc xe chạy ra từ nhà ăn, đi qua cửa Đội số 4 và đâm phải bà Điền Tuệ Anh. Bánh xe đã cán qua chân bà. Bà bất tỉnh ngay lập tức.
Sau đó, đội trưởng và cảnh sát nói rằng bà Điền đã lao vào xe để tự tử và những người theo dõi bà không thể ngăn cản bà. Thực tế là, không có lính canh nào ở hiện trường. Hơn nữa, hai tù nhân hình sự theo dõi bà Điền là những thanh niên rất khỏe mạnh. Làm sao họ có thể không ngăn được bà, một người gầy gò chỉ còn da bọc xương? Tôi đã tận mắt chứng kiến bà Điền Tuệ Anh đang đi ở một bên hàng, và chiếc xe đã cố tình đâm vào bà.
Ngày hôm sau, cảnh sát yêu cầu mọi người trong trại lao động rằng không được phép nói về sự việc này, thậm chí không được đề cập đến nó với những người ở các đội khác hay người ngoài. Họ đe dọa rằng bất cứ ai làm rò rỉ thông tin sẽ bị tăng án phạt. Cảnh sát còn bịa đặt lời nói dối rằng bà Điền Tuệ Anh vẫn ổn và chỉ bị thương ở chân. Để bưng bít tin tức, họ đã cấm người trong trại lao động gọi điện ra ngoài trong hai tháng.
Thực ra, ai cũng biết rõ rằng bà Điền không hề lao vào xe để tự tử. Nhưng lính canh sợ phải chịu trách nhiệm về những gì đã xảy ra, nên họ đã báo cáo với cấp trên, người ở các đội khác, và với gia đình bà rằng bà Điền đã tự tử bằng cách lao vào xe. Một số nhân chứng đã cố gắng kể lại sự thật, nhưng cảnh sát nói: “Dù có tận mắt trông thấy cũng không phải là sự thật!”
Bản tiếng Hán https://www.minghui.org/mh/articles/2008/12/23/192081.html
Bản tiếng Anh https://en.minghui.org/html/articles/2009/1/3/103574.html